Người đăng: lacduyen201
Hai hôm sau, mặc dù Sử Tố Tố cố sức giữ Cô cô Nguyệt Nga ở lại, nhưng nàng vẫn
quyết chí ra đi. Thật tình nàng không phải không biết nếu như nàng ở lại Âm
thiên cốc thì sẽ an toàn hơn nhiều. Nhất là sau cuộc chiến với người của Hắc
thanh phái thì cuộc diện sẽ trở nên vô cùng khó khăn cho nàng mai này.
Hoạt thiên tà thì nhất quyết không chịu rời khỏi Âm thiên cốc. Lão nói việc
báo thù sẽ do Sử Tố Tố thực hiện. Lão không muốn bước chân vào giang hồ nữa.
Sử Nguyệt Nga không ngờ tình hình lại chuyển biến như vậy. Nàng biết giữa sư
tỷ của nàng và Hoạt thiên tà vốn dĩ có một mối hiềm khích. Nhưng nàng không
biết đó là điều gì. Nàng tưởng khi sư tỷ nàng bạc mệnh mất đi thì Hoạt thiên
tà sẽ hồi tâm chuyển ý rồi sau đó sẽ ra tay trả thù cho sư tỷ nàng. Thật không
thể nghĩ ra được cuộc diện bây giờ lại biến thành như thế này.
Sử Nguyệt Nga thất vọng quá nên nàng quyết định ra đi.
Hai thiếu nữ ra tiễn chân nàng đến tận đầu bìa rừng mới dừng chân. Sử Tố Tố
khóc mà nói:
– Cô cô! Tiểu nữ muốn theo cô cô đi báo thù cho mẫu thân!
– Không được! Tuyệt đối không được. Ngươi cần phải dốc lòng học hết tuyệt nghệ
của phụ thân thì mới đủ sức báo thù.
– Nhưng con ghét phụ thân. Con không muốn học võ của phụ thân nữa.
– Ngươi không được nói như vậy. Phụ thân ngươi mình mang tuyệt học. Trên đời
này chưa chắc đã có người nào bằng. Ngươi được một phụ thân như vậy dạy dỗ thì
còn thuận lợi nào bằng.
Sử Tố Tố không biết nói sao, chỉ dặm chân xuống đất, mặt buồn thiu.
Bạch Ngọc Trân vội thay đổi câu chuyện:
– Cô cô bây giờ định đi đâu ?
Sử Nguyệt Nga nói:
– Hiện tại, người có thể giúp ta chỉ có sư phụ ta mà thôi. Ta định khi rời
khỏi đây sẽ đến Am ngọc Phong ở núi Thiên sơn để nhờ sư phụ chỉ điểm.
Bạch Ngọc Trân mừng rỡ:
– Đúng rồi. Nếu Cô cô mà tìm được sư phụ sẽ thu hoạch được nhiều điều bổ ích.
Sử Tố Tố nhíu mày, nói:
– Cô cô sao không ở đây học võ công của phụ thân hài nhi có phải hay hơn không
?
Sử Nguyệt Nga bối rối. Nàng thật cũng biết võ công của Hoạt thiên tà giờ đây
rất cao. Nhưng nàng và Hoạt thiên tà vốn dĩ chỉ gặp nhau vài lần. Không phải
là thân thiết. Nếu nàng yêu cầu y dạy võ công cho nàng thì chẳng phải là điều
không thể thực hiện được hay sao ?
Bạch Ngọc Trân phụ họa:
– Tố muội nói đúng. Nếu Cô cô ở lại đây học võ công của sư phụ tiểu nữ thì còn
gì hay cho bằng.
Sử Nguyệt Nga lắc đầu:
– Không thể như vậy được.
– Sao lại không được ?
– Ta … ta … ta làm sao có thể yêu cầu người đó dạy võ công cho ta.
– Nhưng sao lại không thể. Nếu cô cô không nói được thì để hài nhi nói cho.
Sử Nguyệt Nga lại lắc đầu nói:
– Tuyệt đối không được. Hài tử, ngươi không được hé miệng ra chuyện này. Nếu
không ta sẽ không tha cho ngươi.
– Nhưng cô cô làm như vậy đâu phải là điều hay ?
– Điều đó là đúng hay sai ta không muốn nói nữa. Thôi, ta đi đây.
Sử Tố Tố chưa kịp nói gì thêm thì Sử Nguyệt Nga đã vội vàng bỏ đi.
Sử Tố Tố muốn gọi cô cô quay trở lại, nhưng thân ảnh của người đã ở rất xa
rồi.
Bạch Ngọc Trân quay sang Tố Tố nói:
– Muội muội, cô cô tính tình cương định. Chúng ta là phận dưới cũng không làm
gì được đâu. Bây giờ chúng ta nên quay về cốc thôi.
Sử Tố Tố thở dài, khuôn mặt buồn buồn. Nàng đành theo bước Bạch Ngọc Trân mà
đi.
…
Trong gian Thạch thất, tiếng khóc của người thiếu nữ vang lên thảm thiết. Nàng
ngồi gục đầu, dấu khuôn mặt đầm đìa nước mắt sau làn tóc rối, đôi vai nhỏ run
run. Cảnh tượng khiến cho ai thấy cũng phải đau lòng.
Vân Linh ngồi trên bồ đoàn ở góc phòng nhìn thiếu nữ khóc mà không biết làm
gì? Mọi sự việc uẩn khúc chàng đã nói hết với Sử Tố Tố rồi.
– Linh ca ! Ngôi mộ ở trước thạch động chính là của phụ thân muội phải không ?
– Đúng.
– Muội không ngờ sự thể lại thế này. Sao đến bây giờ Linh ca mới chịu nói cho
muội biết mọi sự.
– Thật tình ta không muốn dấu muội điều gì. Nhưng sự tình vốn dĩ không đơn
giản.
– Sao ? Muội không hiểu ?
– Sư phụ muốn ta phải lấy danh nghĩa sư phụ để đáp tạ ân tình một người. Vì
vậy ta mới phải dấu diếm thân phận.
– Thật vậy sao ? Vậy người đó là ai ?
– Người này không xa lạ gì với muội. Đó chính là Bạch Ngọc Trân.
Sử Tố Tố kinh ngạc, ngẩn mặt nhìn lên :
– Linh ca nói là Bạch Ngọc Trân tỷ tỷ ư ?
– Phải.
– Sao lại như vậy ? Đó là món ân tình gì ?
– Năm xưa sư phụ có tặng cho phụ thân Ngọc Trân cô nương một chiếc vòng báo
ân. Hai năm trước cô nương ấy đã đến đây nhờ cậy sư phụ truyền dạy võ công. Ta
đã hóa thân thành sư phụ để truyền dạy võ công cho nàng.
– Vậy sao bây giờ Linh ca mới nói ra chuyện này ?
– Bạch Ngọc Trân cô nương đã luyện xong tuyệt học rời khỏi nơi đây. Ta phải
nói ra để muội biết mọi chuyện.
Sử Tố Tố không hỏi thêm nữa. Nàng bước chân ra khỏi thạch thất, đến trước mộ
của Hoạt thiên tà mà quỳ lạy. Vân Linh ngồi bên trong chỉ nghe được những
tiếng nức nỡ của nàng mà thôi.
Ba hôm sau, Sử Tố Tố mời Vân Linh đến nói chuyện. Hai người ngồi đối diện nhau
bên thạch bàn ngoài thạch động.
Sử Tố Tố hỏi:
– Muội muốn học võ công tuyệt thế. Linh ca liệu bao giờ tiểu muội sẽ thành
công ?
– Ta không muốn muội phải thất vọng. Nhưng ít nhất muội phải mất 10 năm ròng
kiên trì khổ luyện thì mới có thể đạt được ý nguyện.
– Chẳng lẽ ca ca không có cách nào cho muội cấp tiến hơn sao ?
– Chuyện này thật không dễ.
– Nhưng ca ca biết cách phải không ?
Vân Linh thở dài.
– Chuyện này không phải chuyện đùa. Ta thấy muội không nên vội vàng.
Sử Tố Tố nôn nóng nói:
– Ca ca đã biết phương pháp, sao lại không chịu thực hiện. Hay ca ca còn có
vướng mắc gì ?
Vân Linh nhìn khuôn mặt Tố Tố, thấy đôi mắt nàng đỏ hoe thì không thể không
chìu theo nàng. Chàng khẽ thở dài rồi nói:
– Ta sẽ giúp muội hoàn thành sở nguyện. Vậy muội hãy đợi đến sáng sớm mai ta
sẽ gặp nhau.
Sử Tố Tố vui mừng. Nàng tiếp tục luyện tập chưởng pháp Tùy phong một cách say
mê.
Đúng như lời hứa. Ngay trong buổi sáng hôm sau, Vân Linh đã truyền hầu như
toàn bộ công lực của chàng cho Tố Tố. Cả người chàng mệt đến rả rời. Chàng
loạng choạng quay người vào thạch phòng, để mặc Sử Tố Tố ở lại một mình ngồi
luyện công.
Sử Tố Tố không ngờ Vân Linh lại dùng cách này để bồi bổ công lực cho nàng.
Trong lòng nàng trở nên bối rối và biết ơn ca ca vô tả.
Nàng nấu một bát canh sâm mang đến tận nơi cho Vân Linh uống.
Vân Linh thấy nàng thần tình như vậy thì không vui. Chàng nói:
– Muội bây giờ đã có gần giáp tý công lực. Muội nên tận dụng tiện lợi này để
hoàn thành mấy chiêu cuối của Tùy phong chưởng và Bạch phong kiếm. Ta nghĩ chỉ
độ trong 6 tháng nữa muội sẽ đại công đáo thành. Khi đó, muội có thể trở lại
giang hồ rồi.
Sử Tố Tố rầu rĩ:
– Muội không ngờ vì mình mà lại hại ca ca như vậy. Thà muội chịu cực khổ thêm
mấy năm còn hơn thấy ca ca lâm vào cảnh hiện nay.
– Không sao? Ta có cách để hồi phục võ công. Muội hãy chú tâm vào luyện tập võ
công. Đừng xao lãng vào những chuyện như thế này.