Người đăng: thuan5at
Tôi một người bình thường nhất trong tất cả mọi người bình thường. Và tôi luôn
tưởng rằng mình sẽ cứ như vậy cả đời này, nhưng có 1 điều đã xảy ra với tôi.
Lúc tôi 15 tuổi, ngày hôm ấy, cũng là ngày mà tôi không bao giờ quên được.
Người chị tôi một người luôn yêu thương tôi, dành mọi thứ tốt đẹp cho tôi,
nhưng giờ đây người ấy đã ra đi.
Ra đi mãi mãi, và không thể nào tưởng tượng được nó đã xảy ra ngay trước mặt
tôi. Khi ấy chị tôi, rủ tôi đi mua sắm với chị, tôi rảnh và đồng ý đi. Ngày
hôm ấy rất vui vẻ. Đang trên đường về, chị bỗng quay lại hỏi tôi :" Em có ý
định gì cho mai này không?" - tôi mờ mịt trả lời :" Em cũng không biết nữa, em
sẽ cố gắng nuôi sống bản thân mình" và trong lòng tôi nói: nếu có thể thì hãy
cho tôi tìm thấy bố mẹ của tôi hỏi họ sao lại bỏ rơi tôi.
Tôi một đứa cô nhi được bố mẹ chị ấy nhận nuôi từ còn rất nhỏ. Cuộc sống của
tôi cứ như vậy, tôi coi bố mẹ chị ấy như bố mẹ ruột của mình vậy cũng như chị
ấy tôi coi như là chị ruột mình. Trở lại khi tôi trả lời xong thì chị ấy cũng
nói: "chị muốn làm việc và kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ chị một cuộc sống
giàu sang hạnh phúc kiếm một người chồng đẹp trai luôn yêu thương chị" chị vừa
nói vừa tưởng tượng ra những gì chị nói:" tất nhiên là không thiếu của em rồi"
nhìn chị vui tươi hạnh phúc khi tưởng tượng ra những điều đó. Tôi chỉ đứng một
bên nghe chị nói và suy nghĩ xem mai sau mình sẽ làm gì để chị không phải lo
lắng.
Nhìn phương trời xa xăm tôi cứ đi như thế trên đường mà không biết mình khi
nào đã đi xuống lề đường. Phía trước một hố toàn sắt và bê tông, tôi cứ đi mà
nhìn ở phương trời xa xa mà không để ý đến cái hố đó. Cái hố tôi cũng chả thể
giải thích được tại sao nó lại xuất hiện. Và điều không may đã xảy ra, khi tôi
đi bỗng chị tôi hét lên:"Tiểu Thu cẩn thận đừng đi tiếp nữa nguy hiểm" theo
bản năng dừng lại nhưng vẫn không cản được thế ngã xuống khi nhìn rõ trước mặt
mình một đống sắt nhọn.
Cứ như thời gian chậm lại vậy, lúc đó tôi đã nghĩ: kiểu này mình chết chắc
rồi! cứ chết như vậy ư? Uk thôi kệ vậy, nhưng chị Yến sẽ như thế nào? Chắc chỉ
khóc một thời gian thôi nhỉ haha..." các suy nghĩ cứ như vậy ập đến nhìn thì
lâu nhưng thật thì không đến 1 cái chớp mắt. Bỗng lúc này có 1 cánh tay chạm
vào tay tôi theo bản năng tôi nắm chặt cánh tay ấy nhưng do tôi qua nặng nên
cánh tay nhỏ bé ấy cũng bị tôi lôi kéo xuống khi nhìn rõ người đó thì tôi rất
sững sờ đó là chị Yến. Chỉ chớp mắt đó, tôi nghĩ mình không thể để chị ấy cùng
chết theo mình được thế là tôi làm một động tác mà tôi cũng không tin đó là
quay người mình xướng dưới chị bên trên lấy hết sức tay của mình có đẩy chị
lên và tiếp đó những thanh sắt đó thì xuyên qua tôi. Cảm giác đó thật đau, đau
không thể nào tưởng tượng được tôi nghĩ chắc mình sắp chết rồi và cố hết sức
mở mắt. Nhưng không tài nào mở ra được chỉ nghe tiếng chị Yến hét thảm thiết
và tiếng kêu cứu của chị tôi nghĩ chắc chị ấy an toàn haha.. tôi biết xe cấp
cứu không thể đến nhanh được. Trời bỗng đổ mưa, những tiếng sấm tiếng hạt mưa
rơi lách tách. Bỗng trên trời một cây lôi xà ập xướng đánh ngay chỗ tôi tại
thể xác của tôi cảm giác dòng điện chạy qua cơ thể vốn đã đau không còn tri
giác giờ lại thêm nó nữa làm tôi hoàn toàn không còn cảm giác cơ thể của mình
ở đâu nữa.
Một cơn buồn ngủ ập đến tôi rất mãnh liệt, không thể cản được nó cứ thế tôi
lặng dần đi không biết trời đất gì nữa. Nhưng cái lôi xà quanh người tôi thì
không dừng lại nó phá huỷ mọi thứ trong cơ thể tôi đến khi không còn gì nữa
nếu ai nhìn thấy thì rất sợ hãi bởi vì một cơ thể đang sờ sờ ở đó mà có thể
dần dần biến mất. Như thể người ấy không có xuất hiện trên thế giới này lần
nào vậy.
Không biết bao lâu, tôi bỗng cảm thấy đau và rất đau. Đau thấu tim gan cơn đau
này tôi lại chẳng cảm thấy gì chắc do cơn đau này không bằng cơn đau kia nên
tôi mới như thế. Tuy vậy nhưng vẫn làm cho tôi thấy khó khăn khi ngồi dậy và
xem cảnh sắc xung quanh. Trong đầu một ý nghĩ tôi không có chết, còn sống mới
cảm thấy đau thế này. Tôi cố hết sức mở mắt ra, rất gian nan, khó khăn và rồi
những tia sáng đầu tiên đập vào mắt tôi tuy rất nhạt nhưng tôi lại cảm thấy nó
rất chói mắt. Rồi thích ứng dần rồi nhìn cảnh sắc xung quanh.