Tỉnh Dậy. Ta Là Ai? Vật Thí Nghiệm?


“Mệt mỏi.” một âm thanh từ ngữ đột nhiên vang lên trong đầu của Vô Minh. Vô
Minh nhận ra rằng không biết mình đã sống bao lâu, đã làm những gì nữa. Bây
giờ Vô Minh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Cứ như vậy Vô Minh thiếp đi.

Các thế giới mà Vô Minh đã tưởng tượng và tạo ra trong đầu mình cũng dần dần
dừng lại và biến mất đi. Tất cả các thế giới phát triển trong hàng tỷ năm đã
dần dần lụi tàn bởi sự mệt mỏi của người tạo ra mình.

Tất cả thực sự kết thúc rồi.

-

“Ầm, Ầm...”

Những chiếc xe chở binh liên tục di chuyển trong rừng. Có 20 chiếc xe chở lính
đang bảo vệ cho một tải thí nghiệm đặc biệt của quân đội đang trên đường trở
về nơi tập kết của mình. Trong mỗi xe là một tiểu đội 42 người lính mặc đồ rằn
ri dùng để di chuyển trong rừng rậm đang cười đùa cùng nhau sau chuyến đi.

“Lần ra quân vừa rồi kỳ lạ thật đấy. Không có một con ảo tưởng thú nào hết,
cho bọn tiểu đệ biết lí do được không đội trưởng?” Một chàng thanh niên cười
đùa hỏi người đàn ông đang đọc sách trước mặt mình.Trong xem tất cả dừng lại
hướng về người đàn ông này như đang chờ câu trả lời vậy.

Người đàn ông cười khổ nhìn xung quanh. hắn ta có một thân hình vạm vỡ thân
thể lại cao đến 1m95 là ít nên hắn trong như là một người khổng lồ với những
người chỉ cao 1m8-1m85 xung quanh vậy. Giả vờ nghiêm mặt một chút rồi nhìn
xung quanh vẫn thấy mọi người trông chờ mình thì cười khổ nói:

“Được rồi, ta thua. Thật ra nhiệm vụ lần này là do có sự giúp đỡ của bên xử lí
ảo tưởng thú trước đó đã xử lý và thành lập một con đường mòn trước cho chúng
ta thôi. Thật ra thì có một món đồ được tìm thấy từ di tích của khu rừng ảo
tưởng. Nghe đâu thì món đồ này quan trọng nhất từ trước đến nay đấy. Cho nên
phía trên đã cử nhóm của chúng ta đến trước để bảo vệ món hàng lần này. Thật
ra thì chỉ vì chúng ta ở gần đây nhất nên mới được cử đi đến đầu tiên thôi.
Trước tiên chúng ta phải được cử đến nơi tập kết của phòng thí nghiệm để giao
hàng đã. Ta sẽ ở đó một thời gian rồi mới chuyển món hàng đi qua công rồi sau
đó mới hoàn thành nhiệm vụ.” Người đội trưởng trả lời với mọi người xung quanh
sau đó tiếp tục đọc sách của mình.

“Nha, chả lẽ lần này tìm thấy được di tích chứa thông tin của thế giới khác ư?
Nghe đâu lần trước có cô bé tìm được một quyển sách cổ đại có ghi chép về thế
giới khác đấy, sau đó cô bé đó đem bán đấu giá thì được mấy chục ngàn điểm tín
ngưỡng. Cô bé trở thành người nổi tiếng mỗi ngày cũng kiếm được vài chục điểm
tín ngưỡng chứ ít gì. Ước gì ta cũng tìm được một di tích hoặc một quyển sách
cổ là tốt rồi.” Thanh âm của một người khác vang lên.

Thấy vậy một người khác liền lấy tay đập đầu hắn cười nói:

“Đâu ra may mắn vậy, từ trước đến nay cũng chưa đến một trăm quyển sách ghi
chép thế giới khác được tìm thấy, trong số đố trở thành thế giới điện ảnh cũng
chỉ chưa đến 10 quyển. Ngươi nghĩ đâu ra cho ngươi tìm thấy một quyển hả.”

“Thôi thôi, người ta tìm được là phúc của người ta, còn chúng ta mỗi ngày kiếm
được vài trăm điểm danh vọng là được rồi.”

Đội trưởng cười nói với mọi người xung quanh. Tất cả mọi người tiếp tục cười
đùa trên xe. Mọi người cùng kể với nhau nào là người nào nổi tiếng, diễn viên
nào mới nổi, bộ phim nào mới được chiếu, người nào mới vừa tiến vào thế giới
điện ảnh....

------------Xe chạy đường ranh giới-----------

“Được rồi, tất cả xuống xe, đến điểm tập kết rồi.” m thanh của của người đội
trưởng vang lên sau khi nhìn ra cửa sổ xe.

Cửa xe được mở ra và tất cả binh lính đều chạy xuống xếp thành 4 hàng 10 người
và 1 người đứng riêng lẻ.

“Báo cáo, cả đội tập trung xong.” Người lính đứng riêng lẻ chạy đến trước mặt
đội trưởng của mình báo cáo.

Người đội gật đầu rồi đi đến một người đàn ông mặt áo blouse trắng nói gì đó
xong rồi đi đến trung đội của mình nói:

“Cả đội nghỉ, kể từ bây giờ cả đội được nghỉ tự do, không ai được đến khu vực
bị cấm cả. Hêt.” Nói xong người đội trưởng rời đi trong tiếng hoan hô của cả
trung đội.

Người đội trưởng đi đến người đàn ông áo trắng đang đi đến bên chiếc xe tải
thí nghiệm. Cả hai vừa đi vừa nói:

“Trương giáo sư, nhiệm vụ lần này rốt cuộc là như thế nào thế? Nhiệm vụ lần
này ta không nhận được một thông tin hoàn chỉnh nào cả? Đến ta cũng chỉ biết
nhận hàng và gửi hàng là thế nào?” Người đội trưởng nói với người đàn ông
trước mặt mình.

“Tiểu Đường à, không phải ta không muốn nói cho ngươi mà là không thể nói mà.”
Người đàn ông được gọi là Trương giáo sư nói.

Trương giáo sư, tên thật: Trương Quốc Tiên, là một nhà khoa học gia chuyên về
nghiên cứu ảo tưởng thú và tìm hiểu về các sinh vật trong khu rừng ảo
tưởng.Trương Quốc Tiên có một mái tóc hoa râm (bạc lốm đốm). Ông năm nay 52
tuổi rồi và cũng làm việc cho chính phủ cũng được 30 năm. Từng nhận được giải
thưởng quốc gia và vài giải thưởng cấp thế giới về Ảo Tưởng Thú. Tuy nhiên lần
này ông cũng phải thở dài trước mặt người bạn của mình.

Tiểu Đường, tên thật: Đường Lang, tuổi tác 38 tuổi là thiếu tướng của quân đội
Huyễn Đông quốc gia. Tham gia quân đội từ năm 16 tuổi. Là thiếu tướng đầy kinh
nghiệm của đất nước Huyễn Đông. Từng lập được nhiều chiến công trong phòng
chống khủng bố và tuyên truyền phim điện ảnh bị cấm gây nguy hiểm cho quốc
gia.

Cả hai cứ như vậy im lặng nhìn chiếc xe tải trước mặt mình và binh lính xung
quanh.

“Được rồi, tiểu Đường, cùng nhau xem “Món hàng” của cậu là sẽ hiểu ngay thôi.
Dù sao việc này cũng chưa bị cấm.”

Đột ngột Trước Quốc Tiên nói với Đường Lang. Sau đó ông giơ tay lên báo hiệu
cho binh lính mở cửa xe ra.

Bên trong xe chứa đựng một chiếc hộp cực kỳ lớn, có thể nói nó là một cái quan
tài hơn là cái hộp. Cả hai đi vào trong xe, Trương Quốc Tiên đi vào trong rồi
nhấn một chiếc nút trên cái “Quan tài” đấy. Cái hộp hé ra một một ô vuông nhỏ,
ô vuông đó bên dưới có lót một tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy bên trong.

“Phù phù, Đây là?”

“Hiểu rồi chứ.” Trương Quốc Tiên nhìn Đường Lang nói. Đáp lại Trương Quốc Tiên
là một cái gật đầu của Đường Lang. Ánh mắt cả hai chăm chú nhìn vào trong
chiếc “Quan tài”.

----------

“Ta là ai?”

“Vô Minh.”

“Ta đang ở đâu?”

“...”

“Những thứ này là gì?”

“Kiến thức?”

“Ta phải làm gì?”

“kể chuyện? Nấu ăn? Ngắm sao? Sống?”

------------Ba ngày sau khi nhận hàng------------

“Báo cáo, đối tượng đã có phản ứng não bộ.”

“Cơ thể đối tượng có sự rung động nhe.”

“Báo cáo ngay cho Trương giáo sư đi, đối tượng đã thực sự tỉnh lại rồi.”

Một lúc sau, Trương giáo sư và vài người tiến sĩ khác cũng tiến vào phòng thí
nghiệm nơi chứa cái chiếc hộp. Trương giáo sư ngay lập tức chạy ngay đến một
người đang sử dụng máy tỉnh. Trên màn hình là hình ảnh của chiếc hộp hàng mà
phòng thí nghiệm vừa nhận được.

“Sao rôi?” Trương giáo sư gấp gắp hỏi.

“Kể từ ba ngày từ khi nhận nó, đối tượng đã có hoạt động phản ứng não bộ tuy
nhiên nó khá đứt quảng. Sau đó đối tượng liền ngay lập tức rung động nhẹ cơ
thể., cuối cùng là tay của đối tượng tự cử động che lại mắt mình.” Người kia
nhanh chóng trả lời.


Vô Hạn Sáng Thế Kỷ: Điện Ảnh - Chương #3