Lời Hứa Không Thể Thực Hiện


Chương 2: Lời Hứa Không Thể Thực Hiện

15 phút trước khi kết thúc ngày cuối cùng của trái đất.

“Không biết sau này Vô Minh có nhớ tụi mình không nữa ha?” Aqua vừa ngắm sao
vừa hỏi.

“Chắc chắn là cậu ấy sẽ nhớ rồi.” Gaia xoa đầu Aqua mà trả lời.

“Nhớ.”

“À mà Alaya, [Kiến Thức] mà cậu tặng cho Vô Minh là gì thế.” Gaia quay đầu về
phía Alaya hỏi.

“Toàn bộ.” Alaya không nhìn Gaia trả lời. Cô tiếp tục nhìn xuống khuôn mặt
đang ngủ trên đùi mình.

-------

“Gaia, Alaya, Aqua, mấy bà ở đâu?”

Vô Minh nhìn xung quanh la lên. Không gian xung quanh Vô Minh hiện giờ rất kỳ
lạ. Không ánh sáng nhưng Vô Minh lại thấy được tất cả mọi thứ. Không có bất kỳ
thứ gì cả Vô Minh chỉ thấy có một mình mình đang liên tục di chuyện mặc dù
mình không làm gì cả. Vô Minh đã như vậy liên tục nhiều ngày rồi. Ngày nào Vô
Minh cũng chỉ la lên tìm kiếm Gaia, Alaya và Aqua thôi.

Không suy nghĩ, không mệt mỏi, không buồn bã, không vui vẻ, ngày nào cũng chỉ
có một câu nói vang lên trong đầu Vô Minh là lời kêu gọi bạn bè mình. Lặp đi
lặp lại âm thanh tìm kiếm người thân của mình. Nó dần dần trở thành một bản
năng của Vô Minh.

------------Không rõ bao lâu sau----

“Gaia, Alaya, Aqua, mấy bà ở đâu?”

Tiếng gọi vô hồn này vẫn tiếp tục vang lên cho dù trải qua bao lâu. Vô Minh
cũng dần dần mệt mỏi rồi. Không rõ mình đã cất tiếng bao nhiêu lần, không rõ
tiếng gọi đã vang bao xa, không rõ mình đã chờ đợi bao lâu. Vùng tăm tối không
ánh sáng này vẫn tiếp tục tĩnh lặng không thay đỗi. Nhưng trong linh hồn của
Vô Minh không biết đã thay đỗi như thế nào rồi.

Vô Minh nhận thấy mình đang dần đánh mất đi nhận thức của mình. Vì thế hắn
liền dừng lại, không cất tiếng, không kêu gọi, không quan tâm đến xung quanh
nữa. Hắn đang tìm cách để giữ bình tĩnh và suy nghĩ tình trạng hiện giờ của
mình.

Không gian xung quanh hiện giờ của Vô Minh cũng đang có một số thay đỗi kỳ lạ.
Sự tăm tối lạnh giá trước đây dần dần đã có một chút ánh sáng. Mà cả chính Vô
Minh cũng không thể nêu rõ những ánh sáng này có màu sắc gì cả. Nó là một màu
sắc hỗn loạn của nhiều màu sắc khác nhau nhưng không giống như ánh sáng trước
đây Vô Minh từng thấy. Nếu có nhiều ánh sáng thay đỗi liên tục kết hợp với
nhau sẽ tạo thành ánh sáng trắng, nhưng màu sắc Vô Minh đang thấy thì không
phải nó. Nó như là một màu đen nhưng lại có cảm giác như là nó đang phát sáng
vậy. A, màu đen đang dần chuyển sang màu vàng rồi.

Đột nhiên màu đen lẫn lộn màu vàng đó có một tia sáng màu trắng hiện ra ngay.
Vô Minh thấy tia sáng màu trắng đang lớn lên thì phải. Tia sáng dần dần đến
gần Vô Minh, nó đi xuyên qua cả Vô Minh rồi tiếp tục “Cắn nuốt” không gian.
Quay đầu nhìn về phía tia sáng màu trắng. Vô Minh có cảm giác như có gì đó rất
quan trọng sắp đến với mình thì phải.

“Ây, thôi kệ đi.Quan trọng bây giờ là phải tìm cách thoát khỏi nơi này rồi tìm
nhóm Alaya nữa.”

Vô Minh đang lẩm bẩm thì đột nhiên chợt cảm thấy đau đầu, trong đầu đột nhiên
có một danh sách, vô số trí nhớ đột nhiên hiện lên trong đầu Vô Minh. Cảm thấy
mệt mỏi, Vô Minh đột nhiên ngã xuống rồi ngất đi.

“ Vô Minh, Vô Minh, tỉnh dậy đi?” Một âm thanh vang lên trong đầu của Vô Minh.

Từ từ mở mắt ra, Vô Minh đột nhiên cười bởi vì khuôn mặt trước mắt mình.

“Alaya, cậu biết tui kiếm cậu bao lâu rồi không?”

“không, tớ cũng không biết cậu trải qua những gì. Tớ chỉ là một phần ký ức của
Alaya thôi.” Alaya lắc đầu nói.

“Mà Gaia và Aqua đâu rồi, sao chỉ có mình cậu thôi? À phải rồi, cậu chỉ là ký
ức của Alaya nên không gặp Gaia và Aqua cũng phải thôi.” Vô Minh nhìn khuôn
mặt của Alaya mỉm cười nói. Vô Minh trả lời trong vô thức mà không để ý đến
điều quan trọng trong lời của Alaya.

Vô Minh bây giờ mới để ý rằng mình nằm trên đùi của Alaya, thấy vậy Vô Minh
liền muốn ngồi dậy thì bị Alaya đè xuống đặt lên đùi mình. Xung quanh Vô Minh
bây giờ vẫn là cái giường ghép mà Vô Minh đã nằm lên nên chỉ nghĩ rằng mình đã
nằm mơ. Vô Minh thấy vậy liền không để quan tâm. Lấy tay nắm lấy một nhóm tóc
bạc của Alaya rồi tiếp tục nhìn Alaya.

“ Vô Minh nghe cho rõ này, tớ đã để lại toàn bộ kiến thức của tớ cho cậu rồi
đấy. Nó chứa tất cả ký ức của cả loài người đấy. Nó bao hàm trí tuệ và sự sáng
tạo của cả loài người đấy, tớ mong cậu hãy sử dụng nó một cách đúng đắn.”Alaya
tiếp tục xoa tóc của Vô Minh mà nói về món quà của cô. Cô đã chuẩn bị nó rất
kĩ cho Vô Minh mà.

“Sao cậu hôm nay nói nhiều thế Alaya, mọi khi cậu nói rất ít mà.” Vô Minh để ý
sự khác lạ của Alaya khi cô rất khác mọi khi. Mọi khi cô ta rất tiết kiệm lời
của mình sao hôm nay lại nói nhiều đến thế. Vô Minh nhận thấy mọi việc đang
dần không ổn.

Một giọt nước rớt xuống má của Vô Minh. Vô Minh nhìn lên thì thấy khuôn mặt
của Alaya đầy nước mắt.

“ Vô Minh, cậu phải tiếp tục sống cho mình và cho tụi tớ nữa đấy. À mà cậu nhớ
xem những kiến thức mà tớ để lại nhé. Gaia và Alaya cũng có quà cho cậu đấy.
Nó sẽ giúp cậu rất nhiều đấy, nó có thể.....”

Alaya vừa khóc vừa nói, Vô Minh cảm thấy rất bất lực, không biết vì sao cậu
không thể ngồi dậy hay mở miệng ra được nữa. Cứ như vậy Vô Minh cứ nhìn Alaya
không và nói, không thể cất tiếng nào ra từ miệng nữa. Cứ như vậy Vô Minh cứ
nằm nghe Alaya nói hàng tiếng đồng hồ.

“Cuối cùng Vô Minh, hãy hứa với tớ là cậu sẽ tiếp tục sống và không quên bọn
tớ.”

Vô Minh cứ như vậy đờ đẫn nhìn Alaya cho dù bây giờ cậu đã có thể diều khiển
cơ thể mình. Nhưng Vô Minh vẫn không muốn trả lời câu hỏi này chút nào. Nó cứ
như là lời từ biệt không bao giờ gặp lại vậy. Thời gian trôi qua, Vô Minh
không trả lời, Alaya cũng cứ như vậy xoa tóc chờ đợi của Vô Minh.

Không gian chợt chấn động, bầu trời đầy sao và ngôi trường đang dần dần biến
mất. Vô Minh tiếp tục nhìn Alaya không trả lời. Alaya cũng như vậy chờ đợi Vô
Minh. Cho đến khi cả Thế Giới đều biến mất chỉ còn lại Vô Minh và Alaya. Lúc
này Vô Minh mới nói:

“Tớ Không Hứa. Cho đến khi tớ chết, kể cả khi tớ đã chết, tớ sẽ không nhớ đến
các cậu. Tớ hứa với cậu, tớ chắc chắn sẽ quên các cậu. Nhưng tớ chắc chắn sẽ
chờ mọi người. Tớ muốn kể cho Aqua nghe những câu chuyện mới, tớ muốn được dạy
nấu ăn cho Gaia nữa. Tớ muốn tiếp tục được cậu dạy học cho trước khi kiểm tra.
Tớ còn muốn ngắm sao cùng mọi người lần nữa. Vì vậy tớ không hứa đâu.”

Kiên định nhìn Alaya mà trả lời. Vô Minh cứ như vậy nhìn Alaya đang biến mất
dần dần như đang chắc chắn cho câu nói của mình.

“Aqua đã lớn rồi, Gaia cũng đã mệt rồi đấy Vô Minh. Tớ cũng đã dạy cho cậu tất
cả nhưng gì tớ biết rồi. Chỉ là cậu không nhớ thôi. Nhưng như vậy cũng tốt cậu
hãy tiếp tục sống kể cả khi quên mất bọn tớ.”

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Cậu chờ đó, tớ chắc chắc sẽ quên mọi người
đó, nhớ đến nhắc nhở tớ đấy.” Vô Minh cứ như vậy gào lên.

Sau một thời gian dài, Vô Minh cũng dần không nghĩ đến Gaia, Alaya và cả Aqua
nữa. Bây giờ Vô Minh đã đắm chìm vào những kiến thức mà Alaya để lại cho mình.
Lúc nào Vô Minh cũng xem đi xem lại những bộ phim điện ảnh, anime, manga. Cho
đến khi không còn những tác phẩm giải trí thì Vô Minh lại đọc sách, tât cả các
quyển sách trên thế giới được viết ra lẫn những quyển sách chưa bao giờ xuất
hiện Vô Minh cũng đã đọc. Tiếp tục Vô Minh lại đọc những ký ức, những cuộc đời
của người khác. Những cuộc đời của con người từ thuở sơ khai cho đến hiện đại.

Ha ha, Vô Minh thực sự quên mất Gaia, Alaya, Aqua thật rồi. Cậu cũng đã quên
mình là ai luôn rồi. Trong đầu của Vô Minh là thế giới mà mình đã sống. Cả một
thế giới đang liên tục phát triển, vẫn đang tiếp tục lớn lên, những con người
vẫn đang tiếp tục chết đi và được sinh ra từ trí tưởng tượng của Vô Minh. Có
vô số thế giới mà Vô Minh đã tưởng tượng ra, đã tự mình phát triển mà chính cả
Vô Minh đã không thể tự dừng lại được sự tưởng tượng của mình nữa. Nó giúp cho
Vô Minh bớt nhàm chán và có lí do để sống tiếp.

-


Vô Hạn Sáng Thế Kỷ: Điện Ảnh - Chương #2