Người đăng: tbthinh
Có được golem hộ vệ, Trần Thịnh cũng to gan lớn mật mà ra khỏi căn phòng, nhìn
nằm một đống zombie thi thể, hắn cũng thật ghớm ghiếc, không thể tưởng tượng
nổi chuyện từ bên trong cái đống lầy nhầy thịt thối đầy ruồi bọ đó đi nhặt lấy
kim tệ hoặc là trang bị nước thuốc gì đó. Vừa nghĩ tới đã thấy mắc ói.
Sương mù cùng kiểu thời tiết mưa lâm râm như thế này thực sự làm khó một tên
chưa từng một mình đi dã ngoại như Trần Thịnh, hắn hoàn toàn không xác định
được phương hướng, chỉ biết nhắm mắt chọn đại một phương hướng mà đi tới. Có
nguy hiểm thì golem đất sẽ trước tiên phản ứng đánh chết, còn gặp một đàn quái
vật đông, hắn chưa gặp được, xem như vận khí cũng khá tốt.
Rốt cuộc sau không biết bao lâu mò mẫm, Trần Thịnh cũng gặp được trong truyền
thuyết đường đất, có điều lúc này hắn lại bó tay.
“Đi hướng nào mới về tới trại Rogue đây?”
Nghĩ nghĩ một lúc, thôi kệ, cứ chọn đại một hướng, nếu không đi đến trại Rogue
thì cũng sẽ gặp Flavie, như vậy cũng chẳng sao cả, ít nhất còn trên đường, thì
vẫn còn hy vọng gặp được người khác trước khi chết đói ngoài hoang dã đi.
Chọn một phương hướng, Trần Thịnh liền không nhanh không chậm đi bộ, này cũng
kỳ lạ, khí trời như vậy mà cái đường đất này cũng không đến mức quá lầy lội,
chỉ là ướt ướt thôi, không thể không nói, cái thế giới này, đến con đường cũng
không bình thường.
Cũng không biết Trần Thịnh đã đi bao lâu, chắc là ít nhất cũng phải ba bốn
tiếng, rốt cuộc golem đất giết đủ số lượng quái, hắn quang vinh thăng cấp, mặc
dù chẳng phải làm cái quái gì.
Tính danh: Trần Thịnh. Nghề nghiệp: Vô hạn giả. Cấp 2 0/2500.
Sức mạnh: 12.
Nhanh nhẹn: 12.
Thể chất: 27. Máu: 27. Thể lực: 27.
Tinh thần: 57. Ma lực: 57.
Tự do điểm thuộc tính: 0.
Lần này để cho có sức mà trường kì đi bộ, hắn thêm điểm cho thể chất khá
nhiều, rốt cuộc cũng coi như có một cái có thể xem ra hình ra dáng thuộc tính.
“Xem ra mỗi tăng một cấp sẽ tăng thêm những 50 điểm tự do thuộc tính, cái này
quá tốt rồi, chỉ có điều kỹ năng thì thế nào đây nhỉ?”
Trần Thịnh ngẫm nghĩ, mở ra bảng kỹ năng, phát hiện bảng kỹ năng của hắn cũng
không phải như bình thường nhân vật trong game Diablo 2 mà có chút khác biệt.
Mỗi tăng một cấp, hắn có thể học tập một cái kỹ năng mới, còn kỹ năng tự mình
thăng cấp dựa vào độ thuần thục đối với kỹ năng đó. Chẳng hạn hiện tại hắn
tăng lên cấp 2, chọn học triệu hồi khô lâu kỹ năng, cụ thể là như vầy:
Triệu hồi khô lâu lv 1 thuần thục 0/10: triệu hồi một khô lâu chiến sĩ giúp
bản thân chiến đấu. Khô lâu số lượng 1 máu 10 công kích 1-2 cần mana 5.
Xem ra là phải triệu hồi khô lâu mười lần mới thăng cấp được. Này xem ra cũng
không khó, cứ nhìn khô lâu chỉ có 10 máu giòn thế kia, đánh đánh vài cái là
chết mất, lúc đó lại triệu hồi cái khác.
Không biết hậu kỳ có thêm kỹ năng khô lâu tinh thông rồi độ thuần thục tăng
cao, khô lâu cấp độ tăng cao thì tình thế như thế nào, chứ hiện tại khô lâu
đúng là chỉ có thể đi theo kiểu pháo hôi, giết mãi không hết loại này chiến
thuật.
Trần Thịnh thử theo những gì vừa xuất hiện trong đầu sau khi học được kỹ năng,
vận lên ma lực, mặc niệm một tiếng “triệu hồi khô lâu”. Trước mắt không gian
vặn vẹo lên, từ trong lỗ hổng không gian bò ra một bộ xương trắng, tay trái
thuẫn tròn, trên còn cắm mấy mũi tên đã gãy, tay phải cầm một thanh kiếm rỉ
sét loang lổ.
“Là trực tiếp triệu hồi đến, không phải là dùng xác chết và linh hồn quái vật
vừa chết triệu hồi, cái này càng thêm thuận tiện hơn so với trong game, không
cần phải sợ đánh boss dùng hết xác quái mà không triệu hồi thêm được khô lâu
nữa” – Trần Thịnh khoái trá nghĩ đến.
Có thêm tay chân, tốc độ giết quái cũng tăng nhanh hơn, có điều Trần Thịnh
cũng không vui nổi, thăng cấp giúp hắn toàn bộ trạng thái đầy lại, kể cả đói
khát cũng không còn, nhưng mà bây giờ đã cách hắn lên cấp 2 một ngày rồi, đói
cồn cào, nếu như không nhanh chóng tìm được nhân loại, tìm được đồ ăn, có vẻ
như hắn sẽ thành một cái chết đói người xuyên việt…xấu hổ ah.
“Không ngờ cái bản đồ này lớn như vậy, thậm chí đi cả hai ngày rồi vẫn chưa về
tới đâu cả, thậm chí một bóng người cũng không gặp được. Phải cố gắng, kiên
trì, nói không chắc chút nữa liền đến được Rogue Camp” – Trần Thịnh tự bơm hơi
cho mình, tiếp tục lê bước nặng nhọc.
Ngày thứ 3 kể từ khi Trần Thịnh xuyên việt đến đây, đói lả, mệt đến cảm giác
như mỗi bước chân là một nỗ lực không tưởng, rốt cuộc Trần Thịnh cũng có thể
nhìn thấy xa xa một cái to lớn kiến trúc quần thể.
“Đến! Đến rồi! Rốt cuộc cũng đến rồi!” – Vui mừng, kinh ngạc, khó có từ ngữ
diễn tả được cảm xúc lúc này của hắn, khi mà hắn tìm thấy sự sống trong cái
chết này.
Xa xa, một đội bốn người nữ chiến binh rogue đã phát hiện ra hắn, đang đến gần
xem xét, trong tay cung tiễn nhắm ngay hắn cảnh giác.
“Ngươi là ai? Khai báo tên họ ngay!”
Có điều lúc này Trần Thịnh cũng đã quá đói và kiệt sức rồi, hắn cũng không kịp
trả lời nữa, liền tại chỗ té xỉu.