Nhiệm Vụ Đầu Tiên


Người đăng: tbthinh

Trần Thịnh mơ màng tỉnh lại, đặp vào mắt là một căn lều nhỏ, mà hắn, thì đang
nằm ngửa trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng.

“Xem ra là được các rogue cứu rồi, nếu không thì hiện tại cũng không phải ở
trong lều nằm, mà là đang được luộc trong nồi canh của tụi quái vật.” – Trần
Thịnh nghĩ thầm trong đầu. Cảm nhận được cơ thể thực sự rất yếu, gần như không
còn tí năng lượng nào, trâu bò cỡ nào đi nữa, chưa tới mức độ không cần ăn
uống thì vẫn chết đói như cũ ah.

Đúng lúc này, một người chui vào trong lều, một rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp nữ
tính. Nàng bước vào lều, phát hiện Trần Thịnh đã tỉnh lại, lập tức trên mặt
tràn đầy vui vẻ, mở miệng hỏi thăm hắn:

“Cậu đã tỉnh rồi à? Thế nào? Đã cảm thấy đỡ hơn chưa? Có cảm thấy khó chịu chỗ
nào không?”

“Cũng quá nhiệt tình quá tốt bụng rồi nha, có vẻ mình đụng phải một vừa xinh
đẹp vừa tốt bụng thiếu nữ rồi.” – Trần Thịnh mở cờ trong bụng. Hắn cũng rất
nhanh trả lời:

“Thật sự cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi. Tôi cũng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều rồi, còn
khó chịu, chắc chỉ là đang đói bụng thôi. Ha ha. Tự giới thiệu một chút, tôi
là Trần Thịnh – một người mạo hiểm, cô có thể gọi tôi là Thịnh.”

“Chào anh Thịnh! Tên anh có vẻ lạ nhỉ, tôi là Alice, là một hỏa cung tiễn thủ.
Anh là một người mạo hiểm hả? Như vậy quá tốt, chúng tôi đang rất cần giúp đỡ
chống lại bọn quái vật từ địa ngục kia. À suýt thì quên! Tu sĩ trưởng Akara
bảo tôi nhắn lại với anh là ngày mai thân thể khôi phục lại thì đến gặp bà
ấy.”

Cái này chắc là chuẩn bị giao cho mình nhiệm vụ đầu tiên để thử nghiệm mình
đây mà. Cho mình một ngày nghỉ ngơi là đủ rồi, thân thể này chẳng qua là đói
thôi chứ không phải là bị thương gì, được rồi, nghỉ ngơi thật tốt một ngày,
bắt đầu từ ngày mai, cuộc sống mới bắt đầu có khả năng sẽ không lười nhát nằm
một chỗ như thế này được nữa.

Quyết định chủ ý xong, Trần Thịnh còn là cám ơn Alice, sau đó Alice đem đến
cho hắn một bàn thức ăn, hắn lập tức không để ý hình tượng bắt đầu ngấu
nghiến. Đói khát mấy ngày, thực sự là khiến hắn nào giờ không chịu khổ thanh
niên bức cho gần chết.
Ngày hôm sau, đã ăn uống no đủ nghỉ ngơi một ngày, Trần Thịnh khôi phục lại
khỏe mạnh, lập tức theo Alice đến lều của Akara.

Đây là một cái lều tản ra một luồng năng lượng mạnh mẽ, cùng với mùi thuốc
nồng nặc, Trần Thịnh bước vào trong lều, phát hiện ra căn lều này là được làm
không gian ma pháp, bên ngoài nhìn nhỏ nhắn, bên trong lại rất rộng rãi. Làm
hắn lúc đầu còn kỳ lạ, trong game nhỏ không nói, ngoài đời cũng nhỏ như vậy
sao đủ chỗ cho Akara sinh hoạt rồi còn chế thuốc chế sách nữa? Hóa ra là bên
trong lại rộng rãi như vậy, ma pháp thật thần kỳ nha.

“Người mạo hiểm! Chào mừng ngươi tới với trại Rogue! Ta là lãnh tụ tinh thần
tại đây, hội nữ tu sĩ mù Akara.”

Mặc một cái màu tím trường bào, mũ trùm đầu che khuất khuôn mặt, Akara hiện ra
với một vẻ thần bí và khắc khổ của một nữ tu sĩ, Trần Thịnh còn cảm nhận thấy
một sự tiều tụy trên người nàng. Cũng dễ hiểu, lãnh đạo mọi người chiến đấu
với quái vật từ địa ngục, chẳng thể nào mà vui vẻ thoải mái nổi, như vậy hao
tâm tổn trí tất nhiên phải tiều tụy rồi.

“Xin chào! Tôi là Trần Thịnh – một người mạo hiểm. Cảm ơn đã cứu giúp tôi
trong lúc hoạn nạn!” – Trần Thịnh hoàn toàn là cái thứ không giỏi giao tiếp,
vậy nên cũng chẳng biết nói cái gì quá hoa lệ từ ngữ.

“Chúng ta cũng có việc cần nhờ cậu giúp! Như đội cảnh vệ báo cáo, cậu là một
Necromancer. Như vậy không biết cậu có thể giúp ta đi quét sạch bọn quái vật
đang tụ tập tại Den of Evil không? Theo như đội trinh sát báo lại, có vẻ như
bọn chúng chuẩn bị tấn công trại Rogue. Vậy nên ta hy vọng cậu sẽ giúp chúng
ta tiên phát chế nhân, đem bọn chúng tiêu diệt?”

“Rất sẵn lòng, như vậy, tôi hiện tại liền đi chuẩn bị, tranh thủ ngày mai sẽ
xuất phát. Chuyện này làm càng sớm càng tốt!” – Trần Thịnh đáp lời, sau đó lùi
ra lều vải.

Lần này phải chuẩn bị thật tốt, thức ăn nước uống lều vải nhất thiết phải đầy
đủ mang theo, không thể lại bị đói xỉu như mấy hôm trước nữa. Mấy hôm trước
hắn đánh quái, được ngoài kinh nghiệm còn có 10 kim tệ, 2 bình máu và 1 bình
mana, trang bị thì một cọng lông cũng không có. Vậy nên Trần Thịnh lập tức
chạy ra chợ, mua đồ chuẩn bị cho chuyến hành trình này, ban đầu còn sợ không
đủ tiền, ai ngờ 10 kim tệ hắn mua được dư sức, bỏ vào không gian kèm theo thức
ăn nước uống đủ cho 3 tháng, hắn mới về lều.


Vô Hạn Phong Lưu - Chương #3