Thách Thức


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Lâm Thiên đi về chân chính căn phòng thuộc về mình, có điều trong ký ức xuất
hiện những hình ảnh không tốt lắm.

Ngay lúc hắn suy nghĩ có nên đi vào không vì hôm qua đã đến mẹ hắn kỳ hạn xuất
quan, bà chắc đã thức tỉnh chờ hắn.

“Rầm .”

“Súc sinh”

Một âm thanh băng lãnh vang lên trong phòng, tiếng bàn ghế bị phá nát quanh
quẩn đâu đó.

“Lâm Vũ, ngươi đã không còn nhỏ, tại sao lại cứ không biết suy nghĩ như thế
.”

“Mẫu thân, Thiên Cương Quyền công pháp người biết đó nên thuộc về ta mà . Năm
nay ta 23 tuổi thực lực đã Võ Linh nhị trọng rồi, tại sao người vẫn không
chịu giao nó cho ta .”

“Đồ hư đốn, ta vốn bảo ngươi không được Bách Kiếm Tông nhưng ngươi vẫn cố
chấp tham gia, Thiên Cương Quyền này vốn là công pháp cao cấp của ta vô tình
nhặt được . Đưa ngươi học, tương được ngươi phải giao nộp cho Tông môn của
mình, thế còn ngươi đệ đệ, hắn có gì để học .”

Lâm Thiên nghe liền hiểu, Thiên Cương Quyền là quyền pháp cao cấp mà mẹ hắn
vô tình nhặt được . Ngay từ đầu nàng muốn truyền thụ cho cả hai, không ngờ
người anh này của hắn lại gia nhập Bách Kiếm Tông . Tông phái này có một quy
định khá là ngu ngốc đó là công pháp đệ tử luyện điều phải ghi lại cho Tông
môn đổi cống hiến . Dù điều này khiến rất nhiều người mang bí kỹ trùng bước ,
nhưng mà cũng rất nhiều người muốn thu lợi ích từ Tông môn nên không ngại gia
nhập, kết quả là tài nguyên của Bách Kiếm Tông cơ hồ nhiều nhất trong Tam
tông ở Vũ Thành, chính bởi công pháp đa dạng làm nên.

Hắn cũng không ngờ người anh này tuyệt tình như thế, chỉ cần nộp đi Thiên
Cương Quyền thì, Lâm Thiên hắn không có vũ kỹ thì một thân thực lực khó phát
huy ra mười thành.

“Ầm .”

“Ha ha, đệ đệ ….ngươi suốt ngày để ý đến tên phế vật đó, ta một thân thiên
phú dù ở Vũ Thành cũng coi là đứng đầu, thế mà ngươi chưa bao giờ hạnh phúc
vì ta .”

“Ta nói cho ngươi biết, ta không có một tên phế vật đệ đệ như thế .”

Lâm Thiên chịu hết nổi rồi, một cước đạp bay cánh cửa đi vào phòng . Mặt mày
tái mét nhìn Lâm Vũ.

“Cút, ta không có người anh như ngươi .”

Hắn vừa bước vào làm hai người giật cả mình, càng bất khả tự nghị là họ nhìn
ra Lâm Thiên đã Lục Trọng hậu kỳ cơ.

Thánh Nguyệt nhìn thấy hắn vào liền mỉm cười yêu thương đi tới ôm hắn vào lòng
.

“Tiểu Thiên về rồi sao .”

Lâm Thiên bị nàng thân mật ôm, trong nháy mắt chết đứng, nàng đẹp quá . Lân
đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ đẹp như thế này . Thân hình hoàn mỹ
không tì vết, bộ ngực to treo trước ngực kiên định đứng thẳng, tròn trịa như
quả cam . Bờ mông ngạo nhân căng cứng, vóc người mềm dẻo, đường cong tinh mỹ
hình chữ S . Diện mạo tuyệt mỹ như một thiên thần mang theo nụ cười ôn nhu làm
người ta như say như mê lọt vào thiên đường . Mỹ đến cực hạn a.

“Mẫu thân, người quả nhiên thiên vị hắn .”

Lâm Vũ tràn ngập ghen ghét nhìn Lâm Thiên . Thánh Nguyệt từ lúc nhỏ tời giờ
chưa hề có một cử chỉ thân mật nào như thế đối với hắn, đây cũng là lý do vì
sao hắn cực độ không thích Lâm Thiên.

“Hừ, ngươi đã không cám ơn mẫu thân dưỡng dục ngươi thế mà ngươi từ nhỏ không
nghe lời, lớn lên càng ngỗ nghịch bất đạo . Nếu không phải ngươi là anh ta ,
ta đã đánh chết ngươi rồi .”

Thánh Nguyệt yêu chìu vuốt ve hắn, Lâm Thiên một bên lạnh lẽo nhìn Lâm Vũ .
Ca ca cái con *, dám vô tình như thế còn muốn hại ta, có là anh ta thì
cũng chết.

Lâm Vũ khinh thường cười.

“Ngươi thì tốt sao, một tên phế vật mà thôi, dù đột phá Lục Trọng võ sư thì
thế nào, trước mặt Võ Linh như ta thì không khác gì một con kiến .”

Lâm Thiên đưa ngón giữa.

“Đúng a, ta là con kiến trong mắt ngươi, còn ngươi trong mắt ta thì giống
một con vi trùng a .”

Lâm Vũ giận dữ, một tay tế ra kiếm.

“Giỏi cho ngươi, dám mắng ta . Có giỏi thì đến đây chúng ta thử sức, đừng
nói bằng miệng .”

Thánh Nguyệt buôn ra Lâm Thiên nhìn Lâm Vũ tràn nhập địch ý, trong đầu suy
nghĩ một kế sách.

“Tốt, ta nhận lời giùm hắn, ngươi tên nghịch tử này, một tháng sau trên
Thành Niên tộc hội nhận lấy khiêu chiến đi .”

Hai người điều kinh ngạc, không ngờ bà mẫu thân này đưa ra ý kiến như thế .
Lâm Vũ một mặt khinh thường, cắt lại bao kiếm, mở miệng khinh miệt nói.

“Tốt, tháng sau Thành Niên đại hội, chính ta sẽ nhận thách đấu của ngươi ,
đến lúc đó đừng chạy . Hừ, phế vật mãi mãi là phế vật, ngươi cho hắn một
tháng thì thế nào, chẳng lẽ có thể đột phá Vũ Linh .”

Lâm Vũ đi mất . Lâm Thiên thu hồi vẻ ngạo mạng đó . May là mẫu thân nàng nhanh
trí lùi lại thời gian chiến, nếu không thì hắn bắt buộc phải chiến đấu cùng
Lâm Vũ . Hiện hắn chưa nắm chắc đánh thắng Võ Sư đỉnh cấp chứ đừng nói đã vào
Võ Linh tìm ra chân lực thuộc tính như Lâm Vũ.

Thánh Nguyệt nhìn nét mặt hắn, biết là lúc nãy gây nhiều cảm xúc cho hắn ,
nàng cũng không ngờ Lâm Thiên lại đột phá Lục Trọng, đúng ra chuyện này là
không thể mới đúng chứ.

“Lâm Thiên, con rốt cuộc có thể tu luyện . Nói một chút bí mật cho ta được
không .”

Lâm Thiên có chút kinh dị nhìn nàng . Mọi người đa số điều tin là hắn nhặt kỳ
ngộ, chỉ có nàng nhìn ra được sơ thở.

Mà nghĩ lại, hắn cũng không có gì lừa gạt nàng.

Sau đó một mạch bịa ra một ít giả dối phá trộn một ít sự thật . Dâm Thần Huyết
Thống sự tồn tại kinh khủng bị hắn giảm đi, ngay cả Dâm Thần bí quyết cũng bị
hắn hạn chế khả năng thấp nhất nói cho nàng.

“Không ngờ lại có một vị cường giả truyền thụ sở học . Lâm Thiên lần này con
thật may mắn, vốn ta còn có tưởng con sẽ bị lời nguyền kia ám mãi mãi chứ .
Ài... nhưng ít nhất con học được môn công pháp ngự nữ gì đó quả nhiên đúng
theo tiên đoán .”

Lâm Thiên nghe nàng nói không hiểu đầu đuôi . Thánh Nguyệt cũng không dấu nói
.

“Con muốn biết thân thế của mình chứ, đánh thắng Lâm Vũ ta sẽ nói cho nghe
...ai, thật không ngờ oan nghiệt a .”

Nàng phức tạp, mày ngọc khẽ híp, trên miệng nở một nụ cười khổ.

Lâm Thiên ngay người, hắn chưa bao giờ thấy mẹ hắn lại có biểu hiện như thế
bao giờ, từ đó đến giờ điều có chút cà lơ phất phơ có chút giống hắn . Khổng
lẽ bí ẩn thân phận của hắn lại lớn đến thế sao.

Sao đó Thánh Nguyệt bày ra một mặt điên điên của mình, Lâm Thiên mới phát
hiện thì ra mình thất kinh phong thế này là do bà mẹ này truyền cho.

“Con trai, Dâm Thần bí pháp gì đó song tu tăng nhanh thực lực phải không .”

“Vâng.”

“Thế thì tốt, ta vốn còn sợ ngươi không thể tu đến Vũ Linh đánh bại Lâm Vũ
được, giờ thì có một cách mới .”

“Cách gì .”

“Ngu ngốc con trai, tất nhiên đi ngự nữ rồi . Thành này nhân số không dưới
chục triệu, chẳng lẽ không kiếm được mấy người hợp mắt . Hơn nữa không muốn
số lượng thì hay chất lượng, kinh thành Tứ Mỹ mặc con chọn .”

“Đệch.”

“Há mồm cái gì, có mẹ bảo kê, ngày mai mẹ dắt ngươi đi mua Xuân Dược, Xuân
Cung Đồ …con trai tam thê tứ thiếp có gì lạ .”

“Đệch.”

. . . . . . . . . . . . . . . .


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #6