Kỳ Ngộ .


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Bách Hoa Tông Trưởng lão Diệp Vân . Năm nay 40 tuổi, thực lực Võ Tinh Viên
Mãn . Nàng theo lệnh của Trưởng giáo Thải Vân Tiên đi tìm vạn năm không một
Băng Thiên Tiên Thể trong truyền thuyết . Người này nếu nói ra Lâm Thiên chắn
chắn sẽ quen thuộc há mồm.

Mấy người vô tình đi lạc vào động phủ, không ngờ nơi đây là Thượng Cổ Động
Phủ . Trên bia đá khắc lại chữ ít nhất hơn vạn năm tuế nguyệt “Thánh Nữ Bí
Nguyệt” đã chứng minh . Diệp Vân chỉ từng nghe đồn qua Thượng Cổ Động Phủ
nhưng chưa nhìn qua bao giờ, dù sao chỉ cần Thượng Cổ Động Phủ một cái xuất
hiện . Đừng bảo là Vũ Thành, thậm chí Kinh Thành cũng oanh động . Các lộ
cường giả tuyệt đối điên cuồng tiến vào.

Diệp Vân biết tầm nghiêm trọng của việc này, quyết thử thu hết bí bảo trước
khi quá muộn . Nàng không muốn Bách Hoa Tông nhúng tay vào vũng nước đục này.

“Dừng lại .”

Phía trước chia ra ba lối . Diệp Vân biết có thể có nhiều đường khác liền ra
lệnh dừng lại, những nơi như thế này kỳ ngộ có thì tất nhiên cũng có hung
hiểm, nếu lỡ bước vào một cái bẫy nào đó, nàng không chắc các nàng có thể
toàn thân trở ra hay không . Ai mà biết vạn năm trước vị tiền bối kia mạnh đến
thế nào.

“Đi hướng giữa .”

Diệp Vân đi vào lối giữa . Khi các nàng biến mất, Lâm Thiên bóng hình cũng
hiện ra . Ngay lúc hắn phân vâng có nên đi theo các nàng không thì trong đầu
xuất hiện một tiếng nói.

“Keng, hệ thống địa đồ mở ra .”

“Keng, Nhiệm Vụ : Thu phục tài nguyên trong đây đưa thực lực lên Vũ Linh Cảnh
. Làm thất bại Dâm Tà Thiên ý tưởng ô uế Thiên Nữ . Thưởng : Vạn Cổ Thánh Điển
: Luân Hồi Thiên Công .”

Lâm Thiên kinh hãi, không ngờ hệ thống lại có chức năng này.

Hắn không biết nhiệm vụ này có liên quan gì đến Dâm Tà Thiên cùng Thiên Nữ kia
, hắn chỉ hứng thú cùng phẩn thưởng có tên lạ lạ kia.

“Hệ thống, Vạn Cổ Thánh Điển kia là gì thế .”

Hệ thống lạnh như băng nói.

“Tối cường vạn cổ công pháp, chủ tu Luân Hồi Lực .”

Hệ thống chỉ đơn giản vài câu, Lâm Thiên vốn không hiểu bao nhiêu mấy cái cổ
xưa, hắn cũng lười để ý . Nếu hoàn thành được thì tốt, nếu không thì thôi
vậy, hắn cũng không muốn để ý mấy thứ vớ vẫn.

Bặt lên địa đồ hệ thống . Trong đây hiện lên mấy con đường, có hai màu phân
biệt là xanh phúc duyên cùng đỏ nguy hiểm . Hắn để ý mấy cô gái Diệp Vân đi
theo con đường màu xanh nhạt tuy không phải là tốt nhất nhưng không phải xấu
nhất . Đặc biệt còn lại hai con đường kia, bên trái đỏ hơn cả máu, hắn tuyệt
đối tin tưởng tuyệt đối không có đường sống ra ngoài nếu đi đường đó . Hắn
bước vào con đường xanh như thảm cỏ kia.

. . . . . . . . . . ..

Quả nhiên . Vân Diệp các nàng tuy gặp một chút yêu thú nhưng điều là tiểu yêu
thú Nhất, Nhị Giai còn không đủ Diệp Vân một chưởng hủy diệt . Bù lại các
nàng kiếm được không ít bảo bối.

Bên hướng khác, Lâm Thiên hứng khởi đi về trước . Bỗng nghe một âm thanh quen
thuộc.

“Này ngươi tại sao lại bám theo ta hoài như thế, tại sao không tách ra đi .”

“Thiệu ca, muội muốn đi theo ca thật mà ,chẳng lẽ ca lại ghét muội như thế
sao .”

“Ta bảo rồi, ta có nổi khổ bắt đắc dĩ, thôi, ngươi muốn làm gì thì làm .”

Lâm Thiên kinh ngạc, người quen đây mà . Hắn đi sâu hơn, quả nhiên gặp một
căn phòng, trong đó có hai thân ảnh đang đi cùng nhau . Một là nữ nhân vô
cùng xinh đẹp, mặc bộ áo tím, mang theo trường kiếm trên tay . Nam thì thân
hình nhìn vào mười phần ẻo lả, mặt trắng như bé gái, trên tay cầm một thanh
kiếm bạch sắc, cũng xem như mỹ nam tuyệt thế dù không bằng Lâm Thiên.

“Ô hô, Tứ Mỹ bên trong Tôn Thiểu Y cùng Tôn Thiếu Gia Tôn Mị đây .”

Hắn triêu đùa kiêu hai người . Tôn gia cùng Lâm gia quan hệ không tốt lắm
nhưng mà tầng chót như bọn hắn lại chưa có mấy xích mích, thậm chí còn được
coi là bạn thơ ấu cơ . Bởi thế hắn không ngại chào hỏi hai người.

Tôn Thiểu Y cùng Tôn Thiệu hai người cũng kinh ngạc, vốn tưởng chỉ có hai
người phát hiện nơi này, không ngờ cũng có người khác biết được . Mà thôi ,
đã đến thì điều có phần, dù sao họ điều quen biết.

“Đệch .”

“Keng”

Thanh kiếm trong tay Tôn Thiệu chém hụt vào đá . Hắn một mặt tươi cười bỉ ổi
nhìn Lâm Thiên.

“Ngoan ngoan, lại đây cho ta chém . Tôn gia gia sẽ không chấp nhất ngươi bảo
ta Tôn Mị đâu .”

Lâm Thiên lùi vài bước, hắn tin tưởng Tôn Thiệu ….tuyệt đối chém hắn.

“Thôi thôi .”

Tôn Thiểu Y không biết tại sao nhìn thấy Tôn Thiệu cùng Lâm Thiên vui vẻ chơi
đùa ( mồ hôi ) trong lòng liền nổi máu ghen, tựa như Lâm Thiên là tình địch
của nàng vậy.

“Tên kia, dù không biết ngươi làm sao vào đây, nhưng bão vật tìm thấy phải
chia 2-8 cho chúng ta .”

Lâm Thiên một tay chặn lấy kiếm Tôn Thiệu chém xuống, một mặt nhìn nàng chanh
chua hỏi hắn.

“Con đàn bà của ngươi à .”

Tôn Thiệu khó chịu nói.

“Ta làm sao biết, ta vốn không thích nàng, thế mà nàng tối ngày bám theo ta
, ngươi có cách gì đá nàng đi không, một lát nữa có đồ tốt thì chia ngươi .”

“Ồ, Tôn Mị có người thương cơ đấy .”

“Keng.”

Thanh kiếm lún một nữa xuống đất, Lâm Thiên mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn Tôn
Thiệu sát khí tràn ra, nuốt nước miếng xin thua.

. . . . . . . . . . . . . . . ..

Lâm Thiên dắt hai người đi, vì sao là hắn dẫn đi . Đơn giản hắn bảo mình vô
tình phát hiện bảo đồ . Thế là hai người vui vẻ nghe theo hắn.

Lâm Thiên dừng bước trước của một tòa cung điện quy nga . Khắp nơi hoàng kim
chói sáng mắt mấy tên này, hai người kia hiếu kỳ dừng lại Lâm Thiên thì không
, hắn tiếp tục đi, đến một cánh cửa sâu trong cung điện, hắn mở cửa ra.

“Trời ạ .”

Lâm Thiên không thể tin vào mắt mình nữa, trước mắt hắn là hàng hà sa số thảm
cỏ, trên đó mọc vô số linh lược, bên trong rất rất nhiều loài hắn không biết
. Chỉ một lần nhìn qua, Lâm Thiên liền biết trong đấy đa số điều là cao cấp
linh dược vì chúng thả ra linh lực bảo vệ vô cùng mạnh mẽ.

Tôn Thiệu cùng Tôn Thiểu Y cũng nhìn trước mắt mảnh đất linh dược nhiều như cỏ
này há hốc mồm.

“Cửu Thải Hoa, Hồng U Thảo . . . Trời ạ, tùy tiện một cay đủ Vũ Linh cảnh
điên cuồng cướp giật, thế mà trong đây không khác gì cỏ dại .”

Lâm Thiên thử nắm một cái dược liệu, ai mà ngờ nó như cắm thẳng xuống sắt ,
không thể lấy lên . Hắn thử toàn lực lấy lên không, không ngờ dùng gần một
thành nội lực mới lấy lên được, hắn hái thử mấy cây khác cũng tương tự.

“Mấy cây này, muốn hái xem ra phải dùng tương đương nội lực trả vào, dược
liệu cấp hai, cấp ba thì còn dễ chứ cấp bốn thì hết một thân nội lực chưa
chắc lấy được .”

Tôn Thiệu cùng Tôn Thải Y điều phát hiện điều này, đáng buồn lạ có hạn chế
này bọn họ một ngày tối đa cũng chỉ hái được vài cây cấp hai dược liệu . Như
thế này thì còn không bằng tìm nơi khác kiếm kỳ ngộ.

Hai người ủ rũ tiếp tục đi . Lâm Thiên thì suy ngẫm một chút.

“Keng, trồng trọt công năng mở ra . Phát hiện trước mắt một mảnh Tiên Điền có
thu thập không .”

Lâm Thiên nghe xong liền kinh hỉ, vốn tưởng bỏ hết mấy đống dược liệu trân
quý này không ngờ hệ thống lại có thể làm ra thế này . Hắn không tin sao này
thực lực mạnh hơn lại không lấy được nhiều hơn dược liệu cao cấp.

“Keng.

Trồng Trọt : Trồng được mọi thứ sinh vật, năng cao tốc độ sinh trưởng gắp
mười lần . Có thể năng cao.

Vãi, Lâm Thiên kinh hãi, Nói thế nếu sao này chỉ cần tìm ra hạt giống hắn
liền có thể trồng ra dược liệu, hơn nữa thời gian sẽ giảm gắp mười lần . Phải
biết cấp hai linh dược trở lên điều tốn mười năm thậm chí trăm năm để phát
triển, rút ngắn gắp mười lần đã có thể xem là kỳ tích rồi, thậm chí còn có
thể tiến hóa được.

Lâm Thiên giả bộ im lặng tiếp tục đi theo hai người, không ai biết bây giờ
trên người hắn đã có đủ tài nguyên mà một tên đỉnh cấp tối cao nhất của Võ Giả
cũng liều mạng đạt được .


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #13