Yêu Thú Rừng Rậm ( Sâm Lâm )


Người đăng: ๖ۣۜCon๖ۣۜHeo๖ۣۜSữa๖ۣۜQuay

Liên tục 15 ngày trong Lâm Gia, hắn phải vừa tu luyện vừa thường xuyên song
tu cùng Lâm Đông tứ nữ . Có điều thứ dương khí của Thần Thể phát ra ngày càng
nhiều . Từ lúc đầu 10 phút đến qua nữa tháng, bốn nàng dù thực lực có tiến
triển nhưng vẫn không trụ được qua 5 phút, bây giờ lúc nào hắn cũng cảm thấy
dương khí tùy thời bộc phát có nguy cơ bạo thể a.

Thánh Nguyệt vừa mới đưa bốn nàng Lâm Đông đi vào giấc ngủ . Các nàng gần đây
đã quá mệt mỏi rồi, cứ mỗi đêm điều bị hắn song tu khiến thân thể tê liệt
không một tý sức lực, vừa hồi phục lại tiếp tục phục vụ hắn, thời gian này
các nàng đã quá sức rồi, không thể tiếp thu thêm nữa . Với lại đoạn thời gian
này dương khí từ Lâm Thiên các nàng hấp thu cũng đủ đột phá vài cảnh giới ,
phải bế quan tu luyện.

Thánh Nguyệt một mặt suy tư nói cùng hắn.

“Các nàng quá tận lực rồi, dù ta cố chấn tỉnh vẫn muốn giúp ngươi hạ dương
khí, nếu không phải ta dùng chân khí thôi miên, không chừng các nàng cũng
không muốn ngủ .”

Lâm Thiên gật gù, cười khổ cảm tạ.

“Cám ơn mẫu thân, ta cũng không ngờ các nàng lại liều mình đến thế, nếu
không phải người kịp thời phát hiện thì không chừng các nàng bị tổn thương rồi
.”

Thánh Nguyệt trừng mắt hắn.

“Con vô lại quá đi, ai mà biết dương khí nhập thể thì con như một con thú
hoang vậy, không để ý được thứ gì, nếu các nàng tổn thương, gây ra một ít
vấn đề sinh con thì ta giết ngươi . Hừ, ta đang chờ cháu bồng đây .”

Lâm Thiên mồ hôi, nàng thì ra chỉ vì cháu nội . Hắn bây giờ hoài nghi nàng có
phải thật là mẹ ruột hắn không, quả là cực phẩm hết sức.

Thánh Nguyệt lắc cái mông ngồi xuống bàn ghế đá, tay bắt lấy một tách trà đưa
vào môi khẽ uống . Nàng uốn éo thân hình nóng bổng cho cặp mông dễ ngồi hơn ,
sau đó nhìn Lâm Thiên một cái liếc mắt.

“Nhìn cái gì, có tin ta móc mắt ngươi không .”

Lâm Thiên thu hồi cặp mắt chó . Một mặt tỏ ra nghiêm túc nhìn nàng.

“Thế người còn cách nào giải quyết Thần thể vấn đề không .”

Trầm tư một lát Thánh Nguyệt quyến rũ lười biến nằm sắp lên bàn đá, ép hai
quả bưởi hành hình bầu dục vô cùng bắt mắt, không một chút tự ti, khẽ mở đôi
môi.

“Ài, lần này ta thật sự hết cách . Có thể đánh đấm giúp kiềm chế một lúc
nhưng không phải lâu dài . Tốt nhất là thu phục XXX một nữ nhân có tự thân
thực lực cực cao, đặc biệt lại là xử nữ thì càng tốt . Chỉ có như thế mới có
thể kiềm hãm dương khí trong người ngươi một thời gian dài .”

Lâm Thiên suy đi nghĩ lại quả thật khó ra biện pháp . Nữ nhân thực lực cao
thâm hắn tìm đâu ra, Lâm Giang Ninh không biết thực lực mạnh ra sao nhưng vì
lời hứa với Thánh Nguyệt liền bác bỏ, Thánh Nguyệt mụ mụ nàng đôi khi thần
kinh nhưng đã hứa tức là phải làm cho bằng được, nếu trái lời kết quả không
hay cho lắm đâu . Ngoài Lâm Giang Ninh ra hắn còn biết ai có thực lực cao thâm
đâu.

“Thôi thì đánh phải chiến đấu một đoạn thời gian thôi .”

Hắn dù song tu cùng tứ nữ nhưng cũng không bỏ bê việc tu luyện . Thiên Cương
Quyền nay hắn đã viên mãn, tùy ý ra quyền không còn phải thủ thế như trước .
Dương khí nội lực cũng bị hắn thành thục điều khiển như lòng bàn tay, nguyên
nhân bởi vì lúc Song tu, cơ thể nội lực lúc nào cũng trao đổi khắp kinh mạch
, hơn nữa còn phải trao dồi qua lại nội lực cùng đối phương song tu khiến hắn
điều khiển nội lực càng thêm dễ dàng, hắn dám cá, dù cho thiên tài như ca ca
hắn cũng không thể điều khiển tốt năng lượng trong cơ thể như hắn . Thêm cái
là dù song tu không còn lợi ít như lần đầu nhưng nhiều ngày song tu liên tiếp
, Lâm Thiên thực lực cũng bước vào Bát Trọng võ sư.

“Hừ, có gì vui mừng . Ta nghe nói, ca ca ngươi nhận được tông môn thưởng Cửu
Thải Hoa, hắn luyện hóa thành công bây giờ thực lực lại tăng cao, ngươi tiến
triển quả thật rất nhanh, nhưng cùng có hùng hậu tài nguyên chống đỡ như anh
ngươi thì còn kém một chút chút chút …”

Thánh Nguyệt lười biếng ưỡn cái mông lên, vẻ mặt hồng hào cười khúc khích .
Lâm Thiên đen lại, từ ‘chút’ của nàng có cần kéo dài đến thế không.

Hắn thở ra một hơi phiền muộn . “A ha, ca thật khổ a, ca ca hận tận xương ,
mẫu thân thần kinh ...gia đình ta còn gì ‘bình thường’ theo nghĩa tốt được
không”.

Thánh Nguyệt bỗng thấy hắn lên cơn, một cước đạp bay hắn.

. . . . . . . . . . . . . . . ..

Yêu Thú Rừng Rậm.

Cạnh Vinh thành có một cánh rừng đầy yêu thú . Thực lực yêu thú điều từ Nhất
Giai đến Nhị Giai hậu kỳ, số lượng càng nhiều không kể siết . Thậm chí nghe
đồn trong tận cùng Yêu Thú Rừng Rậm, Nhị Giai nhiều như chó, Tam Giai không
thiếu, Tứ Giai thậm chí có vài đầu . Phải biết Nhất giai yêu thú tương đương
Võ Sư cảnh giới . Nhị giai bằng Vũ Linh cảnh . Còn Tam giai hình như ngang
bằng Võ Tinh cảnh trở lên . Chỉ có thể nói, không cần Tứ giai yêu thú chỉ Tam
giai đã đủ hủy diệt Vinh thành này rồi.

Lâm Thiên chán chường đi dưới bụi rậm.

“Ngao .”

Lâm Thiên lấy ra một nước uống vào, nghe âm thanh này liền bỏ túi nước vào ba
lô lại, tĩnh thần nhìn về phía trước . Chỉ thấy một đầu hổ đực đang ngồi giao
phối cùng hổ cái, Lâm Thiên mộng bức . Gần mấy trăm km hắn đi qua đa số điều
gặp yêu thú tấn công người nhưng điều là yêu thú Nhất Giai sơ kỳ tương đương
nhân loại Võ Sư Nhị Trọng, Tam Trọng . Mấy con như thế này, Lâm Thiên chỉ
một quyền là giải quyết hết.

Hổ đực rống một tiếng dương tiên phóng tinh hoa vào cái hạ thân của hổ cái sau
đó rút ra . Tuy là dương tiên rất to so với người thường, nhưng muốn so cùng
hắn thì đừng có mơ, ngay cả một nửa cũng không bằng.

Lâm Thiên hé môi, phí công đề phòng yêu thú không ngờ lại gặp hai con dã thú
đi đánh nhau dưới thanh thiên bạch nhật, làm hắn cảm thán đạo trời bất công ,
tại sao con thú muốn làm thì làm, còn con người cần cầu người yêu lên xuống
mới lăn ra trên đất đánh nhau được a . Đương nhiên, đây không tính hắn, bốn
tỷ muội Đông Chi Tán Diệp yêu hắn gần như phát điên, hắn muốn thì chỉ cần nói
một tiếng, đừng nói đánh nhau trong hoàn cảnh này, dù có bắt các nàng thành
cái gì đó chứa tinh, cái gì đó thú thú ….có thể các nàng cũng không từ chối a
, thậm chí còn vui mừng vì hắn yêu thích . ( Vớ vẫn, ca viết YY không viết
thế thì lấy gì mà nói nữa .)

“Ngao .”

Tình thú bị quấy phá . Hổ đực giận dữ gầm lớn . Phối hợp cùng mẫu hổ, thay
nhau quay quanh hắn . Nhị Hổ là Tử Hỏa Hổ, có thể xem là Nhị giai yêu thú ,
tuy chỉ là sơ giai nhưng mà so với nhân loại thì vẫn mạnh hơn một chút.

Lâm Thiên đề phòng, hắn lần đầu tiên bắt được đối thủ mạnh như thế này, mà
là hai cái nữa chứ.

Tử Hỏa Hổ con đực, một trảo hỏa diễm cào vào tử huyệt trên cổ Lâm Thiên . Lâm
Thiên cấp tốc lui về sau, thực lực trên lệch khá nhiều, tốc độ Lâm Thiên
chậm chút, bị cào mất một mảnh áo cùng chút thương ngoài da.

“Mẹ kiếp . Thiên Cương Quyền .”

Đau đớn truyền vào não bộ, Lâm Thiên trả thù bằng một quyền bao phủ dương khí
vào eo hổ đực . Một quyền không kịp trở tay, công thêm vũ khí Cực Phẩm : Bạch
Hổ Găng Tay . Lâm Thiên một quyền này đánh trọng thương Tử Vân Hổ đực văng
xuống đất.

“Ngao.”

Hổ cái thấy chồng mình bị thương nặng cũng chạy vào táp lên cổ của Lâm Thiên .
Hắn phản ứng cực nhanh, một quyền bình thường lùi lại nó . Hổ cái giận dữ ,
nó quay lại tiếp tục cắn vào cổ hắn.

Lâm Thiên cũng tặng nó Thiên Cương Quyền.

“Ầm”

Hắn đánh vào sọ nó, Tử Hỏa Hổ cái bị hắn một quyền này đánh nát cả sọ, máu
từ trên đầu nó trào ra thấm vào cả đất.

Tử Hỏa Hổ đực đau khổ rống giận, lết thân thể trọng thương của nó lại liếm
mặt Tử Vân Hổ cái.

Lâm Thiên nhìn tụi nó cảm thán, tụi nó không có lỗi, hắn cũng không có lỗi ,
lỗi tại vòng lẩn quẩn sinh vật tồn tại mà thôi . Yêu ăn người tu luyện, người
giết yêu luyện bảo vật ...một vòng tuần hoàn đầy trái ngang mà không sinh vật
này thoát khỏi, có thể trong nhất thời nhưng không trốn được cả đời.

“Ài, khổ các ngươi, nếu không phải gặp ta thì có thể các ngươi còn có thể
vừa XXX vừa suy tư nhân sinh rồi .”

Tử Hỏa Hổ đực gầm gừ . * Vô sỉ nhân loại, muốn giết cứ giết, nói làm gì
nhiều .*

Lâm Thiên ai thán.

“Thôi vậy, ta sẽ để ngươi tiếp tục sinh tồn .”

Hắn thiện lương nói . Tử Hỏa Hổ có chút không tin, yêu thú tu luyện cũng có
một chút linh tính, lời người nó không hiểu hoàn toàn nhưng vẫn biết một ít.

Lâm Thiên chân thật nhìn ra nó không tin, gật gù chứng thật.

“Không tin ta à . Để ta chặt một cái cây nẹp lưng cho ngươi, để cho ngươi
biết tấm lòng thiện lương của ta như thế nào .”

Hắn lực một cây cao to gần đó, lấy ra cây búa . Dùng nội lực thôi thúc vài
phát liền chặt đứt cây cao . Hắn nhặt từ gốc cây lên vài nhánh chạy lại đưa
cho Tử Hỏa Hổ.

Ngay lúc hắn muốn thể hiện tấm lòng hiện lương lần đầu của mình từ khi đến thế
giới này . Nhìn trước mắt tình trạng, con mắt muốn rớt ngoài.

Cái cây hắn vừa chặt ngã, nó đè lên xác chết hổ cái cùng hổ đực đang trọng
thương, kết quả cả hai thân thể nát bét, đầu thân bị dập nát không thấy hình
thù.

Lâm Thiên ngước mặt lên trời.

“Trời dụ .”


Vô Hạn Ngự Nữ - Chương #11