Tử Cấm Sơn Mạch


Người đăng: prophundoc1111

Hắn !, Hướng Vấn Thiên.

Vốn là thiên tài ngàn năm có một, sỡ hữu đơn linh căn mộc hệ, tư chất đạt
tới cao phẩm, được vinh danh hiếm thế kỳ tài, nếu như không có chuyện bất
trắc và tài nguyên đầy đủ, thì bằng vào sự cần cù cố gắng và thiên tư trác
tuyệt, hắn có tỷ lệ sẽ tấn thăng Nguyên Anh kì, cảnh giới mà mọi tu sĩ mơ
ước.

Trời cũng không phụ kỳ tài hắn, hắn vốn dĩ là một cô nhi, sau khi lễ kiểm
trắc thì mới được phát hiện và bồi dưỡng, bằng vào sự cố gắng vì biết không
có chỗ dựa và nhờ tài nguyên của học viện trong thành, hắn với tuổi đời là
mười lăm tuổi rưỡi mà đã có tu vi Luyện Khí viên mãn, lúc nào cũng có thể đột
phá lên Trúc Cơ kì, bỏ xa thiên tài của Lam Diệp Phái là Lam Diệp Thiên với
mười sáu tuổi tu vi bằng hắn, nếu tính ra, tài nguyên của Lam Diệp Thiên còn
hơn hắn nhiều lần đây.

Vốn chuẩn bị Trúc Cơ hắn, đi theo thanh mai trúc mã lịch luyện.

Thanh mai trúc mã của hắn tên là Xích Thiên Thiên, cũng là cô nhi, sống
chung với nhau từ bé trong cô nhi viện, nhỏ hơn hắn nhất tuổi, linh căn là
nhị linh căn thủy mộc, tư chất trung phẩm, tu vi cũng đã là Luyện Khí tầng
bảy.

Vốn hùng tâm chí tráng hắn, lại có mỹ nhân rũ đi cùng, nên tuổi trẻ dòng
huyết nóng hắn Hướng Vấn Thiên cùng Xích Thiên Thiên, hai người bước vào Tử
Cấm Sơn Mạch vùng ngoài lịch luyện.

Lần lịch luyện của hắn cũng bình thường như bao người khác, đơn giản là giết
quái, nhặt bảo, rèn luyện kĩ năng sinh tồn, có mỹ nhân bên cạnh nên cuộc
hành trình tràn đầy mĩ mãn.

Lúc chuẩn bị quay lại, vì lịch luyện hơi lâu nên hai người đã vô tình bước
vào ngoài rìa nội giới, dấu hiệu là cây cối cao hơn, sơn mạch rộng lớn ,
cùng tiếng thú gầm khi có khi không.

Bỗng trong tầm mắt hắn là một cây ngọc trúc óng ánh quang mang sáng trắng ,
gần đó là một hang động, không biết có yêu thú nào đang ẩn nấp.

Bạch Ngọc Tụ Linh trúc, một loại linh mộc hiếm có, chỉ tồn tại ở nơi linh
khí sung túc, tức là chỉ có linh mạch mới có thể nuôi dưỡng ra loại linh mộc
này, nếu như nơi linh khí thưa thớt mà loại linh mộc này còn chưa thành niên
đả di dời, thì nó sẽ héo rũ chết đi, chỉ ở nơi có linh mạch thì loại linh
mộc này mới có thể phát triển được, tùy theo là linh mạch phẩm chất gì mà
thời gian phát triển khác nhau, nếu linh mạch là hạ phẩm thì cần phải một
trăm năm mới thành niên, khi thành niên, loại trúc này sẽ chuyển đổi địa khí
ở linh mạch thành một loại thảo mộc chi khí thuần khuyết, giúp cho các linh
dược linh thảo hay cây cối xung quanh tươi tốt và nhanh phát triển hơn, cải
tạo làm cho nơi xung quanh nó thành bảo địa linh tài.

Tuy thành niên quá lâu, nhưng mà các môn phái lớn thường bồi dưỡng loại linh
trúc này, để truyền cho hậu nhân hưởng lợi.

Vốn dĩ Mộc linh căn Hướng Vấn Thiên đang chuẩn bị đột phá Trúc Cơ mà lại thấy
loại linh mộc chí bảo dành cho tu sĩ mộc hệ, hắn đỏ mắt a.

Loại linh mộc này khi thành niên, mỗi ngày sẽ chuyển hóa ra một lượng thảo
khí bằng một tu sĩ Luyện Khí kì đỉnh, nếu như có nó trợ giúp, cộng với tư
chất của hắn kèm Trúc Cơ đan thì việc Trúc Cơ tuyệt đối không là vấn đề, bảo
sao mà hắn không đỏ mắt được.

Hướng Vấn Thiên "Thiên Thiên, ngươi hãy đứng ở ngoài đây, ta sẽ vào trộm
trúc rồi chuồn lẹ".

Xích Thiên Thiên biết không thể khuyên bảo hắn nên gật đầu, nhẹ nhàng nói
"Vấn Thiên, huynh nhớ cẩn thận, bảo toàn tính mạng là trên hết".

Hướng Vấn Thiên gật đầu, cước bộ im ắng từ từ bước tới.

Lúc chỉ cách linh trúc còn một sải tay, vẫn chưa thấy yêu thú thủ hộ đâu ,
lòng hắn mừng thầm nghĩ "chắc yêu thú thủ vệ đi săn chưa về, lần này may mắn"
, thường thì nơi có linh tài trong hoang dã sẽ có yêu thú thủ vệ.

Vận chuyển linh lực, chuẩn bị thu luôn cả bụi linh trúc vào.

Dị biến lúc này nổi lên.

Khi linh lực vừa chạm vào cây trúc, một luồng yêu khí kinh thiên bốc lên từ
hang động.

Lông tơ dựng đứng, trong lòng thầm hô "không ổn".

Vận hết linh lực toàn thân lùi nhanh về phía sau, bỗng trước mặt hắn, một
luồng tử quang mang lóe lên, sau khi nhìn rõ đó là một con nhện to hơn người
hắn, một cái chân đang cắm vào đất chỗ hắn đứng khi nãy làm bốc lên bụi mù.

Vuốt mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hô "may mắn", cũng may trong dã ngoại sinh
tồn, làm hắn đối với nguy hiểm có nhất định phản ứng, nếu không khi nãy hắn
đả như một khúc củi bị chẻ xéo làm đôi, với sự sắc bén của móng vuốt và luồng
yêu khí ở vuốt.

Ầm ầm ầm liên tiếp, tiếng móng vuốt liên tục va chạm với đại địa vang lên.

Vừa đánh vừa lùi Hướng Vấn Thiên phát khổ gào lên "Ta thao, ta có đụng chạm
tới tổ tông nhà ngươi a ?, sao truy ta hoài không bỏ vậy hả ?".

Tiếng ầm ầm vẫn vang lên đều đặn.

Hiển nhiên nhện yêu cũng không thể nghe hiểu tiếng hắn và cũng không thể đáp
lại được, nếu như có thể nghe hiểu hắn, thì nhện yêu sẽ chửi mắng hắn, đáp
"đồ khốn, vốn dĩ ta đang ngủ say chuẩn bị đột phá Trúc Cơ tầng bốn yêu thú ,
nhưng nhân loại khốn nạn ngươi lại dám đánh chủ ý linh mộc của ta, bảo sao ta
có thể tiếp tục ngủ say được nữa hả ?".

Đúng, vốn dĩ nhện yêu chúng ta đang ngủ say, chuẩn bị đột phá Trúc Cơ tầng
bốn, nhưng lại có kẻ dám đánh chủ ý linh mộc của nó, nên nó đành phải cưỡng
chế tỉnh lại ngăn cản, cái giá phải trả là yêu khí rối loạn, thực lực tạm
thời suy giảm, không thể đột phá trong vòng cả tháng tới, bảo sao nó không
thể nổi giận cho được, trong lòng nó hiện tại chỉ có một mục đích, đó là
"chém nhân loại này làm hai khúc, cho hả mối giận trong lòng".

Đã chạy gần tới chỗ của Xích Thiên Thiên ẩn nấp, bỗng một thủy tiễn xé gió
bay tới đánh trúng ngay đầu của nhện yêu, người ra tay hiển nhiên là Xích
Thiên Thiên, nhưng mà thủy tiễn của một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy làm sao đả
thương được nó, đến phòng ngự của nó còn không công phá được, chỉ như gãi
ngứa đối với nhện yêu, nhưng mà công kích này đả thành công chọc giận nó ,
trong mắt nó hai kẻ hiện tại yếu đến đáng thương, chỉ đáng làm con mồi của nó
, nhưng mà hiện tại con mồi dám phản kháng, làm sao khiến nó không tức giận
cho được.

Thấy sau vài chục giây sau vẫn không thể làm gì được hai người, một người chỉ
đứng ở xa, thi thoảng ném Bạo Mộc Khí, Thủy Tiễn gây rối, còn một người nó
đang truy đuổi, tức là Hướng Vấn Thiên đang dựa vào thân pháp tinh xảo như
liễu thuận phong né tránh dây dưa nó.

Đôi mắt nó dâng lên huyết hồng từ từ cho đến khi đỏ cả đôi mắt.

"Gào" một tiếng gào thét to lớn vang lên từ miệng nó, khí tức nó nhanh chóng
tăng cao đạt đến Trúc Cơ tầng bốn, nó đả sử dụng bẩm sinh yêu kỹ "Cuồng Hóa"
giúp nó tạm thời tăng lên thực lực, nhưng mà tác dụng phụ là sau khi hết thời
gian, nó sẽ tạm thời thoát lực tu vi rớt xuống còn Luyện Kí kì, vốn dĩ nó
không muốn sử dụng tới yêu kĩ này, nhưng mà khi nãy cưỡng ép tỉnh dậy đả làm
cho nó rối loạn yêu khí, thực lực mười phần chỉ phát huy được hai ba phần ,
bây giờ Cuồng Hóa nó đả có thể phát huy bằng một nữa thời toàn thịnh, hơn nữa
trong miệng nó còn chảy ra lục dịch màu xanh, lục dịch khi rơi xuống đất làm
cho một mảng đất bốc hơi, vừa nhìn đả biết rất là kịch độc, lục dịch được nó
bôi vào hai chân trước điên cuồng huy loạn.

Vốn dĩ đau khổ chèo chống Hướng Vấn Thiên, sau khi nhện yêu cuồng hóa càng
đau khổ hơn, sơ hở lộ ra, hắn lòng thầm hô "không tốt", nhanh tay từ túi
trữ vật lấy ra một món pháp bảo trung phẩm dạng khiên chặn trước bụng chếch về
hướng bên phải, đây là pháp bảo hắn được học viện tặng lúc tu vi Luyện Khí
viên mãn, khi đó còn có một lá bùa trung phẩm đại hỏa cầu nữa.

Xoạt xoạt, tiếng móng vuốt đánh vào cái khiên và từ từ đâm vào bên trong ,
hiển nhiên nó chỉ ngăn trở một tí rồi bị đâm thủng.

Cảm giác tử vong xuất hiện trong lòng Hướng Vấn Thiên, lúc này nội tâm hắn
một mảnh bình tĩnh, lấy ra thêm một lá bùa hiên lên ánh lửa, chính là lá bùa
trung phẩm đó, gặp nguy không loạn hắn lưng còng ra sau như lão nhân.

"Xẹt", tiếng vải xé vang lên.

Vốn dĩ đả khom người hắn cũng không thể né được một vuốt này, móng vuốt của
nhện yêu xẹt qua một đường ngang trên bụng hắn, theo lực quán tính của vuốt
truyền từ khiên vào cơ thể hắn, Vù Rầm Rầm, hắn bay ra sau lưng đụng ngã vài
cây đại thụ mới dừng lại.

Lúc này nhện yêu cũng đã dừng lại, vì nghĩ đã giết được con mồi.

Vì tránh lãng phí lực lượng, nên nhện yêu đả thu cuồng hóa lại, thân hình
quay ra sau nơi Hướng Vấn Thiên bay ra, nó định đi kết liễu Xích Thiên Thiên
, theo nó chỉ cần nhiêu đây thực lực là đã dư giả xử lý Xích Thiên Thiên.

Rừng rực, một tiếng kì lạ vang lên.

Một đại hỏa cầu lớn hơn người bình thường, mang theo hơi nóng kéo ra một cái
đuôi lửa bay về hướng nhện yêu và trúng ngay sau lưng nó.

Bùm một tiếng, hỏa lãng tản ra che khuất tầm nhìn, bên trong còn có tiếng gào thảm thiết của nhện yêu vang lên.

Đúng là Hướng Vấn Thiên thừa dịp nhện yêu thả lỏng mà ném ra đại hỏa cầu bùa ,
hắn còn chưa chết, lưng dựa thân cây, tay duy trì tư thế ném tới.

“Mang theo ta chạy mau” hắn suy yếu nói với Xích Thiên Thiên đang gần chạy tới
chỗ hắn, rồi đầu ngã oặc qua một bên xỉu.

Xích Thiên Thiên vừa chạy tới đả thấy hắn đầu ngã oặc ra, một tay bụm lại vết
thương chảy máu ròng ròng ở bụng ngay vị trí đan điền.

Nghe lời hắn, một tay cô khoát hắn trên vai, một tay vận dụng linh khí cầm
máu cho hắn, sử dụng tốc độ nhanh nhất ra khỏi sâm lâm.

Mới ra khỏi sâm lâm, cô đả vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra chai chai lọ
lọ, phân biệt là Liệu Thương Đan, Giải Độc Đan, rùi cho hắn ăn vào, vận
công giúp hắn luyện hóa, sau khi xong việc, cô vận dụng tốc độ nhanh nhất
đưa hắn về thành.

Sau khi Xích Thiên Thiên cõng Hướng Vấn Thiên đi được gần chục giây, hỏa lãng
dần dần biến mất, nhện yêu hiện ra, nó cũng không chết đi, mà khí tức suy
yếu chỉ còn cỡ Luyện Khí tầng năm, thân bốc lên mùi thơm khét của thịt nướng
.

Liếc nhìn hướng hai người, nhện yêu suy yếu gầm thét nhỏ một tiếng, rồi quay
người đi về hang động của nó dưỡng thương.

Để lại một bãi chiến trường loạn xạ, phía gần hang, cây trúc vẫn lóe lên
quang mang trắng sáng rạng ngời, một vẻ đẹp không nhuốm bụi trần.

Về đến thành, một thân huyết phục Hướng Vấn Thiên được đưa vào Y viện chữa
trị.

Đả hơn mười lăm phút sau khi Hướng Vấn Thiên được đưa vào Y viện, ở ngoài là
Xích Thiên Thiên lòng nóng như lửa đốt đi qua đi lại.

Két tiếng cửa mở vang lên, đi ra từ trong Y viện là một ông lão.

“Y lão, Vấn Thiên huynh ấy sao rồi” Xích Thiên Thiên chạy ngay tới ông lão
mới ra khỏi phòng hỏi.

“Không có vấn đề, tính mạng không đáng lo ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng nữa tháng
là khỏi, nhưng” Y lão nói tới đây thì thở dài một hơi rồi ngừng lại.

Sau khi nghe Y lão nói không có vấn đề, tâm đang treo ngược của Xích Thiên
Thiên thả xuống, thì Y lão lại thở dài nói “nhưng” làm tâm của cô lại treo
lên, nội tâm cảm thấy có chuyện bất hảo.

Vừa đúng, Y lão lại nói tiếp “tính mạng không đáng quan ngại, nhưng mà độc
khí đã thuận vết thương thấm sâu vào đan điền, khiến cho tư chất bị hao mòn ,
tu vi không thể vận dụng được, hiện tại đan điền của nó chia làm hai phe ,
một phe đang hội tụ linh khí đau khổ chèo chống độc khí, một bên độc khí đang
cố gắng ăn mòn từ đan điền đến toàn thân”.

Nói đến đây, cả hai người cùng trầm mặc.

Một thiên tài, bỗng mất tu vi, cảm giác đó cho dù tâm trí kiên định cỡ nào ,
cũng muốn suy sụp thôi, nơi mà thực lực vi tôn, không có tu vi bằng không có
địa vị.

Ngày hôm sau.

Tỉnh lại Hướng Vấn Thiên, biết được tình trạng của mình, hắn im lặng không
nói gì, một bên Xích Thiên Thiên an ủi hắn, đồng hành cùng hắn một quãng
thời gian dài sau đó.

Sau khi khỏe lại, hắn đả tìm đủ cách chữa trị, nhưng không thành, đến cả
giải độc đan nhị phẩm đỉnh cấp hắn cũng uống rồi, loại đan dược này có thể
giải tất cả loại độc dưới Kim Đan kì, nhưng đối với độc của hắn, vô dụng ,
đan dược là từ thành chủ không tiếc xa xôi, đi cầu đan của một vị Luyện Đan
Sư nhị phẩm đỉnh kì.

Sau khi chịu hết lời nói sau lưng như “thiên tài ngàn năm giờ không còn, hắn
chỉ là sao băng vụt qua, tiếc thay cho tư chất này, số tài nguyên bồi dưỡng
hắn đáng lẽ là của chúng ta” sau khi sa cơ bắn bị người trong học viện khinh
bỉ, người từng a dua hắn khinh nhục hắn, nhân tâm ấm lạnh, hắn hiểu ra câu
này, nên doạn ra một góc hoang vắng trong thành ở, chỉ có Xích Thiên Thiên
làm bạn với hắn, sau vài năm sau này.

Một hôm nào đó, hắn, đứng dưới mưa ngoài thành, ở gần đó là Xích Thiên
Thiên đang ẩn nấp nhìn hắn.

Hắn gào thét với trời “ông trời, ta thật hận ngươi, sao hôm đó ngươi không
cho ta chết đi cho rồi, ngươi để cho ta sống, cảm nhận nỗi đau này, sự sống
của ta không khác gì cái chết”, ta từng thề trong lòng rằng “ta sẽ tu luyện
thật siêng năng, để có thể bảo vệ Thiên Thiên và báo đáp sự bồi dưỡng của mọi
người, nhưng hiện tại ngươi lấy đi tu vi của ta, ngươi bảo sao ta sống nỗi
hả ?, nếu không phải sợ Thiên Thiên đau lòng, ta đả tự kết lễu chính mình
rồi” nói xong hắn đứng dưới mưa, nước mưa chảy xuống mặt hắn, không biết là
nước mưa thôi hay còn có gì nữa.

Ẩn nấp gần đó Xích Thiên Thiên lệ rơi như mưa, khi nghe hắn nói về lời thề
trong lòng .


Vô Hạn Mộc Chí Tôn Giới - Chương #9