Người đăng: prophundoc1111
Buổi chiều rồi cũng đả tới !
"Dược lão sao lại ngẩn người đấy ạ ?", Tiểu Mộc hỏi với ánh mắt tò mò vì cậu
chưa thấy dược lão ngẩn người trước đây, trong ký ức của cậu thì dược lão
luôn nghiêm khắc và yêu thương cậu.
Đáp lại cậu là ánh mắt đầy yêu thương của dược lão "lại đây nào Tiểu Mộc ta có
chuyện muốn nói !", "vâng dược lão nói đi ạ" cậu ngồi vào chiếc ghế đối diện
dược lão vì cậu thấy ánh mắt của dược lão rất nghiêm túc nên cậu biết là
chuyện không thể đùa giỡn được.
"Tiền bối Bạch Khuynh Ngân nói có thể chữa được vấn đề không thể tu luyện của
cháu", thần sắc Tiểu Mộc hiện lên sự giật mình cùng kích động nhưng lại nhanh
chóng ổn định lại, "nhưng với điều kiện là khi tiền bối chữa được vấn đề rồi
thì cháu phải gia nhập môn phái của tiền bối làm đệ tử, còn phải theo tiền
bối về môn phái cách xa thôn và mọi người nữa".
Không kịp cho Tiểu Mộc từ chối dược lão liền hơi nói "ta biết cháu không nỡ xa
mọi người, nhưng mà mọi người và ta không muốn vì các lão già khọm với bọn ta
mà cháu phải mai một thiên phú của mình, như thế bọn ta sẽ tự trách khó mà
yên ổn được", "với lại theo tiền bối tu luyện khi nào tu vi của cháu cao rồi
thì có thể tự mình về thôn thăm mọi người, thậm chí có thể đón mọi về môn
phái dưỡng già", "nhưng cháu muốn làm một Y Sư thật giỏi để sau này còn chữa
bệnh cho mọi người trong thôn" ánh mắt cậu hiện lên sự dẫy dụa, "haha, đứa
nhóc này, không có ngươi bọn ta vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi, ngươi tính trù
ẻo bọn ta sinh bệnh à ?" dược lão giả bộ quát lên với ánh mắt hung dữ.
"Mai cháu sẽ cho dược lão câu trả lời được không ạ?, cháu muốn suy nghĩ thêm"
Tiểu Mộc le lưỡi nói với sự tinh nghịch rồi chạy ra khỏi nhà, "ngươi cái
thằng nhóc này, muốn làm cho lão tức chết à?" dược lão quát to âm thanh mang
theo sự tức giận.
Ra khỏi nhà Tiểu Mộc chạy tới nhà trưởng thôn, cậu gặp trưởng thôn đang ở
trong phòng khách nói chuyện Bá Thúc về chuyện đi săn ngày mai nên cậu cất
tiếng "chào trưởng thôn với Bá Thúc, trưởng thôn ngài rãnh chứ cháu có chuyện
muốn nói với ngài", Bá Thúc mặt hiện lên ánh cười nói "cái đứa nhỏ này ngươi
mà có chuyện để nói với trưởng thôn à ?, có phải cái lão dược quỷ sai ngươi
tới nói gì không ?", dược quỷ là biệt danh của dược lão vì khi lão chữa bệnh
lấy công rất ư là 'Hắc', Tiểu Mộc vội cười làm hòa lắc đầu nói "dược lão
không có sai cháu tới nói gì cả, cháu thật sự có vấn đề muốn nói với trưởng
thôn" nói tới câu sau giọng cậu đầy sự chắc chắn.
"Ồ vậy à Tiểu Mộc thôn ta đả lớn rồi, đả có chuyện để nói riêng với trưởng
thôn cơ đấy" Bá Thúc đùa giỡn nói rồi rất có ý thức bảo "trưởng thôn mai ta
lại tới bàn với ngài, giờ ta phải về chuẩn bị ăn cơm tối đả không sẽ không
còn phần cơm của ta mất" để lại căn phòng cho hai người.
Khi Bá Thúc đi rồi Tiểu Mộc ngồi xuống kể lại mọi chuyện từ chuyện Bạch Khuynh
Ngân có thể chữa vấn đề cho cậu cho tới yêu cầu của Khuynh Ngân khi chữa xong
và chờ mong nhìn trưởng thôn để nhận được đáp án, vì ngoài dược lão thì
trưởng thôn là người cậu kính trọng nhất trong thôn trong đó có cả Bá Thúc và
vài người khác nữa, nhưng chỉ có trưởng thôn mới có thể cho cậu câu trả lời
tốt nhất.
Trưởng thôn hiện lên sự trầm ngâm trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên
yên ắng sau vài chục giây khi cất tiếng phá vỡ bầu không khí này "tiểu dược
nói đúng, cháu nên đi theo tiền bối tu luyện, sau này thành tài có thể trở
về che chở cho cả thôn hoặc theo tiểu dược nói đón bọn ta tới môn phái của
cháu dưỡng lão", tiểu dược là dược lão trong miệng của trưởng thôn, vì trong
thôn lão thôn trưởng mới là người già nhất nên đối với lão thì dược lão chỉ là
tiểu dược của ngày nào mãi vẫn không lớn trong lòng lão.
"Vâng thưa thôn trưởng cháu đả có quyết định rồi ạ, cháu đi đây" nói xong với
giọng kiên định thì Tiểu Mộc đi ra khỏi nhà và đi về hướng rừng sâu với tiếng
nói từ đằng sau của trưởng thôn "nhớ về ăn cơm đúng lúc", "vâng thưa trưởng
thôn" tiếng đáp vọng lại ..... =.=, "cái đứa trẻ này thật làm người khác lo
lắng mà" trưởng thôn thở dài nói.
Chạy nhanh về phía rừng sâu hướng tây thôn cách vài km thì cậu dừng lại lách
mình vào một khoe núi nhỏ lớn hơn cậu một tí, đi thêm vài chục mét, tới nơi
thì đó là một hang động khoảng vài chục mét vuông, trong động có đầy những
loài côn trùng không biết tên giống đom đóm phát sáng màu lam nhạt, tạo nên
một khung cảnh đẹp đẽ không sao tả siết được, sơn động được cậu đặt tên là
Tiểu Mộc Động vì nó là bí mật của riêng cậu.
Sơn động thuộc hình tròn giữa động có một hồ nước vài mét vuông, chắc ảnh
hưởng từ ánh sáng của côn trùng nên có màu xanh óng ánh, nước là từ mạch ngầm
dân lên theo cậu đoán là vậy, cậu đả từng lặn xuống hơn chục mét nhưng chẳng
thấy đáy đâu, trong động phía bên phải tính từ lối vào là một mảnh dâu tây
chua ngọt tươi tốt mà cậu đả ăn từ mấy năm trước khi phát hiện sơn động này
lúc đi hái thuốc và đói bụng, bên trái là một hồ hoa sen thơm ngát khoảng vài
mét, lúc mới vào cậu chỉ thấy một cây sen nhỏ cao khoảng vài cm nên đả kéo
nước từ hồ vào cho sen, tới nay thì hồ sen đả có diện tích nho nhỏ.
Sen trong hồ màu trắng tuyết ngọc ngà với khoảng hơn trăm cánh hoa nhỏ và vài
chục cánh hoa lớn như hoa sen thường, hoa đả ra được hơi lâu nhưng cậu vẫn
chẳng thấy búp sen đâu chỉ thấy toàn nụ hoa với hoa đả nỡ lâu rồi còn chưa tàn
, khi nằm ở gần hồ sen thì tâm trí cậu yên tĩnh thanh thản đến kì lạ nên mỗi
khi hái thuốc mệt mỏi cậu thường hay lén vào đây để ăn dâu rồi nghĩ ngơi.
Dưới chân cậu là một loại cỏ sữa lá nhỏ êm ái, không giống đồng loại của nó
vì cậu đả giẫm nó nhưng nó vẫn không hề tổn hại, chỉ khi cậu dùng lực thì mới
bức nó đứt được, thế nên cậu hay nằm lăn đi lăn lại mà không lo mình bị dính
mũ sữa bao giờ.
Phía đối diện lối vào cũng là gần cuối động có một cây liễu thân to khoảng hai
sải tay người trưởng thành, cao khoảng bốn năm mét, cây không thấy lá cả cây
là một màu tím của hoa, phản ánh từ màu sắc lam của côn trùng tạo nên một
khung cảnh như hai thế giới, một bên là màu lam nhạt đẹp đẽ như bầu trời ,
một bên tựa như thế giới màu tím với hương hoa và dải hoa rũ xuống từ cây ,
giống như là một dãi ngân hà tím đang rũ xuống vậy.
Ở bên phải cây liễu có một chiếc xích đu làm từ gỗ được cột dây vào cành trên
của cây, đó là công sức cậu đả vận chuyển vật liệu từ bên ngoài vào rồi tạo
ra, cậu rất thích ngồi ở đó ăn dâu ngắm nhìn từ thế giới màu tím ra thế giới
màu xanh, cả hai màu sắc trong tầm mắt hiện lên một vẻ đẹp đẻ không sao kể
siết khiến cậu nhìn mãi không chán, nếu không phải tâm trí cậu nhắc nhở là
còn có dược lão và mọi người chờ cậu thì cậu cũng không nỡ đi ra nơi này, rất
nhanh cậu lại nằm chiếc xích đu đó ngắm nhìn ra ngoài như thường làm, trong
đầu suy nghĩ miên man về chuyện hôm nay rồi từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Đã là bảy giờ sáng trong thôn mọi người nhộn nhịp ăn sáng rồi sinh hoạt, các
thanh niên tráng hán thì đang mài bén vũ khí của họ để chuẩn bị cho cuộc đi
săn hôm nay, còn các thiếu phụ thì giúp chồng sữa sang trang phục chuẩn bị
vật thiết yếu như thuốc chữa thương bông băng các kiểu, tiếng tụi nhỏ vui đùa
, mọi thứ tạo nên một khung cảnh hài hòa trừ những tiếng răn dạy của các phụ
huynh về tụi trẻ phá phách của mình.
Buổi sáng dược lão vẫn như thường ngày làm việc với vẻ mặt bình tĩnh nhưng
miệng thi thoảng lầm bầm câu "Tiểu Mộc đi đâu mà giờ vẫn chưa về", "lát nữa
là tiền bối tới rồi, không thấy Tiểu Mộc thì ta ăn nói sao với Tiền Bối bây
giờ", nhưng các tiếng lầm bầm đả bán đứng nội tâm không bình tĩnh của lão.
Chờ khoảng vài phút sau vẫn chưa thấy tiền bối tới hay Tiểu Mộc về nên dược
lão cũng chịu thua và vào nhà rót trà uống ép cho tâm mình thanh tỉnh lại ,
người xưa có câu sợ cái gì thì cái đó tới nên ...