Xích Thiên Thiên


Người đăng: prophundoc1111

Thoáng chóc, đã mấy năm trôi qua.

Tu vi của Xích Thiên Thiên đã là Luyện Khí viên mãn.

Hướng Vấn Thiên hắn, cũng nhanh chóng bị mọi người quên lãng.

Hiện giờ mọi người chỉ nhớ tới một Xích Thiên Thiên với tu vi Luyện Khí viên
mãn hung hãn.

Tại sao lại hung hãn ư ?, nhớ khi đó Hướng Vấn Thiên một lần bị kẻ tên Thiết
Kêu mà hắn từng đánh bại sỉ nhục.

Kẻ đó vì thấy hắn tu vi không còn nên phách lối thách đấu hắn, vì muốn để cho
hắn mất mặt trước mọi người, Hướng Vấn Thiên đã qua mấy tháng đau khổ nên con
người phát ra trầm ổn, hắn cắn răng chịu đựng suy nghĩ “ta giờ tu vi không
còn, nếu ứng đấu sẽ bị đánh hoa rơi nước chảy, thà bị sỉ nhục một tí, còn
hơn là bị đánh xong rồi vẫn bị sỉ nhục, ngoài ra hiện tại Thiên Thiên đang ở
bên cạnh ta, nếu mà ta ứng đấu bị thương Thiên Thiên sẽ lo lắng cho ta mất ,
dù sao ta cũng bị sỉ nhục nhiều rồi, thêm một lần cũng chả ăn nhầm gì” nghĩ
đến đây nội tâm hắn một mảnh thanh lương, tâm cảnh mặt dày có chút tiến triển
.

Xích Thiên Thiên thấy hắn khó xử nên giải vây nói “ngươi chỉ là bại tướng của
huynh ấy, nếu mà huynh ấy lại tiếp tục ứng đấu với ngươi, thì có vẻ dùng dao
mổ trâu giết gà quá, à mà có lẽ ngươi cũng chẳng phải gà, mà là một con kiến
hôi trong mắt huynh ấy, nếu huynh ấy ứng đấu thì quá hạ thân phận tiện nghi
ngươi, ta hiện tại thay huynh ấy ứng đấu, ngươi có dám không ?” dừng một
chút tay phải cô ôm eo, tay trái chỉ vào mình bá khí nói “đến cả phận nữ nhi
như ta mà ngươi cũng không thắng được, thì không nên ở đây ném mặt thách đấu
làm phiền huynh ấy” giọng cô tràn đầy khiêu khích.

Thấy Thiên Thiên vì hắn mà ra mặt làm bá nữ, nội tâm hắn một mảnh suối nóng
chảy qua, nghĩ “ta cả đời này nợ nhiều nhất là nàng, chỉ sợ không thể trả đủ
cho nàng được, ta ! cả đời này thà phụ thiên hạ, chứ không phụ nàng” trong
lòng hắn âm thầm quyết tâm nói.

Có một nữ nhi vì ngươi đến như vậy, thỏa mãn a.

Thiết Kêu thấy mình bị một nữ nhi sỉ nhục liên tiếp, đã không thể nhẫn nhịn
hắn đáp ứng ngay lập tức “được, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy bản lĩnh của ta”
.

Hai người đi đến thách võ đài gần giữa thành.

Bước lên, đứng xa nhau mười mét hai người phóng ra khí thế.

Ồ mọi người xung quanh ngạc nhiên hô lên, bất thình lình khí thế của hai
người bằng nhau, đều có tu vi Luyện Khí tầng tám, một bên có hơi ngưng thực
hơn, chính là Thiết Kêu, hắn tu vi Luyện Khí tầng tám đả dừng gần năm, còn
Xích Thiên Thiên mới đột phá vài tuần.

Mọi người suy đoán tỉ lệ thắng của Thiết Kêu lớn hơn, vì hắn dừng ở cảnh giới
này lâu, tư chất cả hai bằng nhau, với phận nam tử thường có ưu thế hơn.

Cuộc chiến rất nhanh bắt đầu.

“Thiết Thổ Chưởng” Thiết Kêu hét lớn tung chiêu, bàn tay phải của hắn phụ lên
một lớp hoàng khí như vụ, bước chân hữu lực tiến tới.

“Bạo Mộc Khí”, “Thủy Tiễn” Xích Thiên Thiên thầm hô, một quả cầu xanh lá như
sương khí to bằng cái chén bay đến Thiết Kêu từ tay của Xích Thiên Thiên, vài
giây sau đó một thủy tiễn cũng bay đến, cả hai pháp thuật được sử dụng lô hỏa
thuần thanh, khiến cho Thiết Kêu không thể tiếp cận được.

Bụp tiếng nổ vang lên, từ khi bắt đầu chiến đấu, Xích Thiên Thiên bằng vào kinh nghiệm du đấu Thiết Kêu, khiến cho hắn chỉ có thể nhận đòn, tiếng vang khi nãy là khi hắn mệt mõi lộ ra sơ hở, vừa lộ ra sơ hở thì ăn ngay một quả bạo mộc khí ở trước ngực, khiến cho nội tạng chấn động, phụt hắn phun ra một dòng máu, nhận thua.
Xuống võ đài, hắn chỉ Hướng Vấn Thiên khinh bỉ nói “đồ núp dưới váy nữ nhi ,
không đáng mặt nam nhi, có giỏi ngươi đấu với ta một hiệp”.

Bụp Bụp hai tiếng, người xuất thủ là Xích Thiên Thiên, cô ném ngay hai quả bạo mộc khí vào chính diện Thiết Kêu làm cho hắn bất tỉnh ngã ra sau, vốn dĩ bị thương hắn sao mà né được tức giận Xích Thiên Thiên xuất thủ ở khoảng cách gần, “đáng đời, dám xúc phạm huynh ấy” cô bồi thêm câu rồi kéo Hướng Vấn Thiên đi mất.

Để lại bọn người …

“Đáng sợ, Đáng sợ quá a” dòng người nỉ non nói.

Không biết ai đó kêu lên “mau, mau đưa người vào Y viện”.

Từ đó mọi người nhớ thêm một người hung hãn tên là Xích Thiên Thiên.

Thấy có người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói có thể trị được vấn đề
của hắn, mà đều kiện lại dễ dàng như thế.

Chỉ là bái nhập vào môn phái nào đó thôi mà, hắn liền đồng ý nói “được, vãn
bối chấp nhận đều kiện của ngài”, cho dù có là lên núi đao, xuống biển lửa ,
chỉ cần hắn còn mạng khôi phục tư chất thì có xá gì, nói chi chỉ là đều kiện
nhỏ nhoi này, không còn tư chất hắn thì cũng chẳng còn chính hắn nữa, kẻ khi
tuyệt vọng thì mọi hi vọng đều có thể thử lấy mà, không đúng sao ?.

Xích Thiên Thiên kế bên hắn, thấy hắn đồng ý cũng không nói gì thêm, trong
lòng cầu chúc cho Bạch chưởng môn nói là sự thật.

“Haha” Bạch chưởng môn cười to, niềm vui sướng dâng lên, vì hắn biết lần này
hắn thành công chắc rồi.

Đứng ở bên Bạch chưởng môn nãy giờ Tiểu Mộc không nói một lời, gương mặt có
chút âm trầm, khi thấy hắn cười nội tâm bất giác vui vẻ mỉm cười theo.

“Được lắm thiếu niên, ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này về sau” Bạch
chưởng môn lại một bộ dạng thần con nói.

“Đi, chúng ta ra ngoài thành thi pháp chữa trị” nói xong hắn dẫn đầu đi ra
cửa thành tây, mặc kệ ai có theo hay không, như thể theo cũng được không
theo cũng được, không quan trọng.

“Dậy, dậy nào tên ma ngủ nhà ngươi, chỉ có ngủ là giỏi, nếu không biết thì
ta còn tưởng ngươi là ô quy chuyển thế đó, ngươi còn không dậy đi là ta bỏ
ngươi ở lại đây luôn đấy” tiếng Tiểu Mộc đánh thức Tiểu Lười đằng sau.

“Đợi ta với” tiếng nói mơ màng của Tiểu Lười vang lên và nhanh chóng đuổi theo
Tiểu Mộc, vừa tỉnh dậy hắn, chỉ nghe được “ngươi còn không dậy đi là ta bỏ
ngươi ở lại đây luôn đấy” mấy chữ.

Hướng Vấn Thiên cùng Xích Thiên Thiên hai người nhìn nhau rồi đi theo.

Ra khỏi thành vài cây số.

“Dừng ở đây được rồi” ngó nhìn khu rừng xung quanh hắn nói, nãy giờ cũng đã
vào rừng, hắn chỉ chờ cho đủ độ sâu.

“Nơi này á ?, tiền bối có sai lầm không” Xích Thiên Thiên đứng bên Hướng Vấn
Thiên hỏi với giọng nghi ngờ, vì cô chả thấy nơi này có gì thần kì.

“Ngươi hoài nghi ta ?” Bạch chưởng môn lạnh lùng nhìn Xích Thiên Thiên nói ,
khí thế uy nghiêm phóng ra làm Xích Thiên Thiên toát mồ hôi lạnh.

“Không nên chất vấn sự việc ta đang làm nữa, nếu không ta mới chẳng thèm giúp
các ngươi” Bạch chưởng môn nói với giọng không thể nghi ngờ.

“Nếu tiền bối có trách tội, hãy trách tội vãn bối, nàng chỉ vì quá lo lắng
cho vãn bối nên mới mạo phạm tiền bối ngài, xin tiền bối đừng để ở trong
lòng” thấy Thiên Thiên phạm lỗi hắn liền nhận tội thay.

"Bỏ đi, bỏ đi, hai ngươi ân ân ái ái thật làm ta khó chịu" Bạch chưởng môn
vẻ mặt ghen tỵ, ghét bỏ nói đùa.

Bầu không khí hòa hoãn lại.

Hướng Vấn Thiên chủ động ngồi xuống xếp bằng theo lời Bạch chưởng môn.

Bạch chưởng môn ngồi sau lưng hắn, âm thầm vận chuyển Thảo Mộc Chí Tôn Quyết
hấp thụ linh mộc khí xung quanh.

Trong trăm mét xung quanh, vô số hạt linh mộc khí trắng xanh bằng mắt thường
không thể thấy lẫn lộn hội tụ lại quanh Bạch chưởng môn, từ từ ngoài thân
Bạch chưởng môn hình thành một lớp vụ khí xanh ngát, xung quanh toàn là tu sĩ
nên ai cũng cảm nhận được linh khí biến động.

Xích Thiên Thiên vốn dĩ chỉ có chút kỳ vọng, nhưng khi thấy Bạch chưởng môn
làm ra dị tượng thì nội tâm cũng có vài phần mong đợi kỳ tích phát sinh.

Ngồi gần Bạch chưởng môn Hướng Vấn Thiên cảm nhận sâu sắc nhất, cảm giác tươi
mát ấm áp, sinh cơ dào dạt như lúc còn trong bụng mẹ truyền vào cơ thể hắn từ
đôi bàn tay của Bạch chưởng môn, khiến cho thể xác linh hồn hắn bay bổng ,
luồng thanh khí dung tán toàn thân hắn rồi tụ lại tại đan điền, vốn dĩ độc
khí rất là hung hăng chiếm giữ đan điền, khi thấy luồng thanh khí này thì sợ
hãi co rút lại một đoàn như có linh tính.

Đã nữa giờ trôi qua.

Ngồi đằng sau Bạch chưởng môn bỗng thu tay lại.

Đứng dậy Bạch chưởng môn hai lông mày nhíu lại, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.

Vốn dĩ Bạch chưởng môn đã vận dụng tạo hóa mộc khí khu trừ độc khí, mọi
chuyện đều thuận lợi, độc khí ngoan cố từ từ bị tịnh hóa, nhưng mà khi chỉ
còn lại một phần cuối cùng, cũng là phần bản nguyên nhất, thì độc khí ngoan
cố không bị tịnh hóa.

Bạch chưởng môn thấy vậy vận dụng toàn lực, hắn tâm thần liên hệ nội giới ,
một đoàn lục khí lơ lửng gần Tạo Hóa Mộc, đó chính là lượng tạo hóa mộc khí
hắn dự trữ, hai bút cùng vẽ, độc khí nhanh chóng bị trấn áp, độc khí biết
sơn cùng thủy tận nên bí quá hóa liều theo bản năng lao nhanh vào bề mặt đan
điền và dung tán toàn đan điền, khiến cho đan điền nhìn giống một viên nước
lục đậm, đang tập trung Bạch chưởng môn bị một màn kì lạ này kinh ngạc, vội
vàng kiểm tra lại thì thấy không có vấn đề gì nên hắn thu công lại, thế nên
khuôn mặt hắn mới hiện lên khó hiểu.

Đứng nhìn nãy giờ Xích Thiên Thiên, khi thấy Bạch chưởng môn đứng dậy cau mày
thì thất vọng thử hỏi "thưa tiền bối, việc chữa trị có thành công không ?" cô
chỉ hỏi thế thôi chứ nội tâm một mảnh buồn sầu, hi vọng nhiều thất vọng càng
nhiều.

"Thành công rồi, nhưng có vấn đề kì lạ xảy ra" Bạch chưởng môn đáp.

"Tiền bối đã cố gắng ....a thành công ?, thành công rồi ?" cô định nói thêm
chữ rồi, nhưng mà nghe tới ba chữ thành công rồi làm cô đơ người tưởng nghe
lầm nên hỏi lại.

"Ừm, thành công rồi" Bạch chưởng môn xác nhận lần nữa.

Lần này thì cô đã nghe rõ.

Hạnh phúc đến bất ngờ làm cô im lặng không biết nói gì thêm.

"ưm ~" Hướng Vấn Thiên tỉnh lại khẽ rên.

Đứng dậy Hướng Vấn Thiên khom người nói "đệ tử bái kiến chưởng môn", nội tâm
hắn lúc này một mảnh kích động.

"Cuối cùng ta cũng đã trở lại, haha, ta Hướng Vấn Thiên đã trở lại !" nội
tâm hắn gầm thét nói.

Vui sướng không thua kém gì hắn Xích Thiên Thiên chạy tới nói "chúc mừng huynh
khỏi bệnh".

"Cảm ơn muội, Thiên Thiên, muội đả chịu khổ nhiều rồi, bây giờ mọi việc đến
phiên ta gánh vác" Hướng Vấn Thiên hùng hồn nói.

"Ân" Xích Thiên Thiên tới gần nắm tay hắn đáp.

"Dừng, dừng" đứng ngoài Bạch chưởng môn nhìn một màn tình chàng ý thiếp không
chịu được nữa lên tiếng .


Vô Hạn Mộc Chí Tôn Giới - Chương #10