Trao Đỗi.


Người đăng: HuVoThanDe

“Mấy cái vấn đề này cũng dễ giải quyết mà. Không cần nhìn ta như thế đâu.”

“Làm sao ngươi giải quyết được?” Maya hỏi.

“Cái đó thì là vấn đề của ta. Ngươi hỏi Camdem xem nếu muốn thì ta giải quyết
cho.”

“Được rồi. Ta sẽ trở về hỏi Camdem xem thế nào. Mong rằng cậu có thể giúp đỡ
cho mọi người giải quyết nạn hạn hán và dịch bệnh.” Anna nghe Vô Minh nói vậy
liền trả lời sau đó cô xách Maya lên vai của mình rồi chạy nhanh trở về.

“Bỏ ta xuống.....”

Nhìn Maya bị Anna xách lên vai như em bé và nghe thấy giọng la lớn của Maya.
Vô Minh thử cố gắng mỉm cười nhưng vẫn không được. Thở dài một cái Vô Minh đi
đến mảnh đất nhỏ mình vừa trồng dưa hấu và xóa đi dấu vết của nó để nó trông
như là một mảnh đất bình thường. Sau đó Vô Minh lấy đá rải lên nó để không ai
có thể rải hạt giống lên nó nữa.

“Một ngày sau là sẽ mất tác dụng thôi nên không cần lo lắng đâu Levia.” Thấy
Levia vẫn còn lấy mấy khúc gỗ đặt lên đá để che lại, Vô Minh “Cười” nói với cô
bé.

--- ---- ----

“Vậy tức là cậu có thể chữa tất cả bệnh cho mọi người à. Thế nạn hạn hán cậu
cũng có thể giải quyết ư?” Camdem nghi ngờ nhìn Vô Minh.

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao cậu không cứu giúp mọi người trước mà phải hỏi ta trước.”

“Lý do nha? Ta được lợi ích gì.” Vô Minh mặt không cảm xúc nhìn về phía mọi
người nói.

Bây giờ Vô Minh đang trong giáo đường chính của thành Thiên Thần. Khoác lên
mình một cái áo choàng bao phủ toàn thân để che tóc và mặt của mình. Vô Minh
và Levia nhìn 13 người ngồi trên ngế đối diện mình. Hiện giờ trong phòng họp
lúc này đang có 15 người là Vô Minh, Levia, Maya, sơ Anna, Camdem cùng với
mười người Bạch Y Giáo Chủ khác. Mọi người khi nghe Vô Minh nói rằng đòi trả
công thì đều hiện lên vẻ mặt giận dữ. Một người trong nhóm Bạch Y Giáo Chủ là
lên:

“Tại sao ngươi có thể ích kỷ như thế? Đang có rất nhiều người sắp chết ngoài
kia vì bệnh dịch và đói khát mà ngươi cũng muốn phải có trả công ư? Chả lẽ
tính mạng con người không là gì với ngươi sao?”

Vô số lời nói chửi bởi nhục mạ vang lên. Levia sợ hãi nấp về phía sau của Vô
Minh. Maya ngơ ngác nhìn mọi người sử dụng các ngôn ngữ ô uế trong giáo đường.
Camdem và sơ Anna vẫn bình tĩnh nhìn về phía Vô Minh đang nghe những lời chửi
bới đó như không có gì. Một lúc sau, sau khi ồn ào xong vì không còn gì để nói
được nữa. Lúc này một người khác nói:

“Ngươi đã hối lỗi chưa? Bây giờ liệu có thể giúp đỡ cho mọi người được không?”

Camdem và Anna nghe hắn nói như thế liền thất vọng thở dài nhìn về phía người
đó cùng với những người giáo chủ khác. Lúc này Vô Minh mới nói:

“Các ngươi có biết cách để ta cứu giúp mọi người không?”

Lúc này mọi người đều ngẩng người nhìn Vô Minh rồi lắc đầu. Thấy vậy Vô Minh
nói:

“Để cứu các ngươi ta phải sử dụng máu thịt của mình. Các ngươi tại đây có ai
dám vì cứu người khác mà tự mổ sẻ cơ thể mình không?”

Mọi người trầm mặc. Lúc này, một giáo chủ trẻ tuổi trông chỉ 22 tuổi hỏi:

“Không lẽ máu của ngươi là thần dược ư?”

“Có lẽ vậy,” Vô Minh trả lời. Người đó nghe vậy liền ngồi xuống im lặng.

“Để cứu mọi người thì mà chỉ dùng mạng của một mình ngươi. Ngươi nên cảm thấy
mình tự hào vì đều đó chứ.” Một người khác nói.

(Thằng này không có não à.)

Vô Minh nhìn về tên đó tự hỏi. Tất cả mọi người đều nhìn về tên đó như là nhìn
kẻ ngu vậy.

“Nha, nếu thế thì chỉ cần 13 người các ngươi chết đi thì ta sẵn sàng cứu giúp
toàn bộ con người trên thế giới này.” Vô Minh nhìn về phía người đó.

Mọi người ngẩn người trước câu nói của Vô Minh. Lúc này Vô Minh lại nói tiếp:

“Ngoài ra, ta không phải Thượng Đế hay Thánh Nhân. Các ngươi nên biết điều
đó.”

“Vậy cậu muốn thứ gì?” Sơ Anna hỏi.

“Cái này thì ta cũng không biết nữa. Ta cần thứ gì đó để bảo vệ bản thân
mình.... Khoan đã, ta nghĩ rằng ta không cần đồ bảo vệ cho mình đâu. Thôi thì
các ngươi cứ đưa thứ gì cho ta cũng được. Nếu thấy thích hợp thì ta sẽ lấy.”
Vô Minh không chắc chắn nói.

“Vậy cũng được. Sơ Anna và Maya, dẫn Void đến phòng của ta.” Camdem chấp nhận
ý kiến của Vô Minh rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Nghe vậy sơ Anna và Vô Minh chậm rãi dẫn đường cho Vô Minh đi đến phòng của
Camdem.

--- --- ---

Lần đầu tiên đi vào trong một giáo đường, Vô Minh cảm thấy nơi này khá kỳ lạ
bởi vì tại trên hai bên đường đi không hề có một cánh cửa sổ nào hết mà mọi
thứ được soi sáng bằng đèn cây và ánh sáng nào đó phát ra từ hai bên tường.
Hai bên tường đều là hình ảnh của rất nhiều Thiên Thần. Những hình ảnh này
được vẽ mà chỉ có hai màu bạc và tím. Vô Minh không hề nghĩ ra lí do tại sao
người xây nên giáo đường lại chỉ sử dụng hai màu này để làm chủ đạo của giáo
đường mà hai bên tường tại sao lại có thể phát ra những ánh sáng dịu dàng màu
trắng sữa như thế.

“Khoan đã, màu tím và màu bạc...” Vô Minh chợt nghĩ đến gì đó nhưng lúc này
lại bị sơ Anna cắt đứt.

“Đến nơi rồi.”

Đến phòng của Camdem, lúc này Camdem đã đứng đợi sẵn nhóm người của Vô Minh.
Thấy đám người Bạch Y Giáo Chủ vẫn còn đi theo thì Camdem nói:

“Mọi người không cần đi theo đâu, chỉ cần ta và sơ Anna cùng với Maya là được
rồi. Mọi người hãy đi làm việc của mình đi.”

“Nhưng Giáo Hoàng...” Người đàn ông khi nãy nói móc Vô Minh la lên nhưng bị
các giáo chủ khác kéo lại. Thấy vậy hắn bực tức đi khỏi đó.

“Đi thôi.” Camdem nói.

Trên đường đi tất cả mọi người đều im lặng không nói gì. Sơ Anna vẫn là vẻ mặt
ôn nhu như không có việc gì cả. Maya trong miệng thì lẩm nhẩm gì đó một mình.
Levia thì im lặng cúi mặt đi theo Vô Minh. Còn Camdem thì vẫn bình tĩnh đi
trước dẫn đường. Đột nhiên Camdem hỏi:

“Void, chả lẽ ngài không có một chút tình cảm nào sao?”

(Để ý thấy rồi sao?) Vô Minh suy nghĩ

“Không có.”

Maya và Levia giật mình nhìn về phía Vô Minh. Lúc này khuôn mặt của Vô Minh
vẫn như cũ không hề có một tí cảm xúc nào trên nó.

“Ta vốn không có cảm xúc từ khi mới có nhận thức rồi. Không có yêu vui buồn
ghét gì cả.” Vô Minh “Cười khổ” nói.

Mọi người nghe Vô Minh nói như thế đều trầm mặc lại. Lúc này Maya mới hỏi:

“Thế tại sao ngươi lại có ý nghĩ giúp đỡ người khác?”

“Không có gì lớn lao cả, chỉ là ta nghĩ rằng cảm ơn các ngươi vì đã giúp đỡ ta
có chỗ ở thôi. Tuy nhiên chỉ như thế thì chưa đủ để ta cứu tất cả mọi người
trong và bên ngoài tường thành. Thế thôi.”

Lúc này Levia mới nắm lấy tay Vô Minh như sợ hãi gì đó:

“Levia đừng lo, ta giúp em bởi vì em có nét gì đó giống ta thôi. Ngoài ra thì
hôm đó em cũng trở thành người thân của ta rồi.”

Mọi người đều có vẻ mặt không hiểu khi Vô Minh nói như thế. Lúc này Vô Minh
mới xoa đầu của Levia một chút.

“Ây...” Levia bất chợt ôm lấy đầu mình vì bị Vô Minh bức đi một cọng tóc.

“Đây này.” Vô Minh đưa cho Levia cộng tóc của mình. Lúc này mọi người mới chợt
hiểu ra “Người thân” mà Vô Minh nói có ý gì. Levia đã trở nên giống Vô Minh
một phần nào đó.

Camdem nhìn Vô Minh một cái gật đầu như chắc chắn cái gì đó. Maya nhận cộng
tóc của Levia đưa cho rồi khiếp sợ nhìn Vô Minh.

(Chả lẽ Levia cũng sẽ trở thành Thiên Thần ư?) Maya suy nghĩ lung tung trong
đầu mình.

Camdem nhận lấy cọng tóc rồi im lặng không nói gì.

“Đến rồi.” Camdem chợt nói rồi dừng lại trước một cánh cửa có khắc họa một đôi
cánh rất lớn màu bạc.

Mở cánh cửa ra một căn phòng rộng lớn như là một giảng đường trường đại học
vậy.

Có vô số bức tranh được đặt hai bên tường nói về một người phụ nữ đang chỉ dạy
cho mọi người cách tạo ra lửa, cách xây dựng hàng rào và tường thành để chống
lại quân thù, cách đặt bẫy để săn thú...

Phía trên trần nhà là hình ảnh của một bầu trời đầy mây có một người khổng lồ
đang ngồi trên một chiếc ghế lớn bằng mây màu bạc và vàng. Xung quanh người đó
có rất nhiều con người có đôi cánh chim màu trắng như bồ câu đang bay xuống
qua những góc tường đến những bức tranh hai bên tường và dạy dỗ cho con người
dưới đất tri thức và cách bảo vệ bản thân.

Vô Minh nhìn người đang ngồi trên chiếc ghế đó một lát rồi nhìn về phía trước
mặt mình. Trước mặt Vô Minh là năm chiếc kệ để đồ được tạo ra bằng bạc nguyên
khôi. Vô Minh nhìn về nó thì thấy trên đó có những món đồ rất kỳ lạ.

Một chiếc vương miện có hình đôi cánh bao bọc lấy một viên kim cương màu tím.

Một cái áo như là áo sơ mi màu bạc có viền màu tím và đen không rõ làm bằng
chất liệu gì.

Một thanh kiếm hai tay cỡ lớn dài 1 mét rưỡi và rộng cỡ một gang tay. Phần
quai tay để bảo vệ tay người sử dụng có hình dạng như là một đôi cánh quạ màu
đen vậy.

Một đôi giày màu đen có có một đôi cánh hai bên mỗi chiếc giày.

Một chiếc bình kỳ lạ màu trắng.

“Ngài hãy lựa chọn ra những món đồ mà ngài thấy rằng nó phù hợp với cái giá để
cứu tất cả mọi người trong và ngoài thành Thiên Thần đi.” Camdem nói với Vô
Minh.

“Cha, sao lại có thể như thế được?” Maya hướng về Camdem nói.

“không sao đâu Maya, với chúng ta thì mạng sống của mọi người là vô giá.” Sơ
Anna nhìn Maya nói.

“Nhưng..Nhưng...”

“Không sao Maya.” Camdem nói.

Maya thở dài một hơi rồi nhìn về phía của Vô Minh.

Vô Minh không để ý bọn họ mà hướng về những món đồ trước mặt của mình. Mọi
người đều chờ đợi Vô Minh xem sẽ lấy món đồ nào. Vô Minh chợt nói:

“Thành Thiên Thần hiện giờ có bao nhiêu người cần cứu giúp?”

Mọi người bất ngờ khi Vô Minh hỏi như thế. Lúc này Camdem nói:

“Toàn bộ thành Thiên Thần chỉ có 8000 người. Tuy nhiên hiện nay đã có hơn 5000
người mắc bệnh và tất cả chúng ta đều đã thiếu rất nhiều nước và thức ăn. Mọi
người chỉ có thể cầm cự được thêm 2 ngày nữa thôi.”

“Thế à?”

“Nếu vậy thì ta sẽ lấy hai thứ này.”

Nói xong Vô Minh đưa tay về hướng của chiếc vương miện và chiếc áo sơ mi trên
hai kệ đồ đầu tiên. Maya sững sờ khi Vô Minh chọn lấy hai món đồ này. Maya
định nói gì thì bị Camdem cản lại. Lúc này Camdem nói:

“Ta nghĩ rằng ngài nên đỗi hai món đồ khác đi. Bởi vì hai món đồ đó rất đặc
thù. Chiếc vương miện đó là [Vương Miện Thánh Nữ]. Chỉ có người được sự chấp
nhận của nó mới có thể mang nó lên đầu. Còn cái áo kia là...” Bất chợt Camdem
im lặng nhìn về phía Vô Minh.

Lúc này Vô Minh đã đội chiếc vương miện đó lên đầu của mình và đang thử cởi áo
của mình ra. Maya thấy Vô Minh đã cởi áo ra khỏi người, lúc này nữa người trên
của Vô Minh không có cái gì cả. Làn da trắng như ngọc và thân thể “Yếu ớt” của
Vô Minh hiện ra trước mặt của mọi người.

“Tích Tích...” Một vài âm thanh như là tiếng nước chảy vang lên bên tai của
mọi người.

Lúc này mọi người nhìn lại thì thấy Maya đang nhìn chằm chằm vào thân thể của
Vô Minh và mũi thì đang chảy rất nhiều máu cam. Sơ Anna thấy thế luống cuống
lấy ra một chiếc khăn tay bịt lại mũi của Maya. Camdem thấy thế thì cười khổ
nhìn Vô Minh.

“Chiếc áo đó là [Pháo Đài Thiên Sứ] là một trong những món quà mà các Thiên
Thần để lại cho chúng ta đấy. Chỉ có những người được các Thiên Sứ chấp nhận
mới có thể mặc được nó trên người. Trước đây từng có người trộm mặc nó và
người đó đã chết cháy do sức mạnh của cái áo. Còn “Vương Miện Thánh Nữ” thì
những người không được nó chấp nhận thì khi cầm lên thì sẽ cảm thấy chiếc
vương miện rất nặng. Nếu như cố gắng đeo nó lên thì sẽ bị điên vì tội lỗi của
mình.” Camdem nhìn hai món đồ trước mặt mà hâm mộ nói.

“Cái đó là của ta. Đưa lại đây.” Maya nhào tới bắt lấy chiếc vương miện trên
đầu của Vô Minh. Nhưng khi cô vừa cầm lên thì đã cảm nhận được rằng nó nặng
hơn bình thường rất nhiều. Maya biết rằng chiếc vương miện đã chấp nhận Vô
Minh làm chủ của nó thì khóc rống lên.

“Trả nó đây.... Oa oa oa.”

Sơ Anna và Camdem thấy vậy thì lắc đầu. Sơ Anna cười khổ nói:

“Từ trước đến nay Maya vẫn luôn có thể mang chiếc vương miện này. Nhưng hôm
nay thì không được rồi.”

Levia bối rối không biết làm sao khi lại thấy Maya không nữa. Lúc này cô bé từ
trong người lấy ra một bịch bánh quy áp xúc ra để dụ dỗ Maya nín khóc. Maya
thấy một đứa trẻ lại đang dỗ dành mình thì khóc còn lớn hơn khi nãy. Vô Minh
thấy vậy thì suy nghĩ một chút rồi lấy ra từ trong túi một món đồ đưa cho cô.

Maya thấy món đồ kỳ lạ trước mặt mình thì nín khóc hỏi:

“Cái gì?”

“Điện thoại di động.” Vô Minh nói.

Đúng vậy, Vô Minh lấy ra chiếc điện thoại di động của mình để dụ đỗ Maya. Maya
định cầm lấy chiếc điện thoại di động thì Vô Minh rút tay trở về khiến cô vồ
hụt. Maya xoay mặt sang chỗ khác như là không thèm món đồ trên tay Vô Minh. Vô
Minh thấy vậy thì bật máy lên mở chế độ chụp ảnh. Chụp một tấm ảnh mặt mèo của
Maya rồi than thở:

“Chậc chậc...” Vô Minh đưa chiếc điện thoại cho Levia xem.

“Oa...” Levia kinh ngạc kêu lên.

Sơ Anna và Camdem thấy thế tò mò đi đến xem. Lỗ tai Maya giật giật nghe lén
thì thấy tiếng kêu ngạc nhiên của sơ Anna và tiếng cười của cha Camdem liền
quay mặt lại tính đến xem thứ gì. Vô Minh thấy Maya định nhìn lén thì tắt màn
hình đi rồi giấu điện thoại ra sau lưng.

Maya thấy thế liền nhào đến giành giật chiếc điện thoại di động từ Vô Minh. Do
Camdem bị vướng víu vì chiếc váy rộng lớn (Váy thời trung cổ rất lớn nhé. Cốt
truyện diễn ra vào thời trung cổ.) cho nên không thể bắt lấy được chiếc điện
thoại từ tay Vô Minh. Lúc này cô nói:

“Đưa đây rồi ta tha lỗi cho người.”

“Ngạo kiều (Tsundere).” Mọi người xung quanh thầm nghĩ.

“Trao đỗi.” Vô Minh nói.

“Không.” Maya nghe Vô Minh dụ dỗi liền từ chối.

“Thế thì ta sẽ cho mọi người nhìn thứ này.” Nói xong Vô Minh đưa ra bức ảnh mà
lúc này Vô Minh đã chụp Maya.

Trong bức ảnh là Maya đang khóc nhè và nước mắt nước mũi tùm lum. Maya nhìn
thấy bức ảnh liền đỏ mặt nhào tới bắt lấy Vô Minh. Vô Minh né sang một bên cho
nên Maya ngã nhào xuống đất. Cô này im lặng tại đó không nhúc nhích.

“Camdem, những thứ còn lại là gì thế?”

“Thanh kiếm kỵ sĩ đó là [Thánh Kiếm Angelliva] theo như ghi chép thì đó là
thanh kiếm mà một vị Thiên Thần vô danh đã sử dụng và để lại cho các tín đồ.
Người đó từng nói:

[Khi thế giới bị hủy diệt bởi các ác ma thì đứa con của Thượng Đế sẽ dùng nó
bảo vệ cho mọi người cho đến khi Thượng Đế trở lại.]

Còn đôi giầy kìa là thì chúng ta không biết tên nhưng theo ghi chép thì đôi
giày đó cũng là thứ mà Thiên Thần đó để lại cùng với một chai nước và thanh
kiếm. Chai nước đó thì là ngài nói rằng cứ để nó tại đây. Khi nào có người mở
được chiếc bình đó thì đó chính là đứa con của Thượng Đế.”

Vô Minh nghe vậy liền không nói gì. Cầm lấy chai nước màu trắng đó thì cảm
thấy rằng rất quen thuộc. Chai nước có hình kích thước rất nhỏ có thể cầm được
bằng một tay. Thân chai màu trắng và có rất nhiều hoa văn được khắc trên nó.
Vô Minh nhìn kỹ thì thấy rằng có một đôi cánh màu bạc được khắc lên chai và có
một hình ảnh hoa văn khác giống như là hình của một chiếc vương của hoàng hậu
vòng quanh thân chai. Vô Minh thử mở nắp chiếc bình ra thì không được. Cho dù
đã dùng hết sức mình nhưng chiếc bình vẫn không có sự thay đỗi gì.

“Không được đâu, từng có người lấy búa đập mà vẫn không thể phá vỡ được nó
đấy.” Maya nhìn Vô Minh gồng sức lên vặn nắp chai mà nói.

Vô Minh bỏ cái chai xuống rồi nói:

“Đi thôi. Tới giờ đi tắm rồi.”

“Đi tắm?” X4


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #5