Cây Dừa Và Rời Đi Thành Thiên Thần


Người đăng: HuVoThanDe

"Chuẩn bị xong chưa?"

“Rồi.”

Camdem trả lời Vô Minh. Nghe vậy Vô Minh đi theo Camdem. Trên đường đi, hai
người trầm mặc không nói chuyện. Trong đầu đang suy nghĩ thì Vô Minh chợt nhớ
lại lý do mình đến thế giới này. Lúc này Vô Minh mới nói:

“Camdem, có phải ngươi sẽ đến vương thành của Rivenia không?”

“Đúng vậy, ngài có chuyện gì không?” Camdem gật đầu trả lời Vô Minh.

“Nếu như thế thì có thể cho ta đi cùng không? Ta nghĩ rằng ta có việc tại đó?”

“Sau khi ngài giải quyết tất cả vấn đề thì ta sẽ cho ngài đi cùng.”

“Vậy thì tốt.”

“À, ngoài ra thì chăm sóc cho Levia giúp ta.”

Camdem chợt dừng bước rồi đi tiếp. Vô Minh thấy vậy những vẫn không nói gì.

--- --- ---

Vô Minh đi theo Camdem đến một cái hồ rộng lớn như bể bơi trong giáo đường.
Lúc này xung quanh cái hồ đã có vài người trong giáo hội đang đứng sẵn chờ đợi
Vô Minh và Camdem. Lúc này Levia đang đứng cùng Maya cùng sơ Anna. Vô Minh đi
đến trước mặt họ “Cười” nói:

“Sao nhiều người phụ nữ con gái thế? Dù sao ta chỉ đi tắm một chút thôi mà.”

“Ngươi đừng có nằm mơ. Chúng ta đến chỉ để xem thử ngươi có thể cứu mọi người
bằng cách nào thôi.”

Vô Minh nghe vậy liền “Mỉm cười”. Lúc này sơ Anna nhỏ nhẹ nói:

“Void, không nên cười kiểu đó trước mặt người khác. Khuôn mặt đó chỉ là trò
đùa thôi.”

“Thế ư.” Nghe vậy khuôn mặt Vô Minh liền biến trở về khuôn mặt vô cảm ngay lập
tức. Mọi người thấy vậy đều ngẩn người.

(Thằng này biến sắc nhanh thật) xN.

Vô Minh ngước lên nhìn mặt trời rồi nói:

“Được rồi, làm cho nhanh rồi chăm lo thức ăn và cho mọi người nữa.”

Nói xong không đợi mọi người hiểu ý của mình. Vô Minh liền cởi ra chiếc áo
[Pháo Đài Thiên Sứ] đi đến bờ hồ trước mặt. Vô Minh đi theo những bậc thang từ
từ ra giữa hồ.

Hồ nước rất rộng lớn và sâu, Vô Minh cảm thấy rằng nó sâu cũng phải đến 2-3
mét chứ không ít. Từng bước từng bước đi đến giữa hồ. Toàn bộ thân thể của Vô
Minh đã chìm xuống đáy bởi vì nước ngấm vào quần và giầy cùng với việc Vô Minh
không muốn nổi lên. Từ từ lặn xuống đáy hồ cho đến khi đến nơi sâu nhất. Lúc
này Vô Minh đã nhắm mắt ngồi ôm chân xuống đáy hồ.

(Bắt đầu thôi.)

Đột nhiên mặt hồ nổi lên vô số bong bóng nước. Từng gợn sóng dần dần lớn lên
mặc dù trời không có gió. Mặt hồ lúc này đột nhiên có một luồng sáng ánh lên
dưới đáy hồ. Đó là hào quang ánh sáng màu bạc và tím hòa lẫn vào nhau che mất
thân hình đang ngồi của Vô Minh. Tại giữa hồ dần dần có một cơn lốc xoáy như
đang có đang có cái gì đang đẩy nước ra khỏi luồng sáng của Vô Minh.

Camdem chợt nhận ra điều gì đó rồi chạy bờ hồ. Mọi người thấy vậy liền chạy
theo nhìn thì thấy rằng mực nước trong hồ đang dần dần tăng lên. Một lúc sau
lượng nước trong hồ đã tăng lên khoảng 5 centimet không biết lí do rồi dừng
lại.

Mặt hồ dần dần bình tĩnh lại. Ánh sáng bạc và tím cũng dần dần tắt đi. Cơn lốc
xoáy dưới hồ cũng dần dần dừng lại. Lúc này thân hình của Vô Minh đã hiện lên
trước mặt mọi người. Vô Minh mở mắt ra, thả lỏng toàn bộ thân thể nhìn lên
phía trên bầu trời.

Bầu trời xanh đang có rất nhiều mây trắng. Mặt trời lúc này đang phát ra ánh
sáng chói mắt cho dù Vô Minh đang nhìn lên từ dưới mặt nước. Rất nhiều người
đang đứng trên bờ hồ nhìn Vô Minh. Nhìn khuôn mặt của mọi người đang hiếu kỳ
xen lẫn lo lắng nhìn xuống đấy hồ. Vô Minh không biết lúc này nếu mình có tình
cảm thì mình sẽ có khuôn mặt như thế nào.

Mỉm cười vì đã giúp được mọi người? Chắc không đâu vì đây chỉ là giao dịch mà.

Lo lắng rằng mọi người sẽ hại mình? Có thể có cũng có thể không bởi vì những
người này sẽ sợ hãi mình nhiều hơn.

Bối rối vì mọi người hiếu kỳ với mình? Không biết nữa.

Có lẽ chính Vô Minh cũng không biết nên nói về “cảm giác” của mình lúc này như
thế nào. Tuy nhiên những từ đầu tiên Vô Minh suy nghĩ vào lúc này là:

“Xong rồi.”

Vô Minh nổi lên mặt nước. Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, lúc này Vô Minh không có
suy nghĩ gì nữa mà vẫn cứ im lặng ngắm nhìn màu xanh bao la trước mặt mình.
Mọi người chờ đợi Vô Minh một lúc lâu sau thì mới có người nói:

“Xong chưa?”

Vô Minh nghe thế thì liếc nhìn sang nói nói:

“Các ngươi cứ lấy nước này cho người bị bệnh uống. Trong vòng một ngày họ sẽ
khỏe lại thôi.”

Lúc này Levia định đi xuống nước bơi về phía Vô Minh thì bị Maya kéo lại nói:

“Không được đâu, sâu lắm.”

Vô Minh nhìn thấy thì nói với Maya:

“Maya, cho con bé lại đến đi. Không sao đâu có ta rồi.”

Levia nghe thế liền bỏ tay của Maya ra rồi chạy xuống hồ bơi chậm lại phía của
Vô Minh. Vô Minh thấy cô bé đã đến gần mình thì lật người lại tiếp lấy cô bé.

Lúc này chiếc váy trắng của sơ Anna cho cô bé đã bị ướt đẫm vì nước. Vô Minh
có thể thấy được làn da của cô bé lấp ló qua chiếc váy. Màu da trên khuôn mặt
và tay cô bé đã trắng hơn trước một chút. Trên đầu cô bé cũng đã có hai ba sợi
tóc biến thành màu bạc. Trên mắt thì đã có một vài điểm lóe lên ánh sáng màu
tím. Levia nhìn Vô Minh bằng một ánh mắt đầy lo lắng, miệng cô bé hở ra như
đang muốn nói gì nhưng rồi im lặng

Ôm cô bé bằng một tay của mình, một bàn tay khác của Vô Minh lấy nước từ trong
hồ thả xuống mái tóc của cô bé. Xoa xoa mái tóc ngắn của Levia, Vô Minh nói:

“Đây là cảm giác khi lo lắng cho người khác ư. Xin lỗi, ta cũng không thể cảm
nhận được nó.”

Mọi người im lặng nhìn hai đứa trẻ trong hồ. Mọi người đều không biết nói gì
vào lúc này. Maya vì phá vỡ sự trầm lặng này nên nói:

“Void, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Vô Minh nghe Maya lên tiếng nên ngước mặt lên nhìn. Lúc này cậu nói:

“Trở về nhà của ta đi.”

--- --- ---

Sau khi lấy ra toàn bộ các khúc gỗ và đá đã đặt lên. Vô Minh đứng nhìn mảnh
đất nhỏ có diện tích chưa đến 10 mét vuông sau nhà mình. Vô Minh trước mặt mọi
người dùng một thanh dao găm cắt lấy tay mình rồi ấn xuống mặt đất. Sau đó Vô
Minh từ trong túi xách lấy ra một trái dừa màu xanh rất nhỏ trong bao chân
không rồi cắm xuống đất.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, một cái cây to lớn đã dần dần trưởng thành
trong mắt mọi người. Quá trình lớn lên từ một chiết lá giống nhỏ cho đến kết
quả đều quá nhanh chưa đến một phút. Cái cây này rất thấp và bự. Cành cây rất
dài và lá thì thưa thớt rũ xuống xung quanh. Trên cây có khoảng hai trăm trái
xanh to lớn và tròn. Mỗi quả đều có kích thước bằng hai tay của người lớn.

Lúc này người đã nói móc Vô Minh tại lần họp trước nói:

“Tại sao mà nó lớn nhanh như thế?”

“Ngươi biết để làm gì?” Vô Minh liếc nhìn hắn nói.

“Ngươi...”

“James, im lặng.” Giọng của Camdem vang lên.

“Vâng.” Người đó căm tức nhìn Vô Minh trả lời.

Thấy vậy Camdem liếc nhìn sang sơ Anna. Sơ Anna thấy thế liền gật đầu.

“Được rồi. Cây dừa này có thể giải quyết vấn đề nước uống lẫn thức ăn rồi đấy.
Sau khi hái xong thì sau một phút nó sẽ tự động lớn lên trở lại và kết trái
thôi. Trong vòng đúng 7 ngày sau thì nó sẽ chết thôi nên các ngươi nhanh chóng
hái đủ số lượng trái dừa cho mọi người đi.”

“Mỗi phút ít nhất 200 trái dừa. 1 tiếng ta có thể có được 12.000 trái dừa. Vậy
một ngày hái liên tục thì ta có thể có được 288.000 trái dừa. Cuối cùng sau
bảy ngày ta có ít nhất 2.016.000 trái dừa. Với số lượng đó thì các ngươi có
thể đủ ăn trong 84.000 năm cho 8000 người (Thế giới này cũng có 24h mỗi ngày
và 365 ngày mỗi năm). Như thế là đủ rồi chứ?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Cadem và mọi người vui mừng trả lời.

“Được rồi. Cho người đến hái đi.”

“À đúng rồi, vỏ dừa lẫn phần thịt dừa để ăn còn có các cách sử dụng khác. Để
ta chỉ các ngươi cách để tận dụng nó.”

Vô Minh cũng không lo lắng gì về việc trái dừa có tác hại về việc gây suy
nhược, áp thấp, lạnh người... bởi vì những cây dừa này đã loại bỏ tất cả các
tác dụng phụ của cây dừa ngay từ khi vừa trồng lên rồi.

Vô Minh vào trong trong nhà của mình. Từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ
nhỏ rồi viết cách tận dụng cây dừa này bằng một ngôn ngữ rất kỳ lạ.

Vô Minh gọi thứ ngôn ngữ này là [Ngôn Ngữ Toàn Nhất]. Theo như Vô Minh thì tất
cả sinh vật trên thế giới này dùng để giao tiếp với nhau bằng một ngôn ngữ và
chữ viết. Tuy nhiên khi các sinh vật nghi ngờ sự thật của Thần Linh thì bọn họ
đã có ý đồ tạo ra [Thông Thiên Tháp] để nối liền với vùng đất của Thần Linh
sinh sống. Các thần linh thấy vậy liền đã chia thế giới ra làm các vùng đất
cách nhau bởi đại dương. Họ tạo ra các ngôn ngữ riêng cho mỗi loài và mỗi
chủng tộc để ngăn cách mọi người với nhau. Từ đó con người và các loài vật đều
có các ngôn ngữ và cách giao tiếp khác nhau.

Vô Minh chỉ biết phần ngôn ngữ để giao tiếp với các chủng tộc loài người khác
mà không thể giao tiếp với các loài động vật không. Vô Minh cũng không rõ vì
sao loài người có thể hiểu được loại ngôn ngữ này mà các loài vật lại không
thể. Vô Minh nghĩ rằng đó là do các loài động vật Vô Minh giao tiếp không có
trí thông minh nên chúng không thể hiểu Vô Minh nói gì.

Ngoài ra thì khi vừa đến thế giới này thì Vô Minh cũng đã giao tiếp bằng ngôn
ngữ này rồi mà bây giờ mới nói đến thôi. Vô Minh có thể nghe đọc và hiểu tất
cả các ngôn ngữ và chữ viết của tất cả mọi người mà Vô Minh đã từng gặp trên
Trái Đất cũ. Lời nói và chữ viết của loại ngôn ngữ này thì người khác có thể
hiểu nghĩa của nó nhưng sẽ không thể nói và viết ra nếu như chưa từng học tập
nó.

Vô Minh ghi chép lại cách để tận dụng toàn bộ cây dừa này ví dụ như việc tạo
ra dầu dừa, kẹo dừa, mứt dừa hay việc sử dụng vỏ dừa để làm ra dây thừng hay
củi đốt. Tận dụng thân cây dừa làm gỗ hay phận rể dừa làm thuốc. Vô Minh đã
ghi chép lại cách để nuôi trồng cây dừa từ trái dừa giống để loài cây này phát
triển tại đây.

Ngoài ra Vô Minh còn viết về cách trữ nước bằng việc tạo ra các cái cống ngầm
dẫn nước từ sông và kênh rạch đến hồ chứa dưới mặt đất dùng tránh ngập đường
và trữ nước dùng khi có trời mưa và hạn hán. Vô Minh đã đọc về cách này thông
qua sách và mạng internet. Vô Minh còn ghi chép lại cách tạo ra các cối xay
nước và cối xay do để tận dụng sức mạnh từ thiên nhiên giúp đỡ cho mọi người.
Vô Minh chỉ cho mọi người cây tạo ra phân bón hữu cơ để không gây mất vệ sinh
cho thành Thiên Thần.

Sau khi viết xong và đưa quyển sổ cho Camdem. Vô Minh thấy Levia đến leo lên
mình Vô Minh rồi ngủ khi nào không hay. Không biết vì sao Vô Minh lại có cảm
giác nên làm thế này mỗi ngày trước khi rời khỏi thành Thiên Thần này nữa.

“Haizz. Tình Cảm của com người thật khó đoán.” Vô Minh suy nghĩ trong đầu

--- --- ---

Đã đến thời điểm rời khỏi thành Thiên Thần. Vô Minh và Camdem cùng đoàn người
đang tạm biệt những người trong thành Thiên Thần để đến vương thành.

Nhìn mọi người đang xúc động chào tạm biệt mình.

Ngồi xuống ôm Levia. Vô Minh “mỉm cười” nhìn cô bé nói:

“Ta rời đi rồi sẽ trở về thôi. Em đừng có lo lắng.”

“Nhưng Maya nói người cũng sẽ rời đi thôi.”

“Maya..” Vô Minh la lớn lên.

“Không có, không có.” Maya thấy vậy thì hoảng loạn giơ tay chối lỗi.

Trong tay cầm chiếc điện thoại di động động của Vô Minh. Vô Minh tặng cho Maya
chiếc điện thoại coi như trao đỗi lấy chiếc vương miện của cô. Kể từ khi có
thứ này lúc nào cô ta cũng dùng nó để chụp ảnh và nghe nhạc. May mà chiếc điện
thoại này đã được Vô Minh sửa đỗi để có thể nạp pin bằng năng lượng mặt trời
nếu không thì không biết nó có sống được qua một ngày rồi hôn mê bất tỉnh
không nữa. Vô Minh đã phải dùng cả ngày để ghi lại toàn bộ cách sử dụng điện
thoại di động cho cô ta và phải chụp cả trăm bức ảnh cùng mọi người rôi thoát
được.

“Ta sẽ trở về? Được không?”

“Thật không?” Levia mặt đầy nước mắt hỏi.

“Thật. Ta hứa.”

“Được rồi, mọi người lên đường thôi.” Giọng của Camdem vang lên từ bên trong
xe ngựa. Vô Minh nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nói:

“Đợi chút đã Camdem.”

Từ trên cổ tay phải của mình, Vô Minh cởi chiếc đồng hồ đeo tay Rolex màu bạc
ra. Vô Minh đeo chiếc đồng hồ của mình lên tay Levia. Thấy rằng nó hơi rộng so
với tay cô bé nên Vô Minh nói:

“Giữ lấy. Khi nào lớn lên rồi hãy đeo nó.”

Levia nhận chiếc đồng hồ từ tay của Vô Minh. Vô Minh xoa đầu cô bé một chút
rồi hôn trán của cô bé một cái. Vô Minh lần lượt ôm tạm biệt Levia, Maya và sơ
Anna rồi đi đến trên xe ngựa.

“Ya...”

Tiếng đánh xe ngựa vang lên, chiếc xe ngựa dần dần di chuyển. Nhìn lấy hàng
người đang đứng trước cổng thành Thiên Thần. Nhìn thấy sơ Anna vẫn đang mỉm
cười giơ tay chào tạm biệt Vô Minh. Maya và Levia thì nước mắt đầy mặt quơ tay
tạm biệt.

Bên tai vẫn còn nghe thấy những anh thâm:

“Tạm biêt, Tạm biệt.”

Vô Minh giơ tay lên tạm biệt mọi người trong vô thức.

--- --- ---

“Sơ Anna, liệu ta có gặp lại Void không?”

“Ta không biết nữa.”

“Lại thêm một Thiên Thần đến rồi lại đi.”

“Đúng vậy.”

“Nhưng bây giờ chúng ta đã có được hình ảnh của một Thiên Thần nha. Từ trước
đến nay ta chỉ thấy biết về các Thiên Thần qua các câu chuyện và hình vẽ.
Nhưng ta đã gặp được một Thiên Thần thật sự rồi.”

“Sơ Anna, liệu chúng ta sẽ cho người vẽ lại hình ảnh của hắn và khắc một bức
tượng và hắn không?”

“Tất nhiên.”

“Đi thôi, Levia. Chúng ta sẽ cho những họa sĩ giỏi nhất vẽ tranh của hắn,
những nhà điêu khắc tốt nhất tạc nên bức tượng của hắn.”

“Dạ.”

“Nhưng mà ta thấy rằng Void cũng khá giống con gái đấy chứ. Không biết khi
nhìn vào ảnh của hắn thì mọi người có nhận ra hắn là nam không nữa. Maya,
Levia con thấy sao?”

“Đúng vậy, tóc bạc dài và mượt đến vai. Mắt thì có màu tím va trong suốt như
là một viên kim cương hút hồn của người nhìn vao vậy. Thân hình thì thon nhỏ
như một cô gái. Da thì trắng sáng như ngọc và da em bé. Người lại mặc một bộ
đồ trắng như tuyết. Nếu không phải chúng ta thấy cổ hắn và ngực hắn thì không
ai nghĩ rằng hắn là con trai đâu. Đúng không Levia?”

“Đúng vậy, Void rất đẹp và dịu dàng.”

“Dịu dàng ư... Ha ha.” x2

--- --- ---

Tại trong kinh thánh và các câu chuyện. Từ vùng đất của thánh thành, thành
Thiên Thiên. Mọi người truyền tai nhau qua các thế hệ về một vị Thiên Thần đến
từ thiên đường.

Vị Thiên Thần đó đã đến khi có hạn hán và dịch bệnh. Người đó, đã trò chuyện
với giáo hoàng Camdem, thánh nữ Maya và thánh mẫu Anna.

Ngài đã sống cùng với những các tín đồ tại khu dân cư cùng với em gái của mình
Levia Algels Chaos. Ngài chỉ dạy cho mọi người về cách tận dụng sức mạnh của
thiên nhiên. Ngài mang đến thành Thiên Thần một loại cây tên là dừa. Thân cây
có thể làm gỗ. Lá cây có thể xây nhà. Rễ của nó có thể làm thuốc nhuộm, sát
trùng và đánh răng. Trái của nó có thể ăn khi đói và uống khi khát. Phần để ăn
của trái dừa mà ngài gọi là cơm dừa thì trừ việc để ăn ra thì còn có thể tạo
ra dầu dừa để nấu ăn và làm đẹp. Thứ dầu đó là thứ mà các thiếu nữ và thiếu
phụ săn tìm, nó có thể khiến cho da tốt hơn, tóc trở nên mượt và bóng loáng
hơn... Từ một loài cây mà thành Thiên Thần đã trở nên giàu có và trù phú hơn.
Mọi người đã trở nên hạnh phúc hơn.

Sau đúng bảy ngày sống ở thành Thiên Thần. Ngài rời khỏi thành Thiên Thần cùng
với giáo hoàng Camdem và các kỵ sĩ. Trước khi đi ngài tặng cho thánh nữ Maya
một báu vật có thể ghi chép lại mọi hình ảnh trong quá khứ. Chiếc vòng tay mà
ngài để lại cho em gái Levia có thể tính được thời gian mà mỗi ngày trôi qua.
Những người thợ nhìn thấy nó và tạo ra đồng hồ để tính thời gian.

Vô số thợ điêu khắc đã điêu khắc cho ngài một bức khổng lồ bằng vàng, bạc và
đá quý tại giữa thành Thiên Thần nhưng vẫn không thể tạo ra được hào quang của
ngài. Các họa sĩ đã có vô số bức nhưng vẫn không thể vẽ nên vẻ đẹp của ngài.
Những người thi sĩ đã viết lại các câu chuyện về ngài và truyền đi nó khắp thế
gian.

Ngài rời đi nhưng tại thành Thiên Thần ngài vẫn sống mãi. Ngài được mọi người
gọi với cái tên là:

Void Angels Chaos.

--- --- ---

Một ngày nào đó trong tương lai. Trong một lớp học rộng lớn với hàng trăm
người học sinh, sinh viên và các giáo sư. Một cánh tay giơ lên hỏi:

“Thưa giáo sư, tại sao kể từ khi đó thì trừ những câu chuyện của Thiên Thần
Void Angels Chaos thì chúng ta không tìm thấy được nữa bất kỳ câu chuyện nào
về các Thiên Thần khác.”

“Chúng ta cũng có một câu chuyện khác đấy thôi. Câu chuyện của Levia Angels
Chaos đấy Jones.”

“Nhưng nàng chỉ là người thường thôi mà thưa giáo sư.” Một người khác giơ tay
lên hỏi.

“Không đâu Thanh, theo như trong các câu chuyện thì chúng đều nói rằng sau đó
Levia Angels Chaos đã có mái tóc màu bạc và đôi mắt màu tím của Void Angels
Chaos. Như thế có nghĩa rằng Levia Angels Chaos cũng đã trở thành một Thiên
Thần.”

“Vậy tại sao chúng ta chưa tìm thấy một câu chuyện hoàn chỉnh nào về Levia
Angels Chaos?”

“Hỏi hay lắm Thanh. Đó là do chúng ta chưa thể tìm ra bất kỳ một quyển sách
hoàn chỉnh nào ghi chép về Levia Angels Chaos. Theo như trong sách thì Levia
Angels Chaos khi lớn lên đã rời khỏi thành Thiên Thần và đi khắp nơi trên thế
giới để tìm Void Angels Chaos. Nhưng trên thế giới trong các câu chuyện truyền
thuyết và cổ tích thì tất cả đều có một vài truyền thuyết về những vị nữ chiến
binh trên tay cầm lấy một thanh kiếm khổng lồ. Không ai biết họ có liên quan
gì không. Nhưng theo ta đoán thì các nữ chiến binh cầm kiếm ấy chính là Levia
Angels Chaos.”

“Thưa giáo sư, liệu Void Angels Chaos có phải là con gái không?” Một cô bé
xinh đẹp giơ tay hỏi. Mọi người đều háo hức chờ đợi câu trả lời. Lúc này giáo
sư nói:

“Cái này thì ta không biết nữa. Có quyển sách nói ngài là nam, có quyển sách
thì nói ngài là nữ. Các bức tranh thì đều vẽ về ngài đều không có chi tiết cho
thấy ngài là nam hay nữ. Nhưng theo ta thì với vẻ đẹp như thế đó chắc chắn là
nữ rồi. Ha ha.”

“Nếu như ta tìm thấy món báu vật của ngài để lại cho thánh nữ Maya thì tốt
rồi. Nghe nói trong đó ghi chép tất cả những hình ảnh về ngài kể từ khi được
tặng món báu vật đó đấy.”

“Ta đọc trong sách cổ thì hình như có cả hình ảnh của Void Angels Chaos khỏa
thân tắm nữa cơ. Ha ha...”

Cả lớp học cười lớn cùng với vị giáo sư.

=== === === === ===

Cầu Kim, Phiếu Đậu để tiếp thêm động lực cho tác giả.

Mọi người hãy Like và Share để truyện đi xa nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #6