Người đăng: HuVoThanDe
Nói xong Vô Minh mặc kệ người đàn ông da đen đó vẫn đang còn đứng lặng bởi vì
lời nói của Vô Minh. Hắn không ngờ rằng thanh súng mà hắn bán lại có giá trị
thực sự ít nhất là 3000 Thần Tinh, vậy mà hắn cứ nghĩ rằng đó là Vô Minh giả
bộ giúp đỡ hắn lừa mọi người nên hắn mới biên ra câu chuyện dùng thanh súng đó
bắn hải tặc bị nguyền rủa. Thật ra thì bọn hải tặc đó cho dù là súng thường
thì vẫn có thể hạ gục bọn chúng dễ dàng chứ đâu nhất thiết phải dùng thanh
súng đó mới giết được cơ chứ.
Nhìn sợi dây chuyền trước mặt mình, Vô Minh ngẫm nghĩ một lát rồi lại bỏ nó
vào trong túi xách của mình. Dù sao thì Vô Minh cũng chưa thể xác nhận nó là
gì nên không dám đeo nó lên người đâu, biết đâu nó là hàng thật thì bệnh của
Vô Minh càng nặng thêm à.
Sợi dây chuyền mà Vô Minh vửa lấy được từ người đàn ông kia có màu vàng đen do
thời gian và bụi bẩn bám vào. Sợi dây chuyền là một sợi dây xích nhỏ màu bằng
vàng được xuyên qua một đồng xu nhỏ. Đồng xu ấy có ánh vàng đen, hình tròn nhỏ
như những đồng vàng có đường kính 5-6 centimét như là tiền tệ thời cổ đại.
Đồng xu có hình dạng tròn, được khắc nguyên khối hình dạng một cái đầu lâu
đang cười đeo hai cái khuyên tai hai bên, bao bọc lấy cái đầu lâu đó là hai
vòng tròn được khắc họa rất nhiều chi tiết giống như là con thuyền, chiếc mũ
hãi tặc,... khiến cho người khác liên tưởng đến những tên hải tặc độc ác đang
dạo chơi trên biển khơi vậy.
Vô Minh bỏ lấy sợi dây chuyền vào túi, trong đầu thì đang suy nghĩ:
( Nếu thứ này thực sự là đồng tiền Aztec thì có thể nó sẽ mang lời nguyền bất
tử đến cho người sử dụng. Nhưng mà thứ đó mình lại không cần thiết. Tên đó
cũng thật là may mắn mới có thể đến được thế giới có cốt truyện giống như là
bộ phim Cướp Biển Vùng Caribe vậy. Hoặc cũng có thể là hắn đã may mắn tiền vào
chính bộ phim đó luôn. )
Nhìn cửa hàng nhỏ trước mặt, đó là một cửa hàng bằng gỗ màu nâu, phía trên
cánh cửa là một tấm bảng gỗ nâu có để hình vẽ là một thùng bia và ly bia, kế
bên là một tấm bảng màu trắng có vẽ hình dấu chấm than ! Bên trong một tờ giấy
trắng.
Vô Minh cũng không biết rằng nó có ý nghĩ gì, là nhiệm vụ như là trong mấy
game online offline Vô Minh hay chơi hay là dùng để buôn bán thông tin vậy.
Chắc chắn người chủ của quán ăn này không phải là người trái đất đâu. :))
Tiến vào trong cửa hàng, Vô Minh liền thấy được rất nhiều Thần Tuyển Giả đang
ngồi uống bia rượu và trò chuyện với nhau. Có rất nhiều người có hình dạng rất
khác người thường. Do đã nhìn thấy rất nhiều người giống như vậy bên ngoài
đường nên Vô Minh cũng không ngạc nhiên gì.
Có vài người cũng đã để ý đến Vô Minh khi mà Vô Minh vửa mở cửa tiến vào cửa
hàng. Thấy những người đó đang len lén nhìn mình nhưng Vô Minh vẫn mặc kệ bọn
họ. Dù sao nhìn gì thì cũng là quyền của người khác, đâu thể cấm ai khác làm
gì theo ý mình được cơ chứ.
Tiến đến bên quầy bar, ngay khi Vô Minh vừa ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ có
lót một tấm da thú thì người nam nhân viên phục vụ đã tiến đến, người đó hỏi:
“Uống gì?”
“Nước trái cây, nếu có thì thêm một chút bánh ngọt.” Vô Minh nhỏ nhẹ nói.
Nghe được yêu cầu của Vô Minh, người phục vụ gật đầu một cái rồi quơ lên tay
phải của mình như là đang lựa chọn gì đó vậy. Đột nhiên trên tay người đó xuất
hiện một ly nước trái cây màu cam và một dĩa bánh ngọt crepe. Nhìn ly nước và
dĩa bánh ngọt đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Vô Minh cũng không lộ ra vẻ
gì là ngạc nhiên cả. Dù sao thì phép thuật về không gian Vô Minh còn học rồi.
Mặc dù không sử dụng được nhưng hiểu về loại phép thuật này thì việc chuyển đồ
đạc hay dịch chuyển tức thời chỉ là chuyện nhỏ với Vô Minh.
Cầm lên ly nước trái cây bằng hai tay, Vô Minh thử nhấm nháp một ít nước, thấy
rằng nó là vị nước cam nên Vô Minh cũng không lo lắng gì nữa rồi thoải mái
uống cả ly nước trong chớp mắt.
“Phù, từ lúc ngủ dậy đến giờ chưa uống nước.” Vô Minh thoải mái nói.
“Thông tin cơ bản về Chủ Thần và Phong Thần Không Gian giá 10 Thần Tinh. Nhưng
mà những điều đặc biệt cần lưu ý để sống sót trong không gian này thì trị giá
90 Thần Tinh. Tổng cộng là 100 Thần Tinh. Nước và thức ăn lần đầu tiến vào
quán miễn phí.” Nam nhân viên phục vụ đó vừa phục vụ vị khách kế bên vừa nói.
“Đồng ý.”
Mặc kệ rằng mình có bị chém giá hay không, dù sao thì Vô Minh cũng cần gấp
những thông tin này để có thêm hiểu biết về Phong Thần Không Gian. Dù sao thì
biết càng nhiều càng tốt, ít nhất mình sẽ không bị lừa gạt.
Nam nhân viên phục vụ kia nghe Vô Minh đồng ý liền quay đầu lại nhìn chằm chằm
vào Vô Minh. Nhìn phong cách ăn mặc kỳ lạ của Vô Minh, hắn nói:
“Thần Tinh có tất cả.”
“Chuyển cho người này 100 Thần Tinh.”
[ Xác nhận Thần Tuyển Giả không có dấu hiệu bị ép buộc bằng vũ lực hoặc thôi
miên. Đã thực hiện giao dịch của Thần Tuyển Giả. ]
m thanh của Chủ Thần vừa vang lên thì người phục vụ kia liền ném cho Vô Minh
một quyền sách rồi quay đầu nói:
“Tài liệu đây, toàn bộ Phong Thần Không Gian chỉ có chúng ta bán thứ này thôi.
Ngươi không cần lo bị chúng ta lừa gạt.”
cầm quyền sách trên tay, đó là một quyền sách màu nâu có in hình một tấm
khiên, một thanh kiếm, một cây gậy phép, một thanh cung cùng với một thanh
dao. Quyền sách khá nhỏ chỉ có độ dày khoảng 100 trang. Vô Minh liền nhanh
chóng lật quyển sách trên tay rồi đọc. Một lúc sau, Vô Minh khép lại quyển
sách rồi thở dài ra một hơi.
“Nhiều cái để lưu ý thật. Không ngờ rằng các ngươi lại tìm hiểu được đến mức
này. Nhưng mà quá nhiều vấn đề bị lặp lại, các ngươi không suy nghĩ trước khi
viết sách à.”
“Thật ra mà nói thì đó là các kinh nghiệm mà các đời trước để lại thôi. Chúng
ta chỉ là thêm vào chứ không hề xóa bỏ những kinh nghiệm đời trước để lại. Mặc
dù đã lựa chọn những vấn đề cơ bản nhưng quan trọng để nói nhưng mà vẫn còn
rất nhiều thứ mà chúng ta không thể được viết vào để người mới đọc. Ngươi nên
bỏ ra thêm Thần Tinh để mua thêm tình báo đi. Có rất nhiều thứ còn cần lưu ý
đấy.”
Nghe người phục vụ nhắc nhở mình, Vô Minh gật đầu một cái nói:
“Cảm ơn.”
“Không có gì, ta là Chuột Chũi, nghề nghiệp là đạo tặc. nếu như muốn hỏi hoặc
mua tình báo thì ngươi hãy đến gặp ta. Đây là nơi ngươi có thể mua được tất cả
thông tin với giá cả phải chăng.”
“Phụt, khục khục...” Vô Minh đang ăn chiếc bánh ngọt crepe liền bị sặc ho sùng
sục. Chuột Chũi thấy Vô Minh bí sặc bởi vì lời quảng cáo của mình liền sạm mặt
lại. Vô Minh thấy rằng mình hơi bị vô duyên nên vừa lau miệng vừa nói:
“Xin lỗi, xin lỗi. Ta chỉ là hơi bất ngờ bởi vì câu quảng cáo thôi.”
“Mẹ kiếp, ta liền biết ngay ngươi sẽ như vậy mà. Tên thư ký của bang chủ không
biết nghĩ gì mà bắt chúng ta phải nói lời này sau khi phục vụ khách cơ chứ.”
Người kia nghe Vô Minh nói ra lý do liền ném xuống chiếc ly nước trái cây mà
Vô Minh vừa uống hết. Tiếng ly bể vang lên cùng với lời chửi rủa của hắn vang
khắp quán rượu. Mọi người nghe thấy tiếng hắn chửi liền lắc đầu một cái, cũng
có một số người cố nén cười nhưng không được. Tiếng cười của bọn hắn vừa vang
lên thì thấy người phục vụ nhìn sang, những người đó liền ngay lập tức im lặng
coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Vô Minh cười nói:
“Ta tên là Void Angels Chaos, cứ gọi ta là Void được rồi, nghề nghiệp thì chưa
có.”
“Này, ngươi nên đỗi cách xưng hô cho bản thân mình đi, tốt nhất là không nên
sử dụng tên thật của mình, hãy sử dụng biệt danh để tránh các loại nguyền rủa
của mấy tên Thần Tuyển Giả khác.”
“Cái đó thì ta nghĩ rằng không cần đâu, bởi vì đó cũng không phải tên thật của
ta nữa.”
“Thế thì tốt.” Nghe Vô Minh nói như thế, Chuột Chũi gật đầu đồng ý.