Người đăng: HuVoThanDe
Rời khỏi cửa hàng của Eveli, Vô Minh mới biết ra rằng chiếc vương miện của
Maya đáng quý đến cỡ nào. Nò là tượng trưng của toàn bộ các tín đồ và giáo hội
Thiên Thần. Bất kỳ ai tham gia giáo hội đều biết đến chiếc vương miện cho nên
việc Vô Minh mang nó trên đầu giống như tự báo hiệu mình là Thánh Nữ vậy. Bất
kỳ tín đồ nào đều sẽ kính trọng Vô Minh cho dù đó có là kẻ phạm pháp hay tội
phạm đi nữa. Mặc dù giáo hội Thiên Thần rất to lớn nhưng vẫn có người sẽ tìm
kiếm đến Vô Minh để cướp chiếc vương miện. Cho nên Eveli và mọi người khuyên
Vô Minh hay cất chiếc vương miện đi khi không cần thiết.
“Nhưng mà nó cứ bám mãi trên đầu, bỏ vào túi thì nó tự động dịch chuyển tức
thời lên đầu của mình thì cất kiểu gì.”
Vô Minh nhức đầu cầm chiếc vương miện trên tay lẩm bẩm. Thở dài một cái Vô
Minh lại đội nó lên đỉnh đầu. Kể từ bây giờ việc hóa trang có ý nghĩa gì nữa
chứ. Khi nãy Vô Minh nhìn thấy Lãnh Nhược đi cùng Raven nên bây giờ cô ta cũng
phát hiện ra rồi. Cho nên Vô Minh quyết định cởi bỏ lớp hóa trang của mình cho
dù gặp hai người bọn họ. Dù sao cũng biết cả rồi nên không cần giấu.
Ngồi dưới một góc cây bên đường, Vô Minh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nhìn đám
trẻ đang chơi đùa cùng nhau, Vô Minh thở dài một cái lẩm bẩm nói:
“Tu luyện một chút vậy.”
Vô Minh nhắm mắt lại, trong đầu của mình bắt đầu xây dựng các ký hiệu một
chiều, hai chiều.
Vào lần đầu tiên tu luyện phép thuật vì Vô Minh mong muốn nhanh chóng thử tìm
nhìn thử các nguyên tố tự nhiên mà đã bỏ qua các bước xây dựng nền móng của là
các cấu trúc nhỏ trong pháp trận. Từ đó gây thiếu sót cho việc hình thành nên
các phép thuật Mặc dù Vô Minh đã thực hiện được phép thuật quan sát nguyên tố
tự nhiên nhưng đó vẫn không phải là cách chính xác và làm cho Vô Minh mất rất
nhiều tinh thần lực trong quá trình chế tạo ra cấu trúc của phép thuật quan
sát nguyên tố tự nhiên. Nó giống như là việc xây dựng một ngôi nhà vậy, Vô
Minh không tìm kiếm từng cục gạch và xi măng để xây nhà mà lấy một tảng đá
khổng lồ rồi đục đẽo nó theo ý mình. Cực kỳ mệt nhọc và có thể gây chết người.
Các phép thuật của các phù thủy và pháp sư toàn bộ được tạo ra bằng cách tưởng
tượng nên các pháp trận mà ta thường thấy trên sách. Thông qua tinh thần lực
điều khiển các nguyên tố, các phù thủy sẽ điều khiển các nguyên tố tự nhiên tụ
lại với nhau hoặc tản ra xung quanh môi trường để thực hiện phép thuật. Lên
cao một chút thì các phù thủy sẽ sử dụng phiến đá, quyển sách có khắc họa pháp
trận làm khuôn mẫu rồi đưa các nguyên tố vào các pháp trận đó để có thể sử
dụng các loại phép thuật có trình độ cao những thứ ghi chép lại pháp trận ta
gọi là [ Sách Phép Thuật ] hay còn gọi là [ Grimoire ]. Cao cấp hơn nữa là các
phù thủy không cần [ Sách Phép Thuật ] nữa mà trực tiếp dùng tinh thần lực của
mình để tạo ra pháp trận luôn để điều khiển các nguyên tố tự nhiên thực hiện
phép thuật. Tuy nhiên việc tạo ra pháp trận từ tinh thần lực sẽ gây tiêu hao
tinh thần lực rất nhiều và có còn thể bị các nguyên tố tự nhiên gây thương
tích cho tinh thần lực nữa.
Khi tinh thần lực bị thương trong khi điều khiển các nguyên tố tự nhiên ta gọi
là phản phệ phép thuật. Phản phệ phép thuật còn được xem là sự chống đối của
các nguyên tố tự nhiên nữa. Cho nên việc hấp thu các nguyên tố tự nhiên vào cơ
thể mình của phù thủy phải được làm rất cẩn thận, nếu không thì sẽ không thể
đồng hóa các nguyên tố và điều khiển chúng được và sau này có thể gây nguy
hiểm cho mình.
Vì thế cho nên các phù thủy là những người ngoại trừ cần có thiên phú ra thì
còn cần phải có thời gian để tìm hiểu nghiên cứu để điều khiển phép thuật và
các nguyên tố phép thuật của mình. Những phù thủy càng có tuổi thì sẽ càng
mạnh và càng dư dả thời gian để nghiên cứu phép thuật. Cho nên thời gian và
kiến thức cũng là một thứ góp yếu tố rất quan trọng để trở thành phù thủy mạnh
mẽ. Vô Minh có một câu nói về phù thủy sau khi được gương thần chỉ dạy phép
thuật là:
[ Người thông minh có thể không phải là phù thủy. Nhưng nếu là phù thủy thì
người đó chắc chắn rất thông minh. ]
Thông qua những điều đó ta biết được để thực hiện phép thuật thì cần có ba yếu
tố quan trọng nhất: Tinh Thần Lực, Nguyên Tố Tự Nhiên và cuối cùng là Pháp
Trận. Nếu như theo cách nói của Vô Minh những thứ này có thể hiểu như là:
Tinh Thần Lực đại diện cho con người là công nhân xây dựng, là các loại xe,
máy móc xây dựng.
Nguyên Tố Tự Nhiên là các nguyên liệu, vật liệu như đất cát, nước, và năng
lượng cần có để xây dựng.
Pháp Trận hay còn gọi cấu trúc phép thuật là bản vẽ là kiến thức để xây dựng
nên các kiến trúc phép thuật.
Từ đó ta sử dụng Tinh Thần Lực là các công nhân để dùng các Nguyên Tố Tự Nhiên
là đất, cát, nước, năng lượng để tạo ra một vật gì đó. Đó chính là dạng phép
thuật đầu tiên như Hỏa Cầu Thuật, Thủy Cầu Thuật, Phong Trảm,... Ta chỉ cần
cho các nguyên tố tụ lại một chỗ là có thể thực hiện được các phép thuật cơ
bản này.
Nhưng nếu phép thuật có sức mạnh lớn hơn thì ta cần có kiến thức về phương
pháp điều khiển các nguyên tố tự nhiên và các bản vẽ để tạo ra các kiến trúc
có tác dụng mạnh mẽ hơn, vững chắc hơn. Để gia tăng sức mạnh của phép thuật,
ta có thể sử điều khiển các nguyên tố tự nhiên thành hình dạng của pháp trận
để tạo ra một cấu trúc phép thuật mạnh mẽ hơn, vững chắc hơn và tiết kiệm tinh
thần lực hơn trong cùng một số lượng công nhân và vật liệu.
Theo như kiến thức trong cách tu luyện tinh thần lực của [ Minh Tưởng Thuật ],
Vô Minh đầu tiên cần phải tập trung tinh thần của mình để tạo ra được 24 pháp
trận cỡ nhỏ hay còn gọi là phù văn phép thuật trong đầu của mình. Theo như
cách của các phù thủy bình thưởng làm thì ta có thể tạo ra 24 phù văn này một
cách trực tiếp trong đầu của mình. Mỗi lần tạo ra được một pháp trận, tinh
thần lực của phù thủy sẽ tăng lên được một ít. Nếu như tạo thành đầy đủ 24 phù
văn phép thuật này, điều đó chứng tỏ Vô Minh có được đầy đủ tinh thần lực đủ
để thực hiện một phép thuật đơn giản. Nhưng mà vào lần đầu tiên thực hiện phép
thuật Vô Minh trực tiếp sử dụng phép thuật quan sát nguyên tố mà không cần tạo
ra 24 pháp trận nên đã gây thất thoát tinh thần lực. Mặc dù không bị gì nhưng
có vẻ như là giấc ngủ dài đến ba tuần dưới sông chính là do thiếu tinh thần
lực.
Vì thế Vô Minh đã trở nên cẩn thận hơn. Nhưng vì để cho cẩn thận Vô Minh đã
tạo ra các điểm, các đường thẳng, đường cong, các hình thù các nhau trên cùng
một mặt phẳng cần thiết để tạo ra các phù văn phép thuật trong đầu của mình.
Cách này sẽ giúp Vô Minh tốn ít tinh thần lực hơn là việc cầm một tờ giấy ra
rồi vẽ trực tiếp trực tiếp thành phù văn, nếu vẽ sai thì không xóa được nên
phải bỏ đi cả tờ giấy.
Sắp xếp các lại các cấu trúc mình đã tạo ra sẵn, chỉ trong vòng một phút Vô
Minh đã tạo ra được phù văn đầu tiên. Ngay khi phù văn phép thuật đầu tiên
hoàn thành, Vô Minh có cảm giác như là có một luồng nước ấm được chảy ngang
qua đầu Vô Minh vậy. Cảm giác này rất thoải mái, nó khiến cho Vô Minh trở nên
tập trung hơn. Vô Minh thử điều khiển tinh thần lực của mình thì thấy nó đã
hồi phục được một ít. Vì thế Vô Minh bắt đầu tạo ra các pháp trận cỡ nhỏ tiếp
theo.
Phù văn thứ hai Vô Minh tạo ra trong vòng một phút.
Phù văn thư ba Vô Minh tạo ra trong vòng một phút.
… … …
Phù văn thứ 10, sử dụng 5 phút.
Phù văn thứ 15, sử dụng 7 phút.
Phù văn thứ 20, sử dụng 30 phút.
Phù văn thứ 21, sử dụng 40 phút.
Phù văn thứ 22, sử dụng 45 phút.
Phù văn thứ 23, sử dụng 50 phút.
Phù văn thứ 24, sử dụng 50 phút.
Phù văn thứ 25, sử dụng 60 phút
“Hô hô”
Thở ra một hơi thật dài, Vô Minh sờ lên đầu xoa xoa thái dương của mình. Mười
một tiếng đồng hồ liên tục sắp xếp và và tạo hình các pháp trận, Vô Minh phải
liên tục dừng lại nghỉ ngơi hồi phục tinh thần lực chứ nếu không làm sai thì
có thể gây bất tỉnh ở pháp trận thứ 25.
Tại pháp trận thứ 25, Vô Minh phải tạo ra một hình vẽ cấu trúc hai chiều vô
cùng phức tạp. Nó xen kẽ lẫn lộn với nhau, một mấu nối có thể nối với hàng
trăm con đường khác nhau. Nếu như so sáng thì cái hình vẽ bảng điện của mấy
học sinh công nghệ lớp 11 hay của các sinh viên đại học thì so với nó cái pháp
trận này nó chỉ là trò đùa phù thủy tập sự nào cũng vẽ được. Độ phức tạp của
phù văn thứ 25 này còn phức tạp hơn cả rất nhiều loại pháp trận cấp cao nữa.
Theo [ Minh Tưởng Thuật ] thì từ phù văn thứ 24 trở đi thì các phù văn đó là
chỉ là lý thuyết, chưa từng có bất kỳ phù thủy nào có thể xây dựng được cấu
trúc của loại phù văn này trong đầu của mình. Ngoài ra thì [ Minh Tưởng Thuật
] có tổng cộng 108 phù văn cho nên số phù văn còn lại Vô Minh sẽ tạo ra nó sau
vậy.
( Không biết có ai khác xây dựng được cái này không nhỉ? Mình đã chia nhỏ nó
đi thành mấy trăm thành phần mới có thể tạo ra được nó mà còn tốn rất nhiều
tinh thần lực. Nhưng mà thu hoạch cũng khá khả quan.)
Sau khi nghỉ ngơi xong, Vô Minh kiểm tra lại số lượng tinh thần lực của mình
thì thấy rằng nó đã gia tăng ít nhất là 5 lần so với lần đầu kiểm tra. Sau đó
Vô Minh tiếp tục tạo ra pháp trận tinh thần lực mà mình đã sử dụng lần đầu
tiên khi tiếp xúc phép thuật. Pháp trận phép thuật quan sát nguyên tố.
“Kiểm tra cấu trúc pháp trận
Lựa chọn số lượng phù văn: 13 phù văn số hiệu từ 1 đến 10 và 14, 16, 24.
Lựa chọn thứ tự sắp xếp phù văn: Hoàn Thành
Bắt đầu xây dựng pháp trận: Hoàn Thành.
Bây giờ chỉ cần quan sát môi trường xung quanh nữa là biết được mình có thể
học phép thuật nguyên tố hay không. Mà cũng chả mong đợi được gì cả.”
Điều khiển tinh thần lực của mình tiến vào pháp trận, Vô Minh vùng không gian
mà Vô Minh nhìn thấy dần dần được phóng to ra, Vô Minh thấy thân thể mình đang
ngôi tại một vùng không gian tối đen như mực. Nhìn thấy xung quanh không hề có
bất kỳ thứ gì, Vô Minh liền chắc chắn rằng mình không thể sử dụng phép thuật
nguyên tố được nữa. Lần này Vô Minh cũng không có thất vọng gì bởi vì Vô Minh
đã tìm ra loại phép thuật dành cho mình rồi.
Đúng vậy, Vô Minh cũng có thể học tập phép thuật. Việc tu luyện [ Minh Tưởng
Thuật ] vừa rồi của Vô Minh cũng không phải để thực hiện phép thuật quan sát
nguyên tố mà là đùng để kiểm tra một thứ phép thuật khác. Đó là dạng phép
thuật liên quan đến Tinh Thần Lực.
Vô Minh nghĩ ra ý tưởng này khi nhớ lại câu chuyện về người chị của Raven là
Rivenna, mẹ ruột của Bạch Tuyết. Dường như theo gương thần thì mẹ của Bạch
Tuyết không hề sử dụng bất kỳ phép thuật nguyên tố nào trong cả cuộc đời của
bà. Mà bà lại sử dụng các phép thuật về mê hoặc, dò xét, thay đổi trí nhớ của
quốc vương để trở thành vương hậu. Từ những câu chuyện này mà Vô Minh đã nghĩ
ra rằng nếu mình không thể học tập phép thuật nguyên tố thì mình có thể học
tập phép thuật về tinh thần cũng được vậy.
Đặc biệt là các phép thuật tinh thần không cần phải có các quyển sách nghi lại
phép thuật hay Grimoire giống như các phép thuật khác và Vô Minh cũng không
cần tốn năng lượng nguyên tố như các loại phép thuật khác. Vì thế Vô Minh có
xây dựng cấu trúc phép thuật là pháp trận trong đầu của mình và tinh thần lực
vào để sử dụng là được. Mặc dù việc ghi nhớ cấu trúc pháp trận phép thuật rất
là khó khăn với đại đa số phù thủy bởi vì cấu trúc của mỗi phép thuật đều rất
nhiều mối nối và mạch phép thuật và trong quá trình sử dụng phép thuật sẽ gây
hao tổn tinh thần lực khiến phù thủy liền quên mất cấu trúc phép thuật sau mỗi
lần sử dung, phù thủy chỉ có thể khắc phục bằng cách sử dụng nhiều lần và biến
nó thành bản năng thôi.
Nhưng những thứ đó đều là chuyện nhỏ với Vô Minh. Vô Minh với trí nhớ siêu
phàm có thể ghi nhớ toàn bộ tất cả các chi tiết, cảm giác của đời mình thì
không là gì cả.
Sau khi suy nghĩ xong. Vô Minh bắt đầu suy nghĩ tìm cách để có thể tiếp cận
gương thần để học tập thêm kiến thức về phép thuật nữa.
“Phải làm sao đây? Kể từ khi lên làm nữ hoàng chắc chắn Raven sẽ phải ở lại
trong lâu đài nhiều hơn trước. Hay làm một lần giao dịch với cô ta đi?”
Vô Minh buồn chán đứng dậy, vừa đi vừa suy nghĩ biện pháp. Đi loanh quanh chợ
rồi đến khu dân cư. Lúc nào Vô Minh cùng cúi đầu xuống đất để suy nghĩ. Bây
giờ là buổi tối khuya rồi nên chỉ còn rất ít cửa hàng đồ ăn ban đêm mở cửa. Vô
Minh đến một cửa tiệm mua một chút bánh mì và thịt nướng để ăn cho đỡ lạt
miệng. Mặc dù ông chủ và cô bé tiếp viên không chịu nhận tiền nhưng Vô Minh
vẫn để lại cho họ một đồng vàng. Dù sao Vô Minh bây giờ vẫn còn rất nhiều tiền
cho nên không lo lắng về vấn đề tiền nong.
Vừa đi vừa ăn, Vô Minh đi về phía của dòng sông nơi Vô Minh đã bị trợt chân
ngã xuống và nằm ngủ quên luôn tại đó để ngồi nghĩ. Đến bên bờ sông, Vô Minh
nhìn lên bầu trời thì thấy đêm nay có rất nhiều sao và trăng rất sáng trên bầu
trời. Vô Minh nghĩ rằng chút nữa mình nên kiểm tra thử quyển sách [ Anh Em Phù
Thủy ] thử xem.
Ngồi bệt xuống đất và lấy bánh mì và thịt ra ăn, Vô Minh giơ xiên thịt lên
miệng của mình rồi cắn xuống một phát. Một giọt mỡ bắn xuống đất, xiên thịt
nướng đỏ vàng rất đẹp mắt và ngon. Thịt được chọn có một lượng mỡ vừa phải làm
tăng lên hương thơm của thịt, ông chủ tiệm cũng ướp thịt bằng gia vị và thảo
dược cũng rất phù hợp cho vị giác của Vô Minh. Vô Minh chỉ tốn vài phút đã ăn
hết xiên thịt dài 20 centimet. Cầm một xiên thịt còn lại Vô Minh nhét nó vào ổ
bánh mì của mình rồi từ trong túi xách của mình lấy ra một hủ nước tương nhỏ
rưới lên ổ bánh mì. Mặc dù Vô Minh không có cảm xúc vui vẻ hay thỏa mãn khi ăn
được đồ ăn ngon nhưng mà Vô Minh vẫn có vị giác nên đâu thể tự làm khổ mình ăn
đồ ăn dở đúng không.
Vừa gặm ổ bánh thịt của mình vừa nhìn ngắm dòng sông đang phản xạ lại ánh sáng
của đóm đóm, mặt trăng và sao. Trên bờ sông cũng có rất nhiều bông hoa đang
phát sáng. Vô Minh lấy tay của mình đào lên một bông hoa. Cầm bông hoa trên
tay, Vô Minh phủi phủi hết đất trên rể bông hoa. Sau khi bỏ hết đất trên bông
hoa, bông hoa vẫn còn đang phát sáng trên tay của Vô Minh, Vô Minh cầm vo vo
nó nhỏ lại rồi bỏ vào miệng của mình. Nuốt bông hoa xuống cổ họng rồi lại vào
bụng. Vô Minh liền tiếp tục ăn ổ bánh mì thịt của mình.
( Cái gì thế? )
Một tia lóe sáng màu trắng sáng lên từ phía dưới sông, Vô Minh nhìn tới thì
thấy một cái gì đó đang phản xạ lại ánh sáng của trăng và sao. Ánh sáng đó cứ
lấp lóe liên tục như là đang di chuyển vậy.
Vô Minh nheo mắt lại nhìn thì thấy một người mặc áo khóa màu đen trùm kín
người đang chèo một chiếc thuyền gỗ. Con thuyền khá nhỏ chỉ rộng chưa đến nữa
mét. Vô Minh nhìn thấy thứ gì đó đang được đặt ngang trên thuyền. Thứ đó đang
phản xạ lại ánh sang trên trời khiến lóa mắt của Vô Minh.
Chiếc thuyền ngày càng đến gần hơn gần hơn, Vô Minh nhìn thấy thứ trên chiếc
thuyền rất quen thuộc với mình. Nhìn thứ đó rồi lại chuyển dời ánh mắt sang
người lái thuyền. Vô Minh mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng đi đến bên sông rồi
từ từ lặn xuống nước.
“Lỏn tỏn.”
Người lái thuyền nhìn mặt sông phía trước, rồi sau đó hắn cảnh giác nhìn xung
quanh. Không thấy gì khả nghi, hắn mới lẩm bẩm nói:
“Chắc chỉ là cá thôi?”
người đó lúc này cởi áo trùm đầu của mình ra, xoa xoa mắt của mình rồi ngáp
một cái. Hắn đi bỏ mái chèo xuống rồi thò tay xuống nước để rửa mặt. Cúi đầu
xuống nước, hắn lấy tay lau mặt của mình rồi thở một hơi dài:
“Phù”
“Đây là gương thần của Raven ư? Đường Triết.”
“Ai?”
Đường Triết giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc áo trắng đang ngồi
trên thuyền. hắn lúc này đang xoa xoa lấy chiếc gương đang đặt trên thuyền.
Người đó quay đầu lại nhìn Đường Triết rồi nói:
“Chào. Đường Triết.”
“Hóa ra là ngươi, Void Angels Chaos hay còn phải gọi là Thiên Thần của thành
Rivenia.”
Khuôn mặt Đường Triết nở ra một nụ cười đáng sợ rồi nhìn Vô Minh. Lúc này hắn
nói:
“Ngươi muốn gì đây Void Angels Chaos.”
“Cứ gọi là Void được rồi, mà Thiên Thần của thành Rivenia là gì thế? Ai tung
tin đồn bậy thế?” Vô Minh mặt không hiểu hỏi Đường Triết. Chả lẽ hắn dùng
gương thần để tìm kiếm mình hay sao?
Đường Triết bất ngờ khi nghe Vô Minh hỏi như thế. Lúc này hắn bình tĩnh lại
nói:
“Kể từ ngày Raven lên ngôi nữ hoàng. Mọi người dân trong thành đồn ầm lên về
câu chuyện của một vị Thiên Thần đẹp tuyệt trần, người đó đẹp hơn cả công chúa
Bạch Tuyết lẫn nữ hoàng Raven. Mọi người miêu tả lại rằng vị Thiên Thần đó có
mái tóc màu bạc và con mắt màu tím. Lúc đầu ta liền đoán ra rằng đó là ngươi
rồi. Nhưng mà đến khi Lãnh Nhược nói cho ta rằng đã gặp ngươi thì ta mới chắc
chắn điều đó. Không ngờ rằng trước đó ngươi lại còn tìm đến chúng ta rồi vẽ
tranh cho chúng ta mà ta không hề hay biết. Nếu như không nhờ có Lãnh Nhược
báo lại ngươi Void Angels Chaos có lẽ chúng ta đã bị lừa rồi.”
“Bốp, bốp. Tốt lắm. Ta vốn giả dạng rồi tiếp tục tiếp cận các ngươi. Nhưng mà
không ngờ rằng vì quên thay đồ mà gây nên sự chú ý của ngươi, rồi sau đó lại
bị Lãnh Nhược phát hiện.”
Vô Minh nghe vậy liền vỗ tay khen hắn rồi thở dài. Nếu như mình chú ý hơn sau
khi luyện tập phép thuật là đã không bị phát hiện rồi. Mà thôi kệ.
“Ngươi thực ra muốn gì hả, Void?” Đường Triết nghe lời khen của Vô Minh liền
tức tối la lên. Hắn có cảm giác rằng mình trông như một kẻ ngu khi được Vô
Minh khen như thế.
Vô Minh nghe thấy hắn hỏi vậy liền nói thẳng mục đích của mình.
“Ta muốn gương thần.”
=== === === === ===
Cầu Kim, Phiếu, Đậu để truyện có thể lên bảng.
Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.
=== === === === ===
Mong muốn được nhập bảng nên ai có phiếu có đậu có kim nếu thích truyện thì
quăng cho mình nhé. Bây giờ mình nghỉ hè rồi nên mỗi ngày đều ra chương ít
nhất 3000 chữ nếu có thưởng thì mình sẽ quăng boom nhé.
10 phiếu = 2 Chương.
1 Kim = 1 Chương.