Camdem Rời Đi, Bị Lộ.


Người đăng: HuVoThanDe

“Tich Tích.”

Nghe âm thanh như thứ gì đó rớt xuống nước, Vô Minh lờ mờ tỉnh dậy, lấy hai
tay xoa xoa mắt của mình rồi nhìn lên mặt nước. Hóa ra chỉ là một con chim sẻ
đang uống nước mà thôi. Nhìn về lên bầu trời phía trên, lúc này bầu trời có
màu vàng của hoàng hôn nhưng đã có ánh trăng trên bầu trời thấp thoáng sau mặt
nước và áng mây rồi.

Bơi lên mặt nước, Vô Minh nhìn xung quanh chỉ thấy có vài đứa trẻ ngồi bên bờ
sông ngạc nhiên nhìn về phía Vô Minh thôi. Mặc kệ bọn trẻ con đang nhìn mình,
Vô Minh lên bờ rồi nhìn xung quanh. Lúc này Vô Minh vẫn đang ở tại vị trí cũ
khi Vô Minh vừa rơi xuống sông. Kiểm tra lại đồ đạc, thấy rằng mình không bị
mất bất kỳ thứ gì. Túi xách đựng đồ của Vô Minh thì Vô Minh đã để quên tại tòa
nhà của giáo hội chứ không thì bị ướt cả rồi. Vô Minh cảm thán mình rất là may
mắn.

Sờ lên đỉnh đầu của mình, thấy chiếc vương miên vẫn còn dính trên đỉnh đầu. Vô
Minh kỳ lạ tự hỏi tại sao nó lại không trôi theo dòng nước khi Vô Minh ngã
xuống sông cơ chứ.

Không quan tâm đến những thứ này nữa, Vô Minh liền chậm rãi đi bộ về căn nhà
của giáo hội. Bởi vì bây giờ là buổi chiều cũng có khá ít người qua lại nên Vô
Minh trờ về nhà an toàn mà không bị ai chú ý gì nhiều.

Ngay khi vừa bước vào nhà, Camdem và các kỵ sĩ liền chạy đến trước mặt của Vô
Minh để hỏi thăm. Camdem nhìn thấy Vô Minh bị ướt sũng nên hớt hãi hỏi:

“Void, cậu bị gì thế? Mấy tuần qua cậu đi đâu thế?”

“Ba Tuần?” Vô Minh giật mình khi nghe Camdem nói.

( Lại ngủ quên nữa à. Chết tiệt. ) Vô Minh tự hỏi.

“Đúng vậy. Ba tuần.” Không hiểu tại sao Vô Minh lại hỏi lại, Camdem liền trả
lời.

“Chính xác là 25 ngày.” Một người kỵ sĩ lo lắng hỏi.

“Ta bị ngã xuống sông rồi mệt mỏi quá nên ngủ quên thôi. Đâu có ngờ rằng đã
ngủ đến ba tuần cơ chứ.”

“Thế à? Thế cậu có bị làm sao không?” Mặc dù không tin rằng việt Vô Minh ngủ
quên sau khi rớt xuống sông đến ba tuần. Nhưng nghĩ về những việc Vô Minh đã
làm và việc Vô Minh từng thở dưới nước khi còn ở thành Thiên Thần. Camdem cũng
không suy nghĩ gì nhiều nữa lo lắng hỏi Vô Minh.

“Không. Không có bị gì cả.”

Sau đó Vô Minh phải giải thích cho Camdem việc mình bị hôn mê vì mệt mỏi. Sau
khi khiến cho mọi người bĩnh tình lại không cần lo lắng cho Vô Minh nữa. Vô
Minh mới nói:

“Camdem, ta lên trên phòng nghỉ ngơi đây. Có gì thì cứ việc lên gọi ta.”

Nhìn Vô Minh bỏ lên lầu, Camdem chợt suy nghĩ một chút rồi nói:

“Void, cậu có trở về thành Thiên Thần không? Ngày mai chúng ta sẽ phải trở về
thành Thiên Thần rồi. Chúng ta đã ở đây một tháng rồi. Nếu bây giờ trở về
thành Thiên Thần thì phải tốn rất nhiều thời gian. Bọn ta phải trở về càng sớm
càng tốt. Không thể cứ để mọi việc cho Anna với Maya và mọi người được.”

“Thế à. Thế thì mọi người cứ về đi. Ta sẽ ở lại đây. Một tuần nữa ta cũng sẽ
rời đi rồi nên các ngươi không cần lo lắng.”

Vô Minh nghe Camdem nói về việc trở về thành Thiên Thần liền từ chối. Vô Minh
rốt cuộc không biết mình có thể ở lại thế giới này hay sẽ bị chuyển đến Phong
Thần Không Gian khi hết thời gian hay không cho nên Vô Minh không hứa chắc
được điều gì cả.

Nghe Vô Minh nói như thế mọi người đều thất vọng. Camdem nói:

“Thế à.”

“Đúng vậy. Ta sẽ trở về thăm mọi người khi có dịp. Đừng lo.” Vô Minh hứa với
nhóm người Camdem.

Nói xong Vô Minh liền bỏ lên lầu. Từ trong túi xách lấy đồ để ra thay, Vô Minh
ngẩn người khi kiểm tra lại mớ đồ của mình.

“Mẹ kiếp, sao tự nhiên lại quên việc ném bộ đồ quý tộc để hóa trang đi vào
trong lâu đài cơ chứ. Bây giờ chỉ còn lại hai bộ đồ này, biết mặc bộ nào.”

Từ trong túi xách lấy ra hai cái váy và đồ lót. Vô Minh bực mình mặt đầy sự
bất mãn ném cả hai bổ hai bộ đồ giành cho nữ đó xuống đất. Vô Minh la thét
lên:

“Ta không biết yêu, không biết vui, không biết buồn, không biết sợ hãi hay lo
lắng, không xấu hổ không có tình cảm nhưng vẫn phải biết rằng nam mặc đồ nữ
ngươi khác dị nghị là biến thái đấy.”

Từ dưới lâu, mọi người giật mình khi nghe tiếng thét của Vô Minh. Tất cả mọi
người đều chảy mồ hôi khi nghe tiếng la của Vô Minh. Một người lính lo lắng
hỏi:

“Chúng ta có cần đi mua đồ cho ngài ấy không?”

“Khỏi. Tất cả đi ngủ. Để cho cậu ta mặc đồ con gái đi.” Camdem suy nghĩ một
chút rồi nói.

Tất cả mọi người đều bất ngờ khi nghe Camdem nói như thế. Mọi người đều ngước
đầu lên rồi tưởng tượng gì đó. Tất cả đều rùng mình một cái rồi nhìn về phía
của Camdem mặt hiện đầy lo lắng. Một người có ý định nói gì đó thị bị Camdem
giơ tay lên chặn lại. Camdem mỉm cười nói:

“Kệ. Hắn mặc đồ con gái thì cũng chả ai biết là nam đâu. Không cần lo lắng
chúng ta sẽ bị mắc ói giống như khi nhìn Anderson bị các hầu gái lột đồ mặc đồ
hầu gái khi thiếu người. Có khi còn đẹp hơn cả Maya và Anna đấy. Ngày mai đồ
cũng khô thôi nên có ra ngoài đâu mà lo.”

Mọi người nghe như thế đều yên tâm. Một người nói:

“Có khi ngài ấy trở thành người đẹp nhất trên thế giới này luôn đấy cơ chứ.”

“Ha ha ha” Tất cả mọi người đều cười lớn khi nghĩ đến việc người đẹp nhất trên
thế giới lại là một chàng trai. Không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Cời hết tất cả bộ đồ rồi treo lên cửa sổ, Vô Minh cởi chiếc vương miện ra rồi
đặt lên bàn để đồ của mình. Vô Minh vốn định đọc nội dung bí ẩn trong quyển
sách [ Anh Em Phù Thủy ] nhưng do không có đồ để mặc nên Vô Minh đành phải
dừng việc này lại.

Đành phải khỏa thân khi ngủ vậy, Vô Minh trước khi ngủ tập trung tinh thần suy
nghĩ tưởng tượng để tu luyện tinh thần lực để không bỏ phí thời gian. Tu luyện
tinh thần lực chỉ cần tập trung trong đầu là đực, không nhất thiết phải ngồi
nên Vô Minh có thể vừa nằm vừa tu luyện cũng được. Vô Minh cứ như thể tu luyện
tinh thần lực đến mức ngủ khi nào không hay.

--- --- --- --- ---

Sáng hôm sau, Vô Minh dậy sớm thức dậy sau khi chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ.
Vô Minh suy nghĩ tìm một món đồ để tặng cho Camdem trước khi đi nhưng mà không
biết tặng thứ gì. Sau một hồi suy nghĩ, Vô Minh chợt nhớ lại rằng trong tiệm
sách không có bán bất kỳ cuốn sách nào nói về nông nghiệp. Có lẽ là nền nông
nghiệp vương quốc này chưa phát triển cho nên không ai viết sách. Đặc biệt là
có các phù thủy, các nhà chiêm tinh có thể theo dõi và thay đỗi thời tiết cho
nên không ai viết về sách nông nghiệp tại vương thành Rivenia.

Nhưng mà ai biết được khi mà không có phù thủy thì các nông dân sẽ làm như thế
nào cơ chứ. Nếu như các phù thủy của quốc gia khác thay đỗi thời tiết của quốc
gia mình thì sẽ gây hại như thế nào. Vì thế Vô Minh đã viết ra quyển sách để
phát triển nông nghiệp cho Camdem. Trong sách có viết về những thứ như cách
trồng cây xen kẽ, cách nuôi trồng mật ong, cách lấy tạo ra đường, nuôi dưỡng
gia cầm súc vật. Đặc biệt là Vô Minh chú trọng vào hai việc cách làm ra sữa
chua cách dùng ong mật để thụ phấn cho cách trồng. Rất nhiều kinh nghiệm trong
việc bảo vệ cây trồng và động vật cũng được Vô Minh ghi lại trong quyển sách
này. Cuối quyển sách, Vô Minh ký tên lại là “Void Angels Chaos”. Một cái tên
đầy kỷ niệm với mọi người.

Từ trên nóc nhà nhìn xuống nhóm người Camdem đang dọn đồ ra xe. Vô Minh kêu
gọi Camdem:

“Camdem, nhận lấy.”

Ngay khi Camdem vừa quay đầu lại, Vô Minh liền ném quyển sổ trắng từ trên nóc
nhà xuống. Không hiểu nhìn Vô Minh, Camdem hỏi:

“Cái gì thế?”

“Quyển sách ghi lại kiến thức nông nghiệp thôi, có lẽ nó sẽ giúp ích được cho
các ngươi.”

Camdem lật quyển sách nhìn một chút, ánh mắt của ông chăm chú vào quyển sách
để rồi không cách nào rời đi được. Vô Minh thấy vậy liền nói:

“Chút nữa lên xe rồi xem. Bây giờ các ngươi đang dọn đồ kia kìa. Làm nhanh để
còn về thành Thiên Thần sớm nữa.”

Camdem nghe Vô Minh nói như thê liền đóng quyển sách lại. Nhìn lên trên nóc
nhà, thấy Vô Minh đang nhìn mình từ phía trên. Camdem ngẩn người rồi nói một
cách chân thành:

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Các ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho Levia giúp ta là được. Nhớ
làm sữa chua cho con bé đấy. Nó thích đồ ngọt lắm.”

Tạm biệt Camdem và mọi người, Vô Minh vươn vai vỗ ngực một chút rồi lấy ra một
cái khăn tay. Không phải để lau nước mắt của Vô Minh đâu. Hắn làm gì có tình
cảm để mà khóc. Chỉ là do nước mắt nước mũi của mấy tên kỵ sĩ ấy khóc khi ôm
tạm biết Vô Minh thôi. Mặc dù [ Pháo Đài Thiên Sứ ] có chức năng tự giữ sạch
sẽ, bất kỳ chất bẩn bụi bẩn nào đều không bám vào được chiếc áo nhưng mà nước
mũi thì phải lau nhanh nếu không đợi áo của mình tự tẩy rửa thì nhếch nhác khó
chịu lắm.

Nhìn vào căn nhà không có bóng người, tất cả đồ đặc của mọi người đã bị dọn
đi. Vô Minh không cảm xúc gì lên lầu kiểm tra lại đồ của mình. Bỏ tất cả đồ
dùng của mình vào túi xách, cầm quyển sách [ Anh Em Phù Thủy ], Vô Minh suy
nghĩ một chút rồi cũng bỏ nó vào trong túi xách của mình. Khi đang dọn bàn của
mình, Vô Minh giật mình khi không thấy chiếc vương miện. Vô Minh mở ra đóng
vào bàn và tủ để tìm chiếc vương miện. Lục tung cả căn nhà lên nhưng mà vẫn
không tìm thấy nó. Vô Minh suy nghỉ một chút rồi thử sờ lên đầu của minh. Lúc
này chiếc vương miện cánh chim ấy đã được mang lên đầu của Vô Minh không biết
từ lúc nào. Vô Minh kỳ lạ tự hỏi liệu mình có mang nó mà không nhớ không. Kiểm
tra lại toàn bộ trí nhớ của mình từ hôm qua đến nay. Vô Minh chắc chắn rằng
mình không hề mang chiếc vương miện lên đầu.

( Chả lẻ là mình mang nó lên trong lúc ngủ mơ? Mộng du ư? Không phải, từ trước
đến giờ một giấc mơ mình vẫn không có chứ đừng nói gì đến bị mộng du. )

Mặc kệ vấn đề mình mang vương miện hồi nào, Vô Minh bỏ nó vào trong túi xách
rồi mặc áo khoác, trùm kín người rồi mới đi vào chợ cua vương thành. Vô Minh
muốn tìm kiếm chỗ mua thảo dược và nguyên liệu để chế tạo một số loại thuốc
dùng khi cần.

Đi vào trong chợ, Vô Minh nhìn mọi người đang buôn bán tấp nập thì thấy một
điều rất kỳ lạ. Có vẻ như tất cả mọi người đều nhìn về hướng của Vô Minh. Quay
đầu lại, Vô Minh không thấy có ai hay thứ gì khác thường đi sau lưng mình đâu.
Tất cả mọi người vẫn đang nhìn về phía Vô Minh thôi mà.

( Nhìn về phía mình sao?. )

Vô Minh không biết gì suy đoán, kiểm tra lại đồ đạc trên người mình, Vô Minh
đâu thấy có gì kỳ lạ đâu. Áo khoác hay quần cũng đâu có bị bẩn hay rách. Mình
cũng đã kéo dây khóa kéo lên rồi. Đâu có lộ hàng gì.

Lúc này Vô Minh đi đến một cửa hàng bánh mì, mua một chiếc bánh ngọt thử thì
khi trả tiền người bán hàng nhất quyết không nhận. Vô Minh không hiểu gì rời
đi khỏi cửa hàng.

( Có chuyện gì vậy. Đến nhà ngươi quen hỏi thử xem. )

Nghĩ xong Vô Minh liền thẳng tiến đến của tiệm trang sức của Eveli để hỏi
chuyện gì xảy ra. Bộ dạo này có kẻ lạ mặt đến quấy rồi hay có sự kiện gì kỳ lạ
ư.

Đi vào trong cửa hàng, lúc này đang có vài người phụ nữ đang lựa chọn trang
sức cho mình. Khi Vô Minh đi vào thì Vô Minh nhận ra người quen ngay lập tức.
Khi thấy Vô Minh đi vào, trừ một hai người đang lựa chọn trang sức ra tất cả
đều hướng về phía Vô Minh. Eveli hốt hoảng nói:

“Thánh nữ Maya, ngài đến thành Thiên thần ư.”

“Thánh nữ?” Vô Minh không hiểu gì hỏi ngược lại Eveli.

“Không phải? Thế sao ngươi lại đeo [ Vương Miện Thánh Nữ ]. Nói ngay, ngươi là
ai? Ngươi làm gì thánh nữ Maya rồi?”

Nghe Vô Minh hỏi ngược lại như thế, ngay lập tức Eveli la lên chất vấn Vô
Minh. Vô Minh nghe đến việc [ Vương Miên Thánh Nữ ] liền biết ngay.

Thử lấy tay sờ lên đầu của mình. Khi vừa chạm chạm vào Vô Minh liền biết ngay
đó là [ Vương Miện Thánh Nữ ]. Vô Minh mặc kệ Eveli và mọi người đang kinh
ngạc nhìn mình. Bỏ chiếc vương miện vào trong túi xách. Ngay khi Vô Minh vừa
đóng chiếc túi xách lại. Chiếc vương miện đột nhiên xuất hiện lại trên đầu của
Vô Minh. Cứ như vậy thử vài lần trước mặt mọi người. Vô Minh bỏ cuộc rồi,
chiếc vương miện cứ bám lên đầu Vô Minh không chịu ở trong túi xách.

( Dịch chuyển tức thời? Chắc đây là phép thuật của vương miện. )

Nhìn Eveli, lúc này Vô Minh suy nghĩ một chút rồi cởi áo khoác của mình ra. Vô
Minh nói:

“Eveli, là ta đây. Void Angels Chaos.”

“Là ngài.”

“Là ngươi.” x2.

Ba âm thanh vang lên, một người trong đó thì đến từ phía trước mặt của Vô Minh
là Eveli. Hai cái khác đến từ phía sau. Thấy thế Vô Minh quay đầu lại. Hóa ra
là nữ hoàng Raven Rivenia và một người quen khác của Vô Minh, Lãnh Nhược.

“Chào ngài, nữ hoàng.” Vô Minh nở ra một nụ cười hướng về phía.

“Ừ, Chào...” Nhìn thấy nụ cười của Vô Minh, Raven ngẩn người rồi để không tự
chủ trả lời được nữa.

“Có chuyện gì sao nữ hoàng? Ngài không khỏe à.”

Nghe nữ hoàng trả lời ngập ngừng, Vô Minh mỉm cười hỏi. Raven nhìn nụ cười của
Vô Minh liền quay đầu đi ra khỏi cửa hàng trang sức của Eveli. Lãnh Nhược thấy
thế cũng chạy theo nữ hoàng rời khỏi của hàng trang sức. Trước khi đi cô ta
nhìn kỹ Vô Minh rồi mới bỏ đi với vẻ mặt lo lắng.

Vô Minh không biết vì sao mỗi lần mình gặp nữ hoàng cô ta lại bỏ đi. Quay đầu
lại Vô Minh định hỏi Eveli chuyện gì xảy ra thì thấy tất cả những người phụ nữ
đều đang quay mặt ra chỗ khác. Một tay của họ đều bịt lại miệng của mình.
Eveli còn dữ dội hơn nữa, hai tay của cô ta bịt lấy mũi của mình. Vô Minh thấy
hình như Eveli đang bị chảy máu cảm thì phải.

“Không có gì. Chỉ là bụi bay vào mũi thôi.”

“Bụi bây vào mũi mà bị chảy máu cam à. Thế giới này có bệnh kỳ lạ thật đấy.”

Vô Minh hiện ra một vẻ mặt: Ngươi lừa ai đó. Tưởng ta bị ngu à?

--- --- --- --- ---

“Nữ hoàng, ngài có chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu Lãnh Nhược, ngươi đừng lo.” Nói xong Raven liền bỏ vào trong
phòng của mình.

Nhìn Raven đi vào phòng, Lãnh Nhược suy nghĩ một chút rồi chạy về phòng của
mình và Đường Triết. Bước vào phòng, khi thấy Đường Triết vẫn còn đang làm thí
nghiệm phép thuật. Lãnh Nhược hớt hãi nói:

“Đường Triết, có chuyện rồi. Chúng ta bị lừa rồi?”

“Có chuyện gì thế. Chúng ta có mua bán gì đâu mà bị lừa. Mớ nguyên liệu ta vừa
mua là hàng thật hết mà.” Không hiểu Lãnh Nhược đang nói gì nhưng Đường Triết
vẫn dừng tay lại quay đầu về phía Lãnh Nhược hỏi lại.

“Không. Là người vẽ tranh. Hắn chính là người đã chém Vương Trâu trước khi
chúng ta đến đây.” Lãnh Nhược nói.

“Từ Từ bình tĩnh? Em nói lại cho rõ để ta tính?” Đường Triết nghe Lãnh Nhược
nói thì cũng nhớ lại người vẽ tranh cho mình. Lúc đó dường như là hắn không có
mở ra khăn trùm đầu với lại là ban đêm nên mình không thấy mặt rõ thì phải.
Ngoài ra thì trước đó ở tại không gian vũ trụ đó Vô Minh cũng không có nói
chuyện với họ cho nên họ không biết giọng của Vô Minh.

“Ta đã gặp hắn, mái tóc, khuôn mặt và con mắt của hắn ta nhớ rất rõ. Tại trên
thế giới này trừ người già ra thì không ai có tóc bạc cả. Còn đôi mắt màu tím
độc nhất của hắn thì không lẫn vào đâu được.”

Sau đó Lãnh Nhược kể lại chuyện khi đã gặp Vô Minh tại cửa hàng trang sức và
nhìn thấy và nghe cái tên Void Angels Chaos từ chính miệng hắn.

Sau khi nghe toàn bộ sự việc. Đường Triết trầm ngâm một hồi lâu, Lãnh Nhược
vẫn sợ hãi nép vào ngực của Đường Triết. Một lúc sau Đường Triết nói:

“Có lẽ ta nên bắt đầu kế hoạch của mình đi là vừa. Có lẽ hắn biết sự hiện diện
của ta kể từ khi ở chợ rồi.”

“Chắc chắn hắn đã biết trước mới đến giả vờ làm quen với chúng ta đấy Đường
Triết.”

“Đúng vậy. Lãnh Nhược em rời khỏi vương quốc này trước một ngày đi. Hãy cho
người thuê xe người để đến vương quốc láng giềng. Tại đó hãy tìm đến Bạch
Tuyết. Cô ta chỉ biết một người là Vương Trâu và Lý Tiêu thôi. Vương Trâu chết
rồi nên không cần lo lắng. Ta chắc chắn Lý Tiêu sẽ rời đi bỏ trốn khỏi chúng
ta theo Bạch Tuyết và hoàng tử đến vương quốc đó. Có gì thì hãy đến tìm. Lý
Tiêu để nhờ xin giúp đỡ. Ta sẽ đến đó sau.

“Anh định làm gì?”

“Ta chỉ là gặp người đồng đội cũ của mình và lấy đi món đồ ta cần phải có
thôi.”

Đường Triết mỉm cười trả lời Lãnh Nhược, hắn đi tới ban công nhìn về hướng khu
dân cư và chợ buôn bán của người dân. Khuôn mặt của hắn từ từ nở ra một nụ
cười đáng sợ. Quay đầu lại, đôi mắt hắn chợt lóe lên màu đỏ rồi rời khỏi phòng
đi về căn phòng của nữ hoàng Raven Rivenia.

=== === === === ===

Cầu Kim, Phiếu, Đậu để truyện có thể lên bảng.

Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #17