Lý Tiêu, Hoàng Tử. Bạch Tuyết.


Người đăng: HuVoThanDe

“Đừng lo, Đừng lo lắng nữa Lãnh Nhược, ta sẽ bảo vệ cho em mà.”

Trong phòng riêng của mình, Đường Triết đang ôm lấy thân thể của Lãnh Nhược,
tay phải của Đường Triết đang nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng của Lãnh Nhược. Lúc
này hắn đang an ủi Lãnh Nhược sau khi cô ta bị Vương Trâu cưỡng gian. Đường
Triết đã giúp đỡ Lãnh Nhược xử lí xác của Vương Trâu sau khi giết hắn bằng
cách chôn hắn tại trong khu vườn của cung điện.

Nhìn Lãnh Nhược vẫn còn đang sợ hãi và khóc thút thít. Đường Triết thở dài một
cái không biết nói gì. Lãnh Nhược thấy thế liền hoảng sợ càng ôm chặt Đường
Triết, trong giọng cô cà lăm hoảng sợ nói:

“ Đưng bỏ em, đừng bỏ em Đường Triết. Anh hứa là đã bảo vệ mọi người rồi mà.
Anh hứa là sẽ bảo vệ em tới chết cơ mà.”

Nhìn Lãnh Nhược khóc lóc, lúc này Đường Triết nói:

“ Lãnh Nhược, em có muốn cộng sinh với anh không, sống cùng sống, chết cùng
chết.”

“Được được, em đồng ý.” Lãnh Nhược vui mừng nói.

Nghe vậy, Đường Triết nở một nụ cười đầy ôn nhu, nụ cười của Đường Triết như
là một ánh sáng duy nhất soi sáng của Lãnh Nhược vậy. Ôm Lãnh Nhược đứng dậy,
Đường Triết đến trước tủ lấy ra một tờ giấy kỳ lạ. Tấm giấy có màu vàng nâu và
có sợi gì màu đen như là lông vậy. Đưa cho Lãnh Nhược tờ giấy, Đường Triết
nói:

“Đây là khế ước phép thuật [ Sinh Mạng Cộng Hưởng ], nó có thể khiến cho sinh
mạng của hai chúng ta kết nói với nhau. Một người sống thì người kia sống, một
người chết thì người kia cũng chết. Nó có thể khiến giúp sống chết cùng với
nhau. Liệu em có thực sự muốn sống cùng anh không, Lãnh Nhược?”

Đường Triết giọng đầy mê hoặc dụ dỗ Lãnh Nhược, lấy ra một cây bút màu trắng
như là xương và con dao sắc bén Đường Triết đưa cho Lãnh Nhược nói:

“Lấy máu làm mực, lấy bút chấm máu ký tên của mình lên khế ước, kể từ nay mạng
sống của anh và em cùng kết nối với nhau.”

Lãnh Nhược hoảng sợ nhìn tờ giấy, ngay lập tức Lãnh Nhược liền lấy đi còn giao
và cây bút trên tay của Đường Triết. Một vết cắt lớn lộ ra trên ngón tay của
Lãnh Nhược, cầm bút lên chấm lên vết thương của mình. Cây bút xương ngay lập
tức tham lam hút lấy máu của Lãnh Nhược. Cây bút lúc này liền biến thành màu
đó tại đầu bút giống như một cái xương ngón tay bị cạo sạch da vậy.

Đau đớn và hoảng sợ, Lãnh Nhược quăng cây bút lên giường. Đường Triết thấy vậy
liền trầm mặc. Lãnh Nhược lo lắng nhìn Đường Triết, như là quyết định chắc
chắn Lãnh Nhược cầm lên cái bút bằng xương rồi ký tên mình lên tờ giấy khế
ước.

Tờ giấy khế ước sáng lên một ánh sáng màu đỏ rồi đột nhiên bốc cháy. Lãnh
Nhược hoảng sợ thả tờ giấy rơi xuống.

Ngọn lửa vẫn cháy phừng phực trên không trung. Ánh sáng của ngọn lửa từ từ
tách ra làm hai. Hai ngọn lửa màu đỏ tự động phân biệt tách ra rồi hướng về
phía của Lãnh Nhược và Đường Triết bay tới.

“Đừng sợ, nó là bằng chứng cho khế ước của hai ta. Kể từ nay sinh mạng của hai
chúng ta đã kết nối với nhau rồi.” Đường Triết nhìn hai ngọn lửa, mỉm cười ôn
nhu nói.

Hai ngọn lửa bay đến bên người của hai người. Chúng cùng lúc tiến vào trong
trái tim của họ. Lúc này Lãnh Nhược có cảm giác được mình đang có một mối liên
hệ cực kỳ thân thuộc với Đường Triết. Cảm giác này cứ như là sợi tơ mạng sống
của hai người lúc này đã được buộc chắc cùng với nhau rồi.

--- --- --- --- ---

Trong lúc này tại trong rừng, tại gần một ngôi nhà nhỏ bé. Lý Tiêu đang trò
chuyện với một chàng thanh niên cao to đẹp trai tóc vàng cưỡi ngựa trắng, nêu
bất kỳ một cô gái nào nhìn thấy chàng thanh niên này đều sẽ la lên một câu
“Đây đích thị là Bạch Mã Hoàng Tử của đời em rồi” sau đó chạy đến trước mặt
của hắn kéo hắn xuống ngựa rồi lôi vào bụi rậm.

“Không được, không được. Giá như thế là quá thấp.”

“Nhưng đó cũng chỉ là một cái xác thôi mà. Ngươi có phải bán nô lệ đâu mà đòi
giá cao như thế.”

“Nhưng đây là công chúa, xác công chúa. Biết hàng không?”

“Được rồi, 7 đồng vàng.”

“10 Đồng vàng và với điều kiện. Ngài sẽ cho ta đi đến vương quốc của ngài để
sống.”

Người thanh niên đẹp trai tóc vàng kia suy nghĩ một chút rồi nói:

“Cũng được, nhưng phải đợi một ngày sau và ngươi phải giúp đợi giúp ta canh
chừng ngựa nữa đấy.”

“Đồng ý.”

Sau khi trả giá xong xuôi, người thanh niên đẹp trai đưa cho Lý Tiêu 10 đồng
tiền vàng rồi đi đến bên chiếc hòm đựng xác Bạch Tuyết. Hắn nói:

“Canh ngựa cho ta đấy.”

“Cảm ơn vì lần hợp tác này, thưa hoàng tử.”

Nhận lấy 10 đồng vàng từ hoàng tử. Lý Tiêu kéo ngựa về phía ngôi nhà của bảy
người lùn. Vừa đi Lý Tiêu vừa cười nói:

“Đúng là may mắn thật, tự nhiên kiếm lời được mấy đồng vàng. Đưa cho đám lùn
đó 7 đồng vàng như đã hứa là mình có được 3 đồng vàng mà lại không tốn sức như
Vương Trâu nữa.”

Đi vào trong ngôi nhà của người lùn, thấy đám người lùn đang dọn dẹp lại căn
nhà của họ. Lý Tiêu la lên:

“Hàng về, hàng về đây.”

Đám người thấy Lý Tiêu đi vào liền chạy lại lộn xộn hỏi:

“Được bao nhiêu thế?”

“Đúng vậy, Được bao nhiêu?”

“Có đủ tiền để mua một người vợ mới không?”

Nghe đám người lùn um xùm, Lý Tiêu nhức đầu la lên:

“Im lặng cho ta. Muốn lật trời à?”

Nghe tiếng là của Lý Tiêu, tất cả đột ngột im lặng. Nhưng lúc này đột nhiên có
một người lùn lớn nhất trong số họ đứng ra nói:

“Ngươi làm gì thế Lý Tiêu, muốn đánh nhau à?”

“Muốn nhận tiền thì im lặng cho ta nói. Hỏi cả đám như thế biết trả lời ai
trước?” Nghe tên người lùn cao chưa đến 1m4 hỏi mình, Lý Tiêu liền gắt gỏng
trả lời lại ngay.

“Thôi đi Thứ Bảy, im lặng cho hắn nói.” Một người lùn khác nói với thứ bảy.

“Được rồi, nể mặt Thứ Hai ta mới bỏ qua cho ngươi đấy. Chúng ta có bảy người
cũng không ngán một mình người đâu.”

“Được rồi, được rồi. Làm hòa với nhau là tốt nhất.” người lùn có tên Thứ Hai
mỉm cười nói.

Nhìn đám người lùn rốt cuộc cũng im lặng, lúc này Lý Tiêu nói:

“Tất cả được 8 đồng tiền vàng. Ta sẽ cho các ngươi 7 đồng tiền vàng. Đủ cho
các ngươi mua 2 con điếm cho cả đám rồi chứ.”

Nói xong, Lý Tiêu liền ném 7 đồng vàng cho người lùn Thứ Hai.

“Được, Được.” Thứ Hai vui mừng chộp lấy tiền vàng. Cả đám vui mừng nhìn vào số
vàng mình kiếm được.

“Ngoài ra, Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây. Các ngươi có muốn mua gái thì nhớ cẩn
thận đấy.”

“Đó là vợ, không phải là gái?” Thứ Bảy la lên cãi lại Lý Tiêu.

“Vợ không phải là con gái? Thế vợ ngươi là đàn ông à? Tào lao. Hôm nay ta sẽ ở
lại đây một ngày. Các ngươi vào đi mua vợ hay gái đàn ông gì thì tùy. Một ngày
sau hẵng về là được rồi.”

Lý Tiêu nói xong liền lấy tay phẩy phẩy như là muốn đuổi bọn ruồi đi vậy. Đám
người lùn muốn lên dần cho Lý Tiêu một trận nhưng mà lúc này Thứ Hai nói:

“Tất cả dọn đồ, chúng ta sẽ vào thành tìm nô lệ.”

Nghe Thứ hai nói như thế, tất cả đám người lùn đều mừng rỡ hoan hô. Một người
trong đó nói:

“Đúng vậy, mua một người vợ mới. Con nhỏ Bạch Tuyết do chúng ta chơi nhiều quá
nên bây giờ nó chết rồi. Không ai có thể giúp ta giải tỏa được nữa.”

“Cũng tại ngươi đấy Thứ Ba. Ngươi là người chơi con nhỏ đó cuối cùng mà.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì Thứ Tư. Chứ không phải là do ngươi dùng miệng nên cô
ta không thở được à.”

“Tại ngươi..”

“Tại ngươi...”

Nhìn đám người lùn đang đổ lỗi cho nhau. Lý Tiêu nhức đầu bực mình bởi vì kể
từ khi Bạch Tuyết chết, đám này lúc nào cũng ồn ào đổ lỗi rồi lại tự sướng
trước mặt của mình nữa. Lý Tiêu bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng
tốt. Vì giấc ngủ nghỉ ngơi chuẩn bị cho chuyến đi đến vương quốc láng giềng
ngay mai, Lý Tiêu là lên:

“Tất cả im lặng rồi biến hết cho ta.”

Nghe Lý Tiêu la lên, tất cả đều im lặng dọn đồ rồi rời khỏi ngôi nhà. Nhìn
ngôi nhà nhỏ bé lộn xộn đã im lặng, lúc này Lý Tiêu mới gật đầu rồi mới nằm
lên chiếc giường lớn giành cho Bạch Tuyết để ngủ.

( Có ba đồng vàng rồi, ta không nhất thiết phải nộp cho tên Đường Triết đó.
Mình có thể đến vương quốc kế bên để sống mà không cần lo lắng gì nữa. Chỉ cần
sống thêm 1 tháng nữa là mình có thể rời khỏi đây rồi. Tên Đường Triết khốn
nạn ấy dám ra lệnh cho mình rời khỏi lâu đài mà hắn lại được ăn xung mặc sướng
tại đó. Tên khốn nạn. )

Trong lúc Lý Tiêu đang ngủ trong nhà của người lùn, tại gần đó ngay tại chỗ mà
Lý Tiêu đã gặp hoàng tử bạch mã. Tên hoàng tử tóc vàng lúc này đang khỏa thân
nằm lên xác của công chúa Bạch Tuyết trong chiếc hòm đựng xác của cô. Tên
hoàng tử đó đang hưng phấn liếm láp toàn bộ bộ thân thể trắng lạnh của nàng
Bạch Tuyết. Hắn hưng phấn vừa liếm cơ thể của nàng vừa nói:

“Đẹp quá, thơm quá. Nàng đúng là tạo vật của thần lình. Kể từ giờ thân xác
nàng là của ta...”

Nói xong, phần dưới của hắn lúc này đã cương cứng lên. Hắn nhắm ngay phía dưới
của cái xác hưng phấn đẩy vào. Không biết một vương quốc như thể nào mà lại có
thể tạo ra một vị hoàng tử đầy biến thài có sở thích ai thi như thế. Liệu
người dân của vương quốc đó sẽ nghĩ gì nếu biết sự việc này cơ chứ. Thật là
đáng thương cho người dân của vương quốc đó. Liệu vị quốc vương tương lai này
sẽ trị vì đất nước của họ như thế nào đây.

--- ---- ---

Vào nửa đêm, sau khi quằng quại với cái xác của công chúa Bạch Tuyết, chàng
hoảng từ ngồi dậy thở dốc nghỉ ngơi. Hắn lẩm nhẩm nói:

“Mệt quá, xác của nàng khiến mình làm từ chiều tối tới bây giờ khiến mình khô
cả người rồi. Dùng thuốc rồi làm tiếp vậy. Vài ngày nữa là cái xác bị phân hủy
lúc đó mà chưa thỏa mãn thì biết kiếm đâu ra cái xác khác đẹp như cái này cơ
chứ.”

Nói xong hắn từ trong đóng đồ của mình lấy ra vài chiếc lọ thủy tinh nhỏ bằng
ngón tay cái. Trong miệng lẩm nhẩm:

“Cái này là dùng để giúp mình no hơn. Chỉ cần một lọ là mình có thể không đói
bụng trong một ngày. Hơi đói rồi, Uống.”

“Cái này là để giúp cơ thể cung cấp nước uống và hấp thu nước tốt hơn. Không
bị thiếu và khát nước trong bảy ngày. Uống”

“Cái này là thuốc cương dương. Làm tình nữa ngày không ngã. Tốt tốt, mình mua
cả năm rồi mà chưa sử dụng, Uống.”

“Cái này là thuốc kích dục, mua mấy lần mà có lẫn nào xài được đâu. Chốn không
người thì toàn gái xấu. Dẹp.”

“Cái này là gì đây. Hình như cái này mình lấy được từ trong đóng kho báu của
cha. Thơm đấy, chắc là nước hoa. Dùng để thoa lên người của công chúa vậy.”

Chàng hoàng tử tóc vàng sau khi uống xong ba lọ thuốc rồi ném lọ thuốc xuống
đất. Đưng tại chỗ cảm nhận được cơ thể của mình đã hồi phục lại. Thẳng em phía
dưới của mình cũng đã tỉnh lại liền đi đến bên cái hòm. Cười một cái hắn vừa
đi vừa mở nắp ra bình nước hoa định đổ lên người của xác Bạch Tuyết. Bất chợt
hắn vấp ngã bởi vì một cái lọ không mà hắn ném dưới đất làm đổ cả lọ nước hoa
vào trong cái hòm. Bực mình đá lọ thuốc dưới đất ra xa. Hắn đi đến bên cái
hòm, nhìn vào trong cái xác của Bạch Tuyết.

Hắn ngay lập tức nhào tới ôm hôn cái xác. Đang mê mẩn hôn lên thân thể của
Bạch Tuyết, hắn chuyển miệng của mình lên môi của nàng hút một hơi thật dài.
Đột nhiên có vất gì tiến vào trong miệng hắn. Bật dậy phun ra thì hắn nhận ra
đấy là một miếng táo màu trắng. Hắn đổ hôi hột suy nghĩ

( Ăn táo trước khi chết? Sau này mình không nên ăn táo cho chắc ăn vậy. )

Nhưng khi hắn quay lại nhìn Bạch Tuyết. Giật cả mình hắn ngay lập tức nhảy ra
khỏi chiếc hòm. Lúc này trong hòm, làn da của Bạch Tuyết đã trở nên hồng hào
hơn, ngực của nàng cũng đang nhô lên nhô xuống, mũi nàng cũng có những làn gió
nhẹ.

Bạch Tuyết ngạc nhiên bầu trời. Ngay lập tức Bạch Tuyết ngồi dậy, khi nhìn
thấy một chàng thanh niên đẹp trai tóc vàng đang khỏa thân. Nàng nhìn xuống
thân thể đầy chất nhờn của mình. Bạch Tuyết hỏi:

“Ngươi cưỡng hiếp ta à.”

“Không có.” Hoàng tử ngay lập tức chối bỏ.

“Thế tại sao ngươi lại khỏa thân. Còn thứ gì đang trên người ta đây. Đừng có
mà nói dối.”

Hoàng từ hoảng sợ nhìn Bạch Tuyết. Hắn lẩm bẩm nói:

“Đừng có giết ta, đừng có ám ta nhà.”

Bạch Tuyết đi đến bên hoàng tử, nàng nhẹ nhàng nói bên tai hắn, giọng của nàng
đầy mê hoặc:

“Ngươi đã làm tình với ta. Vậy kể từ bây giờ ngươi là nô lệ tình dục của ta.
Nghe chưa.”

“Vâng vâng.”

Nghe lời trả lời của hoàng tử, Bạch Tuyết hài lòng. Nàng ngồi xuống nắm lấy
cậu bé của hắn rồi ngậm lấy.

Cảm nhận được cảm giác thoải mái từ phía dưới, chàng hoàng tử cũng bất chấp
tất cả đứng đó thụ xuống hưởng thụ. m thanh rên rỉ và âm thanh của của hai vật
đập vào nhau vang lên khắp cả khu rừng. Một lúc sau, nàng Bạch Tuyết la lên
một cái rồi cả khu rừng im lặng.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy Lý Tiêu đi đến nơi đặt chiếc hòm. Ngạc nhiên
nhìn hai người nam nữ đang khỏa thân ôm nhau. Lý Tiêu nói:

“Đã sống lại rồi ư. Tốt.”

Nói xong hắn liền cởi quần ra đi về phía của Bạch Tuyết rồi ôm lấy cô ta. Sau
đó là âm thanh rên rỉ tiếp tục vang lên khắp cả khu rừng

--- --- --- --- ---

Sáng hôm sau, nhìn chiếc bình nước phép ma dược trên tay của mình, Vô Minh mỉm
cười rồi cất vào trong túi xách.

( Không ngờ trong lúc vô tình tạo ra được một bình chất biến có lợi. Không cần
thiết phải cho người bị hại ăn hoặc uống mà vẫn có tác dụng. Phải cất cho kĩ
mới được. Lỡ mà làm đổ lên người mình là nằm ngủ đến năm sau luôn. )

Cất kĩ lọ thủy tinh vào trong túi của mình, nhưng Vô Minh suy nghĩ một chút
rồi từ trong túi xách lấy ra một mảnh vải nhỏ, Vô Minh bỏ lọ thuốc nhỏ bằng
ngón tay cái vào giữa mảnh vải, quẩn mãnh vải lại rồi lấy ra một sợi dây
chuyền nhỏ bằng vàng và kim chỉ may đồ. Vô Minh may mảnh vải bọc chiếc bình
lại thành một cái túi đựng đồ rồi sỏ sợi dây chuyền xuyên qua.

Đeo lên cổ, Vô Minh gật đầu một cái rồi cất đi chín cái bình thuốc còn lại. Vô
Minh sắp xếp đồ đạc của mình lại vào trong túi xách rồi nằm lên giường. Tuy
nhiên Vô Minh lại chợt nhớ lại cái gì đó rồi nhìn ra cửa sổ.

Nhìn bầu trời lúc này vừa sáng lên ánh sáng của bình mình, nhìn lên trời Vô
Minh suy nghĩ một chút rồi bật ngươi dậy. Vô Minh từ cửa sổ leo lên nóc nhà
của mình rồi nhìn màu sắc của ánh mặt trời. Tìm chỗ ngồi xuống, Vô Minh nhắm
mắt suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

( Được rồi, lựa chọn nó thử xem. Nếu được thì mình có thêm một biện pháp để tự
vệ. )

Vô Minh ngồi trên nóc nhà, nhắm mắt lại. Hai tay của Vô Minh nắm lại với nhau
tạo thành một hình ký hiệu kỳ lạ gần giống như là ký tự omega trong tiếng Hy
Lạp ( Ω ).Vô Minh tiếp tục hành động, tay của Vô Minh lại tạo thành một hình
dạng kỳ lạ khác. Vô Minh liên tục thay đỗi cấu trúc hình dạng của hai tay
mình. Trong miệng Vô Minh lúc này đang lẩm nhẩm một loại ngôn ngữ kỳ lạ. Nếu
vương hậu hoặc Camdem đến gần thì sẽ biết ngay thứ Vô Minh đang niệm là gì.

Đó chính là thần chú phép thuật. Loại ngôn ngữ để có thể sử dụng phép thuật.
Là thần chú mà các phù thủy có thể sử dụng phép thuật khi làm phép.

Vô Minh lúc này tu luyện tinh thần lực theo phương pháp mà gương thần đã chỉ
dạy cho Vô Minh. Theo lời của gương thần thì cách tu luyện này gọi là [ Minh
Tưởng Thuật ]. Thông qua điều khiển tinh thần của mình tạo nên sự vật trong
trí tưởng tượng tạo giúp ta gia tăng khả năng tập trung, tinh thần lẫn linh
hồn.

Bằng cách tạo hình theo thứ mình tưởng tượng bằng tay sẽ giúp Vô Minh tập
trung hơn trong việc tạo ra sự vật trong đầu. Ngoài ra thì ta có thể dùng các
biện pháp như niệm lại khẩu quyết để tự thôi miên bản thân tập trung tinh thần
hơn.

Sau khi đã tập trung tinh thần lực của mình vẽ xong pháp trận quan sát nguyên
tố, Vô Minh có thể phóng ra tinh thần lực của mình để quan sát thế giới xung
quanh. Nếu như có thể phóng ra tinh thần lực của mình ra môi trường xung
quanh, Vô Minh có thể quan sát được các nguyên tố trong thế giới này. Thông
qua đó Vô Minh có thể điều khiển các nguyên tố tự nhiên tiến vào cơ thể mình
và đồng hóa các nguyên tố đó thành dạng năng lượng mình có thể điều khiển
được. Từ đó ta có thể sử dụng các phép thuật tạo ra lửa, nước, ánh sáng,
đất....

Sau khi niệm xong khẩu quyết [ Minh Tưởng Thuật ], tâm trí của Vô Minh vẫn như
cũ không hề có sự thay đỗi.

( Chả lẽ là do mình vẫn luôn tập trung tinh thần nên có thể bỏ qua giai đoạn
này ư. Việc tạo ra các phù văn phức tạp trong đầu mình quá dễ dàng. Nếu muốn
thì mình có thể tạo ra được một Tulpa ( Người bạn tưởng tượng ) trong đầu một
cách dễ dàng mà. Qua bước tiếp theo vậy. )

Bỏ qua giai đoạn tập trung tinh thần, Vô Minh liền bước sang giai đoạn tiếp
theo. Giải phóng tinh thần lực ra xung quanh để quan sát những thứ mình không
thấy được.

“Đúng rồi, [ Vương Miện Thánh Nữ ] Có thể giúp mình tập trung và hồi phục tinh
thần lực nhanh hơn mà. Đeo nó lên thử xem.”

Chợt nhớ lại cảm giác thoải mái khi đeo [ Vương Miên Thánh Nữ ], Vô Minh lại
tiếp tục tập trung tinh thần lực vào trong đầu của mình. Điều khiển tinh thần
lực đi vào cung cấp năng lượng cho pháp trận trong đầu của mình.

Vô Minh trong đầu lúc này đang tạo ra một pháp trận kỳ lạ. Nó cứ như là mấy
cái vòng tròn pháp thuật mà Vô Minh từng thấy trong phim hoạt hình vậy. Là một
vòng tròn bên trong có một ngôi sao sáu cánh. Trong vòng tròn đó có rất nhiều
ký hiệu kỳ lạ đang được Vô Minh khắc lên bằng tinh thần lực của mình. Vô Minh
tốn cả chục phút để vẽ xong một cái vòng tròn phép thuật trong đầu cẩu mình.
Xong khi vẽ xong, Vô Minh bắt đầu điều khiển tinh thần lực tiến vào trong vòng
tròn phép thuật để bắt đầu thực hiện phép thuật quan sát nguyên tố.

Trong đầu Vô Minh lúc này đang là thân thể mình đang ngồi trên nóc nhà. Xung
quanh là một vùng tối đen như mực. Vô Minh thử điều khiển hình ảnh ra xa thân
thể của mình một chút. Nhìn thấy không gian màu đen xung quanh của mình, Vô
Minh bực mình suy nghĩ.

( Kỳ lạ vậy ta, sao không hề thấy bất kỳ ánh sáng của bất kỳ nguyên tố nào hết
vậy. Chả lẽ như gương thần nói mình không thể sử dụng phép thuật nguyên tố tự
nhiên được à. Không thấy được một nguyên tố nào thì sao thử hấp thu được, sao
điều khiển được chúng để tạo ra phép thuật. )

Mở mắt ra, Vô Minh suy nghĩ lại khung cảnh hồi này trong đầu rồi thở dài ngán
ngẩm. Một lát sau, Vô Minh lẩm nhẩm:

“Chết tiệt, không thể chiến đấu trực tiếp thì mình chơi chiến đấu gián tiếp và
ám sát vậy. Đã thế thì mình làm chế thuốc Ma Dược Sư. Nếu cần mình tạo ra vũ
khí sinh hóa diệt hắn luôn. Chả quan tâm nữa.”

Rời khỏi nhà, Vô Minh trong đầu của mình vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để có thể
học tập phép thuật. Vô Minh đi lòng vòng vừa đi ngắm nhìn khung cảnh xung
quanh nhưng trong đầu của Vô Minh lại đang nghĩ việc khác. Vì thế Vô Minh
không nhận ra được điều kỳ lạ xung quanh mình. Bất kỳ nơi nào Vô Minh đi qua
mà có người thì những người đó đều nhìn về phía của Vô Minh. Có một đứa trẻ đã
chạy theo Vô Minh để ngắm nhìn khuôn mặt cậu nhưng mà bị mẹ của mình cản lại.
Nhìn về phía của Vô Minh cậu bé đó hỏi mẹ mình:

“Ai thế mẹ?”

“Có lẽ là Thiên Thần đó con.”

Do mãi mê suy nghĩ về vấn đề sử dụng phép thuật, Vô Minh quên rằng mình không
mặc chiếc áo khoác trường bào để che lại mặt lại thân thể của mình. Hôm nay Vô
Minh chỉ mặc trên người mình bộ đồ trắng là quần tây mà Vô Minh mang theo và
chiếc áo sơ mi [ Pháo Đài Thiên Sứ ] cùng với mang trên đầu chiếc vương miên [
Vương Miện Thánh Nữ ]. Bất kỳ ai nhìn thấy Vô Minh đều sẽ thẫn thờ với vẻ đẹp
mỹ lệ nhất mà họ từng gặp. Vô Minh không biết rằng đã có một mái tóc bạc và
chiếc vương miện thiên sứ đã luôn vẫn vương trong tâm hồn của người dân kể từ
lúc này.

Vô Minh nhớ lại lời của gương thần nói. Gương Thần cũng đã từng nói với Vô
Minh rằng:

[ Chủ nhân không thể học tập phép thuật nguyên tố được. Ngài không có thiên
phú để học tập phép thuật để điều khiển sức mạnh của tự nhiên. Tuy nhiên ngài
có thể học tập các loại phép thuật không liên quan đến các nguyên tố. ]

Nhưng các loại phép thuật không liên quan đến các nguyên tố là gì. Các nguyên
tố phép thuật mà gương thần chỉ dạy cho Vô Minh bao gồm: Đất ( Thổ ), Nước (
Thủy ), Lửa ( Hỏa ), Gió ( Phong ), Ánh Sáng ( Quang Minh ), Bóng Tối ( Hắc Ám
) ra thì đâu loại phép thuật nào khác cơ chứ.

“Phép thuật, phép thuật, phép thuật... Đúng rồi. Sặc, khục khục khuc....”

Vô Minh la lớn nhảy lên khi vừa nghĩ ra biện pháp giải quyết câu hỏi của mình.
Nhưng vì trời vừa mới sáng, sương gió của ban đêm vẫn còn đậu trên mặt đất và
cỏ cây cho nên mặt đất khá trơn trượt. Bởi vì không để ý điều đó cho nên Vô
Minh vô ý bị vấp ngã khi nhảy lên.

Ngã xuống mặt nược, Vô Minh bất ngờ một chút rồi liền bình tĩnh lại ngay lập
tức. Nhìn lên bầu trời đằng sau mặt nước, Vô Minh mệt mỏi nhắm mắt lại nằm
dưới đáy sông. Ánh sáng của ánh nắng xuyên qua mặt nước chạm đến thân thể của
Vô Minh. Cảm nhận được ánh sáng của nắng, Vô Minh trong đầu tự nhủ:

( Nghỉ ngơi chút vậy. Mệt mỏi quá. )

Cứ như thế, Vô Minh ngủ thiếp đi dưới đáy sông. Không biết rằng trong vương
thành lúc này đang có rất nhiều người đang đỗ xô ra khắp đường phố và chợ để
tìm kiếm thân ảnh của Vô Minh. Mém chút nữa có vài người đã định chạy vào
vương cung để tìm kiếm kinh động đến cả tân nữ hoàng Raven Rivenia.

Lời đồn về một vị Thiên Thần đã đến vương quốc Rivenia sau khi nữ hoàng Raven
Rivenia lên ngôi đã vang vọng trong khắp vương quốc. Kể từ đó họ truyền tai
nhau về câu chuyện của nữ hoàng đầu tiên của vương quốc Rivenia được một Thiên
Thần đến chúc phúc và vương quốc sẽ trở nên hạnh phúc trường tồn đã đi ra xa
đến cả các vùng đất, những vương quốc xung quanh Rivenia.

Nữ hoàng Raven Rivenia cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm. Mặc dù nó liên
quan đến nàng nhưng nó lại không có ảnh hưởng xấu mà trái lại còn giúp nàng
nữa. Nhưng dù sao thì nàng vẫn chỉ nghĩ đó là lời đồn thổi thôi chứ không hề
có thật.

Nhưng trong lúc này cũng có những người không vui mừng lắm khi nghe những
người dân miêu ta lại hình dáng của vị Thiên Thần. Hắn không quan tâm đến vẻ
đẹp của ngài, sự thánh khiết hay sự mỹ lệ của Thiên Thần. Khi hắn vừa nghe đến
mái tóc của người và đôi mắt của người đó phát ra ánh sáng màu đỏ còn khuôn
mặt của hắn thì trở nên co lại giận giữ một cách đáng sợ.

( Ngươi đã đến rồi ư, “Đồng Đội” cuối cùng của ta. Thiên Thần. )

=== === === === ===

Cầu Kim, Phiếu, Đậu để truyện có thể lên bảng.

Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #16