Người đăng: HuVoThanDe
( Trong số những phép thuật mà Đường Triết đã học, hắn chỉ sử dụng được hai
loại phép thuật bao gồm [ Sinh Mạng Hiến Tế ] và [ Sinh Mạng Thay Thế ]. Trong
đó phép thuật [ Sinh Mạng Hiến Tế ] là dùng để hiến tế mạng sống của người
khác cho các ác ma để đỗi lấy sức mạnh cho mình. Các sự kiện hạn hán và nạn
dịch bệnh đang diễn ra tại gần thành Thiên Thần chính là do hắn gây ra. Tuy
nhiên nhờ có mình mà mọi người dân đã sống sót và Đường Triết không thể hoàn
thành lễ hiến tế của mình.
Còn phép thuật [ Sinh Mạng Thay Thế ] là loại phép thuật khế ước kết nối sinh
mạng của hai người lại với nhau. Nếu chủ thể của khế ước chết thì sẽ lấy đi
mạng sống của kẻ phụ thuộc để phục sinh mình. Cái giá là khi sống lại kẻ phụ
thuộc sẽ chết đi và chủ thể khế ước sẽ bị mất đi toàn bộ sức mạnh phép thuật
của mình. Loại phép này cũng giống như phép thuật [ Sinh Mạng Cộng Hưởng ] của
mẹ vương hậu Raven từng sử dụng. Tuy nhiên [ Sinh Mạng Cộng Hưởng ] là dạng
hợp đồng công bằng chia sẽ sinh mạng sống của mình một cách bằng nhau. Còn [
Sinh Mạng Thay Thế ] là dạng hợp đồng giữa chủ nô và nô lệ và mỗi người chỉ có
thể có một nô lệ thôi.
Theo mình biết thì Đường Triết đã lừa Lãnh Nhược ký kết loại khế ước này. Bây
giờ mình phải tìm cách khắc chế loại phép thuật này mới được. )
Về đến nhà, Vô Minh liền tìm lấy số nguyên liệu và dược liệu mà mình đã nhờ
Camdem mua hộ. Kiểm tra lại, Vô Minh thấy rằng số nguyên liệu này có thế thể
giúp được mình tạo ra được 9-10 phần ma dược [ Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ]. Tuy nhiên
trong tất cả các nguyên liệu thì Camdem không thể tìm ra được [ Sương Của Cây
Sinh Mệnh ].
Vô Minh thấy vậy liền lấy một chiếc lọ ra, sau đó Vô Minh mở miệng ra để nhỏ
vài giọt nước miếng của mình vào chiếc lọ.
( Được rồi, nhiêu đây chắc đủ cho một người sống thêm 50 năm rồi. Nếu chia ra
làm 10 phần thì chắc là dùng được thôi. ) Vô Minh nhìn chiếc lọ chứa nước
miếng của mình suy nghĩ. Từ trong túi lấy ra một bình nước để uống, một lần
lấy ra lượng lớn nước miếng như thế Vô Minh cũng cảm thấy khô cả miệng.
Sau đó Vô Minh chạy xuống bếp lấy một chiếc nồi nhỏ dùng để nấu nước đặt lên
bếp lửa bằng củi. Vô Minh đun sôi một ít nước rồi rồi chưng cất ra được một ít
nước chưng cất. Đổ đi cái nồi nước đó, Vô Minh lại đun sôi số nước chưng cất
của mình. Tuy nhiên lần này khi nước vừa sôi Vô Minh liền đổ vào toàn bộ số
nước miếng của mình vào trong nồi nước.
Theo như lời của gương thần thì trong quá trình chế tạo ma dược [ Giấc Ngủ
Vĩnh Hằng ] ta phải sử dụng [ Sương Của Cây Sinh Mệnh ] để cung cấp năng lượng
sống hay còn gọi là năng lượng sinh mệnh cho người dùng. Nó sẽ khiến cho cơ
thể gia tăng tuổi thọ vã giữ mãi sắc đẹp của người dùng vì thế nếu không có [
Sương Của Cây Sinh Mệnh ] hoặc nguyên liệu thay thế để cung cấp năng lượng
sinh mệnh. Người dùng thuốc sẽ vẫn ngủ mãi nhưng mà sẽ bị già đi và lão hóa
sắc đẹp của mình.
Ngoài ra theo Vô Minh biết thì việc thì người biết chế tạo ma dược hay còn gọi
là Ma Dược đều được phân loại vào nhóm phù thủy mặc dù nó không liên quan gì
đến nhau cả. Cho nên Vô Minh chỉ cần biết cách chế tạo ma dược và công thức là
có thể chế tạo ra ma dược cho mình.
Vì thế chỉ bằng dụng cụ và nguyên liệu Vô Minh liền có thể tạo ra được loại ma
dược [ Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ] để mình có thể sử dụng.
Đúng vậy, Vô Minh tính sử dụng thứ ma dược này để có thể chống lại Đường
Triết. Theo mọi người nghĩ thì để giết một kẻ có ít nhất hai cái mạng thì nên
làm thế nào.
Giết hắn trực tiếp, đừng có đùa.
Hạ độc hắn, cũng được nhưng rồi hắn sẽ hồi sinh thôi.
Giết chết Lãnh Nhược, cũng được nhưng mà hắn sẽ ký khế ước phép thuật với kẻ
khác thì toi công dã tràng à.
Ám sát hắn. Nhưng mà Đường Triết hắn sẽ biết được Vô Minh đang đến và sẽ chuẩn
bị mọi việc.
Vì vậy cuối cùng Vô Minh tìm ra biện pháp là dùng thuốc mê hắn rồi cho hắn vào
một cái lồng, sau đó giết hắn hai lần là được.
Nhưng để gây mê được hắn ngay tức khắc thì ngoài loại thuốc mê [ Giấc Ngủ Vĩnh
Hằng ] ra thì Vô Minh chả biết loại thuốc nào khác có thể ẩn hình trong thức
ăn cả. [ Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ] có thể sơn một chút lên trái cây và cho người
kia ăn nó là liền có tác dụng. Ngoài ra thuốc [ Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ] Không
màu, không mùi, không vị, không có hình dạng nhất định. Ai biết được nó được
dùng khi nào chứ.
Bỏ từng nguyên liệu vào trong nồi nước, Vô Minh phải liên tục canh giờ chính
xác để bỏ từng nguyên liêu vào nếu không nó sẽ gây biến chất. Mặc dù chế tạo
ma dược không như chế tạo đan dược trong truyện tiên hiệp là mỗi lần thất bại
sẽ bị mất tất cả các nguyên liệu và không có cả thành phẩm. Nhưng mà trong khi
chế tạo các loại ma dược nếu mà không làm chính xác về thời gian, tài liệu,
nồng độ, sẽ gây biến chất cho ma dược khiến ma dược thay đỗi tác dụng nguyên
bản của nó. Ví dụ như chế tạo ma dược cho người uống mọc thêm một cánh tay nếu
như thay đỗi số lượng một loại dược liệu quan trọng trong đó là cỏ thằn lằn
một chút thì có thể khiến cho người uống vẫn mọc ra một cánh tay bình thường,
tuy nhiên cánh tay đó có mấy ngón thì không ai biết được. Đó là kinh nghiệm
của một vị phù thủy có một bàn tay 18 ngón để lại trong sách mà Vô Minh biết
được từ gương thần.
Vì thế Vô Minh rất cẩn thận trong việc chế tạo loại ma dược này. Ai biết được
sau khi Vô Minh chế tạo ra thì nó có bị biến chất hay không chứ.
--- --- --- --- ---
Trong lúc này tại lâu đài của nữ hoàng Rivenia, đằng sau rừng cây trong khu
viên lâu đài. Vương Trâu lúc này đang đè lên người của Lãnh Nhược cưỡng bức cô
ta. Mặc kệ cho sự chống đối mãnh liệt từ Lãnh Nhược. Hắn vẫn liên tục di
chuyển thân thể của mình để làm hoạt động đẩy pít tông trên người của cô. Sau
mười phút, Vương Trâu nhanh chóng hì hục đẩy người. Lãnh Nhược lúc này cũng
thở gấp ôm lấy thân thể của Vương Trâu. Một tay của cô lúc này ôm lấy lưng của
người đàn ông còn một tay thì cố gắng bịt miệng của mình để không phát ra
tiếng động.
“rống” Vương trâu rống lên một cái gục ngã lên thân thể và bộ ngực trần truồng
của Lãnh Nhược.
Sau khi hồi phục lại sức lực, Vương Trâu đứng dậy mặc đồ bỏ mặc thân thể trần
truồng đang nằm dưới đất của Lãnh Nhược.
Lãnh Nhược lúc này ngồi dậy, nhìn xuống phía dưới của mình, lúc này bên dưới
của cô đầy chất lỏng nhếch nhác màu trắng ngà. Nhìn về phía của Vương Trâu
đang lưng về phía mình. Lãnh Nhược căm hận về phía của hắn.
Cầm lên một con dao găm trong áo của mình. Lãnh Nhược đi đến bên người của
Vương Trâu, từ phía sau ôm lấy bộ ngực của hắn. Lúc này Lãnh Nhược nói:
“Ngươi muốn làm một lần xong rồi bỏ đi sao, Vương Trâu?”
“Chứ ngươi muốn gì? Đừng tưởng rằng ta thích con điếm như ngươi. Ta làm như
thế vì chơi thằng Đường Triết thôi.”
“Tại sao hai ngươi các ngươi lại được thoải mái ăn chơi, còn ta và Lý Tiêu
phải nghe theo lệnh của các ngươi. Cung tiền cho các ngươi học phép thuật cơ
chứ. Đừng có mơ.”
“Thế à. Nhưng ta nhớ rằng Đường Triết hắn cũng giúp cho ngươi được làm đội
trưởng của đội thị vệ trong lâu đài rồi mà. Ngươi chưa thỏa mãn ư?”
“Đội trưởng đội thị vệ hoàng cung, nói hay lắm. Điều khiển được 10 thằng lính
ngu ngốc, lúc nào cũng chỉ muốn nghỉ ngơi không muốn làm việc đấy à. Ngươi
muốn làm thì ta cho ngươi làm đó.”
“Nếu thế thì ngươi chết đi. Vương Trâu.”
Hoảng sợ quay mặt nhìn về phía của sau của mình, ngay lập tức Lãnh Nhược đâm
con dao gâm xuyên qua đầu của Vương Trâu.
Run rẩy lui lại, Lãnh Nhược mặt đầy hoảng sợ nhìn khuôn mặt của Vương Trâu.
Hai tay cô bịt lại miệng của mình, đôi mặt của Lãnh Nhược lúc này đầy sự hoảng
loạng khi vừa giết người.
Khuôn mặt của hắn lúc này đầy vẻ bất ngờ và sợ hãi nhìn về phía sau của Lãnh
Nhược. Hắn nhìn thấy Đường Triết đang mỉm cười nhìn về phía của hắn. Lúc này
Vương Trâu mới nhận ra rằng mình đã bị mắc bẫy.
( Hóa ra là ngươi dàn xếp ư, Đường Triết. Trước đó ngươi cùng ta đến quán rượu
để vô tình gặp tên bán thuốc đó để ta có ý định mua một bình thuốc để dùng với
con điếm này. Rồi để cho hai chúng ta tự tàn sát lẫn nhau sao Đường Triết. Tên
khốn. )
Trước khi chết, con người sẽ nhớ lại tất cả mà mọi việc của mình đã trải qua
trong quá khứ. Nhớ lại buổi chiều vừa rồi Đường Triết đột nhiên gọi mình đi ăn
mừng cho lễ lên ngôi của nữ hoàng tại quả rượu. Vương Trâu từng tự hỏi tại sao
lại không ăn mừng trong lâu đài đấy nhưng lại quên mất bởi vì bữa tiệc ăn nhậu
trong quán.
Nhanh chóng chạy tới bên người của Lãnh Nhược, Đường Triết nhanh chóng lo lắng
hỏi:
“Em có sao không Lãnh Nhược, hắn có làm gì em không?”
“Em... Em bị hắn cưỡng bức. Em đã giết Vương Trâu rồi còn bị trừ 1000 Thần
Tinh nữa. Có thông báo nói nếu em không kiếm đủ được 1000 Thần Tinh thì em sẽ
bị xóa bỏ.” Lãnh Nhược lo lắng hoảng sợ nhìn Đường Triết nói nhanh. Sau đó cô
ôm chắt lấy thân thể của Đường Triết
( Giết một người sẽ bị trừ 1000 Thần Tinh. Nếu bị âm sẽ bị xóa bỏ ư. Xóa bỏ ở
đây chắc là bị giết. )
“Đừng lo, chỉ cần sống sót hết thời gian ở đây là chúng ta ai cũng sẽ có 2000
thần tinh mà. Đừng lo.” Đường Triết ôm lấy thân thể của Lãnh Nhược an ủi nói.
“Nhưng....”
“Đừng lo.”
“Lãnh Nhược, em đi lên phòng của ta đi. Để ta chôn xác của Vương Trâu nữa.”
Nghe thế Lãnh Nhược liền tách ra, gật đầu gạt nước mắt bỏ chạy lên phòng để
lại Đường Triết và cái xác. Nhìn Lãnh Nhược bỏ chạy đi xa vào trong lâu đài,
Đường Triết nở ra một nụ cười đáng sợ. Đạp lên cái xác của Vương Trâu, Đường
Triết điên cuồng giẫm đạp lên cái xác, trong miệng lẩm nhẩm.
“Tốt lắm. Tên ngu ngốc Vương Trâu ngươi cũng làm theo thú tính của mình. Ta đã
cho người dụ dỗ ngươi mua thuốc kích dục không ngờ ngươi lại mua thật, vậy mà
còn dám làm chuyện này với Lãnh Nhược đồng đội của mình. Không biết nói ngươi
thích ăn quàng của bỏ hay là thông minh nữa. Nghĩ làm chơi xấu ta ư Vương
Trâu. Ngươi nghĩ rằng ngươi làm gì ta không biết ư. Ta biết tất cả, ta biết
ngươi có ý định phản bội tính làm hại ta nữa là đằng khác. Nhưng cũng cảm ơn
ngươi đã giúp ta biết được rằng nếu giết một người đồng đội của mình thì sẽ bị
trừ 1000 Thần Tinh. Đó đúng là một thông tin rất đáng giá đây Vương Trâu,
ngươi đã hy sinh bằng cả mạng sống của mình mà. Ngoài ra cũng cảm ơn ngươi đã
giúp ta có đầy đủ nguyên liệu cho phép thuật của ta Vương Trâu. Ha ha ha
ha....”
Nhìn xuống cái xác không còn hình người dưới chân mình, Đường Triết thở ra một
hơi rồi ngồi xuống đất. Từ dưới đất lấy ra thanh kiếm binh lính của Vương
Trâu. Giơ lên thanh kiếm.
“Phặc.”
Một âm thanh vang lên. Cầm lên ngón tay trỏ phải của Vương Trâu, Đường Triết
bỏ nó vào trong túi của mình rồi lấy ra một con dao nhỏ trong người. Cởi bỏ
quần áo của Vương Trâu, Đường Triết ngồi xuống cẩn thận cắt bỏ lớp da của cái
xác. Đường Triết nở một nụ cười đáng sợ nói:
“Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, ta đang suy nghĩ phải đi cho người trộm
mộ để tìm lấy nguyên liêu đây. Nhưng nếu có xương và máu, thịt của kẻ vừa mới
chết. Mà quan trọng nhất hắn lại phải đang mang trong mình sự hận thù tột độ
trước khi chết thì đúng là khó tìm. Nhưng mà có ngươi rồi thì mọi việc đều ổn
cả đó Vương Trâu.”
=== === === === ===
Cầu Kim, Phiếu, Đậu để truyện có thể lên bảng.
Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.