Trong Phòng Của Vương Hậu.


Người đăng: HuVoThanDe

Nhìn mọi người đang cùng nhau chen chúc hướng về lâu đài của nữ hoàng Rivenia.
Vô Minh nhức đầu tự trách tại sao mình không thức dậy sớm hơn mà để ngủ quên
như vậy. Trên đường lúc này đang có rất nhiều người chen lấn nhau cho nên để
có thể đi đến sân vườn của lâu đài thì Vô Minh đoán cũng phải bị kẹt đến 1-2
tiếng đồng hồ nữa. Nhưng mà lúc này cách 12 giờ giờ chỉ còn 1 tiếng nữa thôi
nên nếu Vô Minh không tìm cách đến lâu đài nhanh hơn để gặp Camdem thì kế
hoạch của Vô Minh có thể sẽ bị đỗ vỡ.

Mệt mỏi nhìn lên bầu trời, đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu của Vô Minh.
Vô Minh chen chen chúc qua mọi người, vừa đi vừa nói:

“Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua.”

“Á, thằng nào dám bóp vú bà đứng ra.” Một cô gái la lên.

“Tên nào nào dám bóp mông của ta đứng ra ngay lập tức. Ta đảm bảo không đánh
chết hắn.” Một bà già lớn tuổi khoảng 60-70 tuổi lớn tiếng noi.

“Chết tiệt, thằng nào dám xé quần của Jose ta.” Cái này thì là một người đàn
ông mập mạp đang kéo áo xuống che phần dưới của mình.

“Anh chàng đẹp trai, có muốn đến vào chơi nhà ta một chút không, còn sớm mà.”
Một tên nửa nam nào đó yểu đả nói với một chàng trai khác kế bên.

Nghe những âm thanh huyên náo đầy tính miêu tả Vô Minh liền đổ mồ hôi hột.

( May mà mình thoát khỏi cái đám biến thái này này. Chứ không thì chắc cái
quần của mình cũng bị lột rồi sau đó bị kéo vào cái nhà nào mất. )

Leo lên nóc của một ngôi nhà, Vô Minh nhìn xuống mà rùng cả mình tưởng tượng
khung cảnh mình bị xé quần cởi áo. Hướng về hướng của lâu đài. Vô Minh ngay
lập tức lấy đà rồi chạy nhanh trên nóc nhà của mọi người.

Những căn nhà được nối liền sát vách nhau cho nên Vô Minh cũng khá dễ dàng di
chuyển trên nóc nhà. Vừa đi vừa ngắm nhìn mọi người phía dưới. Vô Minh thở dài
cảm thán bởi vì những hi vọng của họ về tương lai tươi sáng có thể bị phá hủy.
Theo như trong cốt truyện gốc lẫn cốt truyện chế lại của Grimm thì vương hậu
đều là một người độc ác. Vì thế cho nên có thể giấc mơ về cuộc sống tươi đẹp
của họ sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Một lúc sau Vô Minh đã đến tường thành của lâu đài. Lúc này những người lính
trên tường thành đang nhìn về phía Vô Minh chỉ chỏ. Một người lính cười nói:

“Tên này thông minh thật đấy. Nếu hắn di chuyển qua các tòa nhà thì sẽ nhanh
hơn và không bị kẹt cứng lại tại các cửa ngỏ.”

“Cứ kệ tên đó đi. Chúng ta vừa nhận được lệnh từ đội trưởng phải xuống canh
giữ tại cửa thành kìa. Tất cả không cần phải canh giữ trên tường thành nửa
đâu. Tất cả đều xuống đất để tập trung.”

Một người khác chạy đến nói với những người đang trên tường thành. Nói xong
hắn liền đi xuống phía dưới mặt đất. Phía dưới đất lúc này đang có một nhóm
lính đứng đợi sẵn xếp hàng. Một người đang đứng trên bục nhìn về phía những
người lính đang tập họp rồi nhìn về phía cổng thành của lâu đài. Hắn bực tức
than thở:

“Chết tiệt tên khốn Đường Triết, tại sao hắn lại được vào tham dự lễ lên ngôi
mà ta phải ở ngoài nắn mệt mỏi canh giữ bọn dân đen này chứ. Khốn nạn thật.”

Vô Minh nhìn đám binh lính từ trên tường thành đi xuống. Vô Minh không thể
hiểu được lí do bọn chúng lại tập họp dưới mặt đất như thế. Chả lẻ bọn họ có
việc bận hay sao. Việc canh giữ người dân đâu nhất thiết phải tốn nhiều người
như thế.

Bỏ qua những thắc mắc của mình, Vô Minh từ từ leo xuống đất qua ban công của
tòa nhà cuối cùng. Nhìn cửa thành chưa mở, Vô Minh thở dài một cái.

( May mà chưa đến giờ. )

--- --- --- ---

Sau khi cửa thành mở ra, làn người ùa nhau đi vào trong khu vườn rộng lớn của
lâu đài để chuẩn bị cho lễ ra mắt của nữ hoàng mới. Trong khu vườn lúc này có
rất nhiều ghế nhỏ cho mọi người ngồi để nghỉ ngơi. Mặc dù cho đến chiều thì
mới là lúc nữ hoàng mới ra gặp mặt mọi người nhưng mà ai cũng háo hức đến
trước để tìm chỗ ngồi cho mình và gia đình.

Nhìn người dân đang lựa chọn chỗ ngồi cho mình. Vô Minh đột nhiên nghe thấy
tiếng của một ai đó gọi minh. Quay đầu nhìn sang thì Vô Minh thấy hóa ra đó là
một người kỵ sĩ đi cùng mình. Người đó lúc này đang quơ tay kêu tên của Vô
Minh.

Chạy đến trước mặt của kỵ sĩ, Vô Minh ngay lập tức hỏi:

“Camdem và mọi người đâu?”

“Giáo hoàng và mọi người đang ở trong lâu đài sẵn rồi. Để ta dẫn ngài đi vào
trong. Thực ra thì giáo hoàng lo lắng ngài lại lạc đường cho nên mới cho ta
đứng đây đợi ngài.”

Nghe người lính nói như thế Vô Minh thở dài. Không biết vì sao hôm nay Vô Minh
lại thở dài còn nhiều hơn mọi hôm như thế nữa. Người kỵ sĩ đó dẫn Vô Minh đi
vào lâu đài thì có bị vài người lính của lâu đài chặn lại. Nhưng do là có sự
đảm bảo của giáo hội và kỵ sĩ mang theo nên Vô Minh có thể vào bên trong lâu
đài rất dễ dàng.

Kỵ sĩ và Vô Minh đến trước mặt của Camdem. Lúc này Camdem đã mặc bộ trong phục
của giáo hoàng màu tím và bạc, đầu của ông đeo một chiếc mũ cao như là của các
giáo chủ giáo hoàng tại thế giới cũ của Vô Minh. Camdem thấy Vô Minh đi tới
thì gật đầu rồi nói nhỏ với Vô Minh:

“Void cậu tính vào lâu đài để làm gì thế?”

“Mọi người không cần lo đâu. Chủ yếu là để xác nhận lại vài việc thôi.”

“Thế à. Nếu thế thì cẩn thận đấy.”

“Hoàng hậu và mọi người đã đến chưa?”

“Còn 10 phút nữa. Ngoài ra thì sau đó ta sẽ có một đợt đọc lại lịch sử của
vương quốc Rivenia dài đến 1 tiếng. 1 tiếng đùng để cho ta chúc phúc và trao
vương miện. 1 tiếng còn lại là cho mọi người trò chuyện cùng nữ hoàng. Ngươi
nhớ canh thời gian cho kĩ đấy.”

“Thế thì tốt. Nhớ những gì ta dặn vào hôm qua.”

Trò chuyện cùng Camdem xong, Vô Minh liền đi đến một người hầu gái gần đó rồi
hỏi cô nhà vệ sinh ở đâu. Sau khi được người hầu gái dẫn đường, Vô Minh liền
đi vào trong phòng vệ sinh và từ trong túi xách của mình lấy ra một trang phục
quý tộc màu xanh nước biển và lấy ra một cài bình nhỏ màu vàng. Đó là thuốc
nhuộm tóc tạm thời Vô Minh tự tạo ra dùng để hóa trang đi ra ngoài đường mua
đồ vì màu tóc của Vô Minh quá nổi bật.

Sau khi mặc đồ đầy đủ, Vô Minh từ trong túi lấy ra một cái bút vẽ màu đen và
vẻ lại mắt của mình và đánh dấu một cái chấm đen khá nhỏ tại dưới mũi giống
như một nốt ruồi. Rời khỏi phòng vệ sinh, Vô Minh liền quay về chỗ của mọi
người. Khi thấy Raven lúc này đang mặc một bộ váy dài màu đen đi đến trước mặt
mọi người. Hai mắt của Vô Minh liền sáng lên rồi lén lút núp phía sau những
người tham dự là các quý tộc của vương quốc.

Lúc này vương hậu Raven mặc một chiếc áo dài màu đen, trên người của hắn chỉ
có một chuỗi ngọc trai màu đen, đôi bông tai cùng với một chiếc nhẫn màu đen
sáng loáng. Vô Minh nhìn trên tay của vương hậu thì hóa ra đó là chiếc nhẫn
kim cương đen của Vô Minh đã bán cho cô chủ tiệm cửa hàng trang sức Eveli.

Nhìn thấy mọi người đã tập trung vào Raven lúc này. Vô Minh liền đi đến cầu
thang và đi lên tầng tiếp theo của lâu đài. Nhờ vào vóc dáng nhỏ con của mình
và mọi người đều đang tập trung vào Raven. Vô Minh đã lên tầng thứ hai một
cách dễ dàng.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, Vô Minh lúc này mới thấy Đường Triết, Lãnh Nhược
và Vương Trâu đang đứng cùng nhau. Lãnh Nhược đang ôm cánh tay của Đường Triết
từ phía sau và đang nói gì với Vương Trâu đó. Trông Vương Trâu rất giận dữ khi
nói chuyện với hai người. Đường Triết thì vẫn híp mắt cười hòa giải cho Lãnh
Nhược và Vương Trâu. Một lúc sau hai cả ba người họ cũng bình tĩnh lại và im
lặng. Nhìn nụ cười híp mắt của Đường Triết, Vô Minh cười gằn.

( Ngươi làm rất tốt Đường Triết. Tuy nhiên ngươi cũng còn rất nhiều thiếu sót.
Tài năng của ngươi cũng chỉ đến thế thôi. )

Nhìn trên hành lang không thấy một binh lính nào hết. Ngay lập tức Vô Minh
chạy nước rút hướng về phòng của vương hậu Raven.

Trong lâu đài này thì phòng của vương hậu, quốc vương và công chúa đều ở tầng
3 cho nên Vô Minh phải đi lên thêm một tầng nữa.

Ba phút sau, Vô Minh cuối cùng cũng đã nhìn thấy cánh cửa vàng mình đã từng đi
vào. Nhẹ nhàng mở cửa ra nhìn vào phía trong. Không thấy một ai hết, Vô Minh
liền đi vào trong phòng. Đóng cửa lại, Vô Minh liền đi đến trước chiếc gương
thần. Suy nghĩ một chút Vô Minh liền nói.

“Gương Thần, hãy cho ta tóm tắt tất cả các sự kiện chính trong cuộc đời của nữ
hoàng Raven.”

Lúc này chiếc gương hiện ra hình ảnh hình ảnh của hai đứa trẻ sơ sinh. Từ
trong gương vang vọng ra một âm thanh không rõ nam nữ, âm thanh đó nói.

[ Nữ hoàng Raven Rivenia. Tên thật là Ravenna Angels. Có người chị song sinh
của một cặp vợ chồng sống tại thành Thiên Thần trong quá khứ. Tên của cô được
đặt dựa trên cái tên của vương quốc Rivenia. Cha cô là một thương nhân giàu có
nhưng bị lâm tặc cướp hàng và giết chết vào khoảng 10 năm trước khi vừa sinh
ra Ravenna. Mẹ là một phù tài ba giỏi về phép thuật tinh thần và phép thuật
hắc ám. Mẹ của Ravenna đã nuôi dạy Ravenna và chị gái Rivenna phép thuật để có
thể tự bảo vệ bản thân mình. Ravenna được mẹ mình dạy cho phép thuật hắc ám có
thể điều khiển sức mạnh bóng tối có thể nguyền rủa người sống, hồi sinh người
chết, tạo ra dịch bệnh và hạn hán. Tuy nhiên Ravenna là một người rất tốt bụng
cho nên không bao giờ sử dụng các phép thuật đó. Vào năm 12 tuổi, Ravenna và
chị gái song sinh của mình khi đang chơi đùa cùng các Tinh Linh trong rừng và
khi trở về thì đã thấy mẹ mình chết đi. Trước khi chết mẹ cô đã để lại bức thư
nói rằng sinh mạng của mẹ cô và chồng bà ấy đã được kết nối với nhau. Khi
người chồng chết cũng là lúc bà ra đi, nhưng vì hai đứa con gái nên bà đã sử
dụng khế ước với ác ma để có thể sống cùng hai người đến bấy giờ. Sau khi chôn
cất cho người mẹ, hai chị em đã đi đến vương thành của Rivenia lúc bấy giờ.

Tại vương thành Rivenia, hai người đã bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa của vương
quốc. Tại đây Rivenna đã bị tha hóa bởi dục vọng của mình về tiền tài và quyền
lực. Cô ta đã sử dụng phép thuật và sắc đẹp của mình để mê hoặc quốc vương.
Ravenna đã ngăn cản chị gái của mình nhưng không được vì thế cô đã đến ở tại
trong một căn nhà nhỏ bên ngoài thành. Một thời gian sau chị gái Rivenna đã
sinh ra con gái của mình là công chúa Bạch Tuyết và chết đi.

Sau đó Ravenna đã được quốc vương cưới vào làm vương hậu nhưng chưa bao giờ
chạm vào thân thể cô. Sống cùng quốc vương Ravenna mới biết rằng hóa ra quốc
vương lại là một kẻ ấu dâm cho nên mới không động chạm vào cô. Ravenna đã cố
gắng ngăn chặn những hành động ấu dâm của quốc vương nhưng không được vì khi
lớn lên Ravenna nhận ra rằng Bạch Tuyết cũng giống như chị mình là một kẻ dễ
dàng bị tha hóa. Càng về sau Bạch Tuyết càng lấn tới và đỉnh điểm là năm 11
tuổi Bạch Tuyết đã chủ động làm chuyện đó với quốc vương. Kể từ đó Ravenna đã
từ bỏ mọi thứ và chuyển đến sống bên ngoài lâu đài. Cho đến vài tháng trước
đây có bốn người kỵ lạ đến với vương thành Rivenia. Họ đã gặp Ravenna và trò
chuyện cùng cô. Họ đã hứa với Ravenna sẽ giúp vương quốc trở nên tốt đẹp hơn.
Họ đã bầy ra kế hoạch đuổi Bạch Tuyết vào rừng, giết chết quốc vương và cho
Ravenna lên nắm quyền. Đỗi lại Ravenna sẽ dạy cho họ phép thuật và bảo vệ cho
họ trong vòng ba tháng. Trong vòng ba tháng sau họ sẽ rời đi và coi như không
biết gì cả.

Hiện nay vương hậu Ravenna đang được người dân lựa chọn làm chủ nhân mới của
vương quốc Rivenia và mọi người đang làm lễ cho cô ta. ]

Nghe gương thần kể lại câu chuyện, Vô Minh lấy hai tay xoa thái dương của mình
để sắp xếp lại cốt truyện. Thông qua lời của gương thần Vô Minh rút ra được
những ý chính quan trọng gồm:

Vương hậu Raven là một người tốt không thích làm hại người khác.

Vương hậu Raven có người em gái là một phù thủy về sức mạnh tinh thần có thể
mê hoặc người khác.

Công chúa Bạch Tuyết không phải là con ruột của vương hậu Raven.

Công chúa Bạch Tuyết không phải là người tốt mà là kẻ xấu, dâm dục.

Quốc vương chết rồi nên không quan tâm.

Nhóm người Đường Triết đã giao dịch với Raven.

Đường Triết và cũng có thể là Lãnh Nhược đã được Raven dạy bảo phép thuật.
Nhưng Vô Minh suy đoán rằng có thể là Đường Triết học được chứ Lãnh Nhược
không học được bởi vì học phép thuật cũng phải xem xét thiên phú.

Thời gian để nhóm người Đường Triết hoạt động tại thế giới này là ba tháng.

Vô Minh sắp xếp lại những thông tin rồi hỏi gương thần.

“Khoảng cách hết thời gian của giao dịch giữa nhóm người Đường Triết và vương
hậu Raven là còn bao lâu nữa.”

[ Còn lại một tháng ba ngày. ]

( Tốt lắm. Nếu thế thì? )

“Cho ta biết công chúa Bạch Tuyết còn sống không?”

[ Công chúa Bạch Tuyết đã chết thưa chủ nhân. ]

( Mới đó đã chết rồi ư? Mà tại sao cô ta chết? )

“Lý do?”

[ Công chúa Bạch Tuyết bị đám người lùn thay phiên nhau hãm hiếp cô ta cho đến
chết khi cô ta hôn mê bất tỉnh thưa chủ nhân. ]

( Đúng như mình nghĩ. )

“Lý Tiêu hiện giờ đang ở đâu?”

[ Lý Tiêu đang theo dõi xác của công chúa Bạch Tuyết cùng với bảy người lùn. ]

Gương thần trả lời xong thì hình ảnh trong gương thay đỗi, lúc này trong gương
là hình ảnh một thiếu niên tóc đen trẻ tuổi mặc áo học sinh trung học phổ
thông đang ăn uống kế bên một chiếc rương. Trong gương lúc này đang chứa xác
của một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Cô gái đó cho dù đã ngừng thở nhưng vẫn nở
trên môi mình một nụ cười rất sáng lạng. Đó là một nụ cười của người con gái
đã thỏa mãn dục vọng về tình dục của mình. Vô Minh nhìn khủng cảnh này thì khẽ
cười nói:

“Gần đó có chàng hoàng tử nào không?”

[ Có một vị hoàng tử của vương quốc làng giềng đang đi qua khu rừng để đến
tham dự lễ lên ngôi của nữ hoàng Raven. Tuy nhiên hắn đang bị lạc và đang đi
theo hướng đến xác của công chúa Bạch Tuyết. ]

“Tốt lắm. Thế thì bây giờ ngươi hãy cho ta biết toàn bộ kiến thức về phép
thuật của thế giới này đi, gương thần. Khoan đã, hãy cho ta biết trong người
tên hoàng tử đó có thứ gì có thể hồi sinh người chết không?”

[ Trên người hắn có một loại thuốc có thể hồi sinh người chết khi xác người đó
chưa bị phân hủy. ]

“Nói cho ta nguồn gốc và cách điều chế của nó?”

[ Nguồn gốc là trong kho báu của vương quốc láng giềng bị hoàng tử trộm ra
ngoài. Cách điều chế là cần có: Cỏ rắn ba lá hồi sinh, sương của cây sinh
mạng,.... ]

Vô Minh sau đó đã nghi nhớ toàn bộ cách điều chế thuốc hồi sinh và các kiến
thức về phép thuật của phù thủy và quan trọng nhất là các hạn chế của phép
thuật hắc ám mà Đường Triết đã học.

“Gương Thần, làm thế nào để ta có thể sử dụng phép thuật?”

[ Chủ nhân không thể học tập phép thuật nguyên tố được. Ngài không có thiên
phú để học tập phép thuật để điều khiển sức mạnh của tự nhiên. Tuy nhiên ngài
có thể học tập các loại phép thuật không liên quan đến các nguyên tố. ]

“Cho ta xem tất cả các loại phép thuật không cần phải vận dụng sức mạnh của
các nguyên tố đi.”

[Vâng thưa chủ nhân.]

--- --- ---

Đã gần ba tiếng, Vô Minh thấy rằng thời gian đã trễ rồi cho nên liền gọi gương
thần dừng lại và Vô Minh chạy ra khỏi căn phòng của vương hậu.

“Cảm ơn nhé gương thần, ta phải đi đây. Nhớ đừng nói cho vương hậu biết đấy.”

Rời đi khỏi phòng của vương hậu, Vô Minh ngay lập tức chạy thục mạng xuống
dưới tầng trệt. Nhưng khi Vô Minh đi ngang qua tầng hai thì thấy các binh lính
và Raven đang đứng trò chuyện với người dân tại ban công tại tầng hai. Nhẹ
nhàng đi qua đám người, Vô Minh đi đến phòng vệ sinh và thay đỗi lại bộ đồ của
giáo hội rồi rời khỏi lâu đài.

( Đầy đủ thông tin rồi. Bắt đầu kế hoạch cuối cùng thôi. )

=== === === === ===

Tác Giả: Mấy chương này có hơi dài dòng một tí. Tuy nhiên 2-3 chương sau Vô
Minh sẽ bắt đầu kế hoạch đặt bẫy thật sự của mình.

Có gì lỗi thì các bạn nhớ cmt tại Bình Luận nhé.

=== === === === ===

Cầu Kim, Phiếu, Đậu để truyện có thể lên bảng.

Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #14