Trò Chuyện. Cảm Giác Của Vô Minh


Người đăng: HuVoThanDe

Vô Minh đi khắp chợ đến nửa đêm mà vẫn thấy việc buôn bán của mọi người vẫn
còn tiếp tục. Người người vẫn đang đi lại trên con đường lớn nhỏ. Mọi người
vẫn di chuyển và ăn uống cùng nhau.

Thoáng nhìn về phía trước, Vô Minh khẻ “Cười” nhìn về phía một cặp đôi đang ăn
uống với nhau tại một cửa hàng bán thịt nướng. Đó là một chàng thanh niên và
một cô gái. Họ đang vui vẻ ăn uống cùng nhau. Vô Minh thấy vậy liền đi đến cửa
hàng đó.

“Xin lỗi, tôi có thể ngồi tại đây không?” Vô Minh mỉm cười nhìn về phía của
người thanh niên nói.

“Cự tự nhiên.” Chàng thanh niên trả lời.

Vô Minh ngồi xuống kế bên chàng thanh niên và gọi 2 phần thức ăn gồm thịt dê
nướng và trứng cho mình. Người phục vụ liền nói với Vô Minh chờ một thời gian
vì khách hàng vẫn còn rất đông.

Ngồi đợi thức ăn mang lên, Vô Minh từ trong túi xách lấy ra một quyển sổ nhỏ
và bút chì làm từ than được bọc lại bằng giấy. Vô Minh suy nghĩ một chút rồi
viết lên tục lên quyển sổ.

Hai người kế bên đang cười nói với nhau thì thấy Vô Minh lại viết vẽ nghí
ngoáy trong tiệm ăn liền kỳ lạ. Cô gái kia thấy thế thì cũng nhìn sang rồi để
như bị hút hồn vào quyển sổ vậy. Cô ta giơ tay phẩy phẩy chàng thanh niên kế
bên mình. Chàng thanh niên thấy thế thì nhìn sang.

Một lúc sau người phục vụ mang thức ăn ra thì Vô Minh mới chợt giật mình dừng
lại. Thấy hai người vẫn còn đang nhìn chăm chú vào quyển sổ thì Vô Minh mỉm
cười. Vô Minh thấy vậy liền xé ra trang giấy đang đang sử dụng từ quyển sổ đưa
cho cô gái đó.

Cô ta mừng rỡ nhìn Vô Minh nói:

“Cảm ơn. Ngài thực sự vẽ rất đẹp đấy.”

“Không có gì đâu. Dù sao thì đó cũng là sở thích của ta thôi.”

Lúc này người thanh niên đó nói với Vô Minh:

“Ngài có thể vẽ cho ta một bức tranh cùng với cô gái này không. Ta muốn vẽ một
bức tranh lưu lại kỉ niệm của ta với cô ấy.”

“Tất nhiên rồi.” Vô Minh mỉm cười nói.

“Ta tên là Đường Triết, còn cô ấy là người yêu của ta Lãnh Nhược. Chúng ta là
người di cư từ phía đông mới đến thành Rivenia.” Đường Triết đứng lên nói rồi
đưa một tay ra để bắt tay cùng Vô Minh.

“Chào mừng hai người đến vương thành Rivenia. Mong rằng hai người sẽ có cuộc
sống hạnh phúc và giàu no tại đây. Ta tên là Void Angels Chaos, là người đến
từ thành Thiên Thần đến tham dự lễ lên ngôi của nữ hoàng Raven.” Bắt tay cùng
Đường Triết, Vô Minh mỉm cười nói.

--- --- --- --- ---

Bây giờ Vô Minh và cặp đôi Đường Triết, Lãnh Nhược đang đi đến con sống lớn đi
xuyên qua thành Rivenia để vẽ cho hai người một bức tranh kỷ niệm. Vừa đi Vô
Minh và hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đường Triết hỏi:

“Void, theo mọi người nói thì họ Angels là chỉ giành cho những người có quyền
cao và huyết thống thuần khiết tại thành, điều đó có phải sự thật không?”

“Không hẳn đâu, tại thành Thiên Thần thì cái tên nào cũng là hợp pháp cả. Cho
dù ngươi tự ý đỗi tên mình thành Angels thì cũng không sao chứ đừng nói gì là
họ. Ngoài ra thì thành Thiên Thần không có sự phân chia huyết thống và giai
cấp trong thành Thiên Thần thì là do người dân lựa chọn chứ không phải là do
truyền thửa từ đời trước sang đời sau.”

“Nghe nói đã từng có Thiên Thần đến thành Thiên Thần để cứu giúp mọi người.
Điều đó có thật không Void?” Lãnh Nhược hỏi.

“Đúng vậy, ngài ấy đã đến đó và dạy cho mọi người cách để tạo ra lửa và trồng
lúa mì, nuôi gia xúc và cách để phòng tránh ma thú nữa.”

“Thiên Thần là nam hay là nữ? Có đẹp không?”

“Không biết nữa. Nhưng theo hình vẽ thì tất cả Thiên Thần đều rất đẹp.”

“Thế nghĩa là có rất nhiều Thiên Thần đã đến thành Thiên Thần ư Void?” Đường
Triết suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Ta cũng không rõ nữa, tuy nhiên theo trong sách tại thành Thiên Thần thì chỉ
có một Thiên Thần từng đến đó. Ngoài ra còn có các câu truyện đến từ các toa
thành khác của Giáo Hội về các Thiên Thần đến đó và dạy cho mọi người kiến
thức.”

“Đến rồi, khung cảnh tại đây rất đẹp đấy.” Vô Minh nói rồi chỉ về phía trước
mặt của mình.

Trước mặt Vô Minh là một dòng sông rất lớn, hai bên sông là cỏ xanh và mặt cỏ
thì lại có những bông hoa rất kỳ lạ. Nhưng cỏ tại đây có hình dạng như là
những cọng cỏ 4 lá trên thế giới cũ của Vô Minh. Những bông hoa thì có đến bốn
cánh nhọn đang nở ra, cánh hoa phát ra những ánh sáng màu trắng và vàng trong
màn đêm. Lúc này trên bầu trời có rất nhiều đom đóm đang lập lòe ánh sáng thay
thế cho những ngôi sao bị che khuất bởi mây. Mọi thứ hòa hợp lại với nhau như
là một sân khấu của ánh sáng thiên nhiên vậy.

Hai người Đường Triết và Lãnh Nhược đều ngẩn người trước vẻ đẹp của khung cảnh
xung quanh mình. Trong mắt của họ và Vô Minh lúc này chỉ có những ánh sáng của
thiên nhiên. Cả ba chưa bao giờ được nhìn thấy một khung cảnh hoành tráng như
vậy. Trong lòng của mỗi người đều tràn đầy cảm xúc và mong muốn được giữ
khoảng khắc này mãi thôi. Tất nhiên trong đó thì không bao gồm Vô Minh.

Vô Minh lấy ra một thanh nến mua trên đường, đốt nó lên và đặt nó xuống bờ
sông. Vô Minh chỉ vào ngọn nến rồi nói với hai người:

“Hai người đến đó ngồi tựa vào nhau tạo dáng đi. Ta sẽ vẽ một bức tranh đẹp
nhất dành cho hai người.”

Nói xong Vô Minh liền từ trong túi lấy ra một bộ dụng cụ vẽ tranh gồm bảng vẽ
và màu nước ngồi xuống. Hai người thấy vậy liền ngồi xuống mỉm cười nhìn về
phía Vô Minh.

Lúc này có một người từ đằng phía sau nhìn về phía của ba người. Miệng người
đó lúc này nghiến răng lẩm nhẩm gì đó. Vô Minh cảm nhận về phía sau thì cười
khẽ.

( Đến rồi ư, Vương Trâu. )

Từ đằng xa, Vương Trâu đang mặc đồ giáp của binh lính nhìn về phía của nhóm
người Vô Minh và Đường Triết sau một cái cây lớn. Vương Trâu giận dữ nhìn
Đường Triết và Lãnh Nhược đang ngồi tựa vào nhau tạo dáng. Trong miệng của hắn
thì đang nguyền rủa hai người, hắn lẩm nhẩm:

“Chết tiệt, Đường Triết ngươi kêu ta theo dõi tên nhóc người của giáo hội để
đi hẹn hò với con nhỏ Lãnh Nhược đấy. Ngươi tốt rồi, thông minh đẹp trai thì
ta không nói, thế mà tại sao ngươi và con nhỏ Lãnh Nhược lại được ăn ngon mặc
đẹp đầy đủ trong vương cùng. Còn ta tại sao phải là người phải đi đuổi con
tiện nhân Bạch Tuyết vào rừng, ta phải sao phải làm binh lính để cung cấp tiền
cho các ngươi, ta tại sao phải là người cực khổ nhất trong khi bọn ngươi lại
được ăn chơi. Ngươi được lắm Đường Triết. Kể từ bây giờ thì đừng có trách ta
đấy.”

Cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt từ phía sau rừng cây. Vô Minh vẫn mỉm
cười tiếp tục vẽ tranh.

Đôi mắt nhìn về phía hai người thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi đang vui vẻ làm
mẫu. Trong đầu thì cảm nhận được những cảm tình tiêu cực của Vương Trâu. Vô
Minh chợt cảm thấy những hình ảnh này dường như rất quen thuộc. Những cảm xúc
tiêu cực của Vương Trâu và những cảm xúc vui vẻ của đôi nam nữ Đường Triết và
Lãnh Nhược như là đang chạm vào một cái gi đó trong cơ thể Vô Minh.

Những cảm xúc trong họ không khiến cho Vô Minh cảm thấy vui hay buồn, không
khiến cho Vô Minh có được cảm xúc như con người. Nhưng nó lại khiến cho cơ thể
của Vô Minh co giật lại. Tim của Vô Minh đột ngột đập nhanh hơn, con ngươi
trong mắt của Vô Minh lại mở rộng ra hơn mọi khi. Tâm trí và tình cảm của Vô
Minh không có sự thay đỗi nhưng Vô Minh lại cảm giác được sự thay đỗi của cơ
thể mình, nó như là một bản năng của con người và thú để chống lại những tác
động của môi trường ví dụ như giơ tay đỡ đầu trước khi bị đánh, rùng mình khi
bị lạnh.

Vô Minh ngay lập tức nhận ra việc này. Bút trên tay của Vô Minh dừng lại, Vô
Minh ngồi thừ người ra tự hỏi:

( Trước đây ta đã trải qua những gì để cơ thể của mình phản xạ lại những thứ
cảm tình này? Tại sao tim ta lại đập nhanh hơn? Tại sao mắt ta lại mở rộng ra
để nhìn rõ mọi thứ hơn? Tại sao lạ có phản xạ như là đang bị đánh bởi người
khác? )


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #12