Đường Triết, Bông Hoa Hồng.


Người đăng: HuVoThanDe

Ngay khi vừa nhìn thấy Vô Minh, Camdem và các kỵ sĩ liền chạy đến hỏi:

“Void, cậu đã đi đâu thế? Có bị gì không?”

“Nha, không có bị gì hết. Ta chỉ là bị lạc trong lâu đài này thôi. Nó rộng lớn
quá. Mọi người đừng lo lắng.” Vô Minh nở một nụ cười trên mặt rồi nói

Mọi người có cảm giác kỳ lạ khi nghe Vô Minh nói. Ngay khi mọi người thấy Vô
Minh cười thì trên mặt đều hiện lên một vẻ mặt có quỷ. Lúc này Vô Minh nháy
mắt mắt rồi nói:

“Camdem, ta hơi mệt mỏi mệt chút. Ta trở về trước đây.” Nói xong Vô Minh liền
lướt qua người của Camdem rồi nói nhỏ.

“Ra ngoài đi.”

Camdem quay đầu nhìn về phía của Vô Minh rồi nói với Vương Trâu:

“Cảm ơn ngài vì đã giúp đỡ chúng ta tìm được giáo chủ. Nhưng chúng ta bây giờ
còn có việc phải chuẩn bị cho lễ lên ngôi của vương hậu Raven Rivenia. Mong
ngài thông cảm cho.”

Vương Trâu nhìn về Camdem rồi khách khí cười nói:

“Không có gì đâu thưa Tử Y Giáo Hoàng. Đó dù sao cũng là trách nhiệm của ta
mà.”

“Vâng, mong rằng ánh sáng từ Thiên Đường sẽ chúc phúc cho ngài đội trưởng
Vương Trâu.”

Nói xong Camdem và các kỵ sĩ liền quay đầu nhanh chóng rời khỏi đó. Vương Trâu
nhìn Camdem rời đi rồi quay lại con đường khi nãy.

Đến trước mặt một có cánh cửa gỗ rất lớn, Vương Trâu gõ cửa vài cái. Khi gõ
cửa Vương Trâu còn lẩm nhẩm trên miệng:

“ 2 2 3 1 5. Xong rồi. Cần gì mà có việc gõ cửa cũng cần phải có ký hiệu riêng
như thế.”

Lúc này một người đàn ông thanh niên tóc ngắn mở cửa ra. Người thanh niên đó
né người sang cho Vương Trâu vào. Đóng cửa lại sau hắn nhìn Vương Trâu rồi
nói:

“Có chuyện gì không Vương Trâu?”

“Có người vừa đi lạc vào hành lang đến phòng của nữ hoàng Raven. Chúng ta có
cần phải làm gì hắn không?”

“Người đó là ai thế?” Người đó sững sờ hỏi.

“Đó là chàng trai trẻ, hình như là Bạch Y Giáo Chủ của giáo hội Thiên Thần gì
đó đến để chuẩn bị cho lễ lên ngôi của nữ hoàng Raven.”

Người thanh niên đó đứng suy nghĩ như đang tính toán gì đó một cách rất lâu.
Thấy người thanh niên không trả lời, Vương Trâu mới lớn tiếng hỏi:

“Đường Triết, chúng ta bây giờ phải làm gì? Liệu có chuyện gì không may xảy ra
không?”

“Đừng lo, người của giáo hội Thiên Thần không có căm ghét hay bài xích các phù
thủy hay dị đoan đâu. Theo như trong sách thì họ là trung lập không quan tâm
đến các sự việc này. Họ chỉ mong muốn giúp đỡ mọi người và phát triển tín
ngưỡng của mình thôi. Nhưng ngươi hãy theo dõi nhóm người đến từ giáo hội đó
đi. Nếu có chuyện gì thì hãy báo lại cho ta hoặc Lãnh Nhược.” Người thanh niên
tên nhìn Vương Trâu nói.

Vương Trâu nghe Đường Triết nói như thế thì gật đầu. Sau đó Vương Trâu nhìn
xung quanh phòng rồi hỏi:

“À mà Lãnh Nhược và Lý Tiêu đâu? Sáng nay ta còn thấy họ mà?”

Nghe Vương Trâu hỏi thế thì Đường Triết nói:

“Lãnh Nhược vừa đi ra ngoài vào lúc nãy để đi mua đồ cho ta, còn Lý Tiêu thì
ta cho nó đi vào khu rừng để theo dõi đám người lùn và con bé Bạch Tuyết rồi.”

Khi nghe Đường Triết nói về việc Lý Tiêu vào rừng, khuôn mặt Vương Trâu liền
hiện lên một vẻ mặt của kẻ lưu manh đê tiện rồi nói:

“Thế à, ta cũng muốn gặp lại con bé lắm đây. Lão vua đúng là biết hưởng thụ,
dám điều giáo và làm con bé cho dù đó là con gái của mình. Khi ta đưa nó vào
rừng thì con nhỏ đó cũng dâm đãng lắm đấy. À mà thôi, cũng trễ rồi. Ta đi
đây.”

Sau khi Vương Trâu rời khỏi phòng, lúc này Đường Triết ngồi lên một chiếc ghế
dựa ngoài ban công, hắn cầm lên một quyển sách đặt lên đùi của mình. Nhìn về
phía bầu trời rộng lớn bên ngoài, hắn nói:

“Một tên trong đầu chỉ có cơ bắp, một thằng nhóc chỉ biết tự xướng ảo tưởng
sức manh, một con nhỏ vô dụng. Để ta xem thử các ngươi có thể sống được bao
lâu.”

--- --- --- --- ---

Đi theo Vô Minh trở về ngôi nhà của giáo hội. Camdem mới lo lắng hỏi Vô Minh:

“Có chuyện gì thế Void? Cậu trông có vẻ lạ lắm.”

“Không có chuyện gì quan trọng lắm. Ta chỉ muốn ngươi cho người mua cho ta một
ít đồ thôi Camdem.”

“Khi nhìn thấy nụ cười của cậu. Tất cả mọi người đều ớn cả sống lưng đấy Void.
Cứ như là cậu đã có tình cảm cảm xúc rồi đấy.” Candem nhớ lại khuôn mặt lúc đó
của Vô Minh rồi rùng mình nói.

“Ta chỉ là đang giả vờ trước mặt của người ngoài thôi. Camdem ngươi đừng lo
lắng. Ngươi đứng đó đợi ta một chút.”

Nói xong Vô Minh liền đi lên phòng của mình, lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi lên
nó những thứ mình cần để Camdem mua những thứ mình cần để thử chế tạo thứ
thuốc có thể khiến con người ngủ vĩnh viễn đó. [ Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ] và hai
tấm gương một trong suốt va một phản xạ cùng với một chút đá vôi nữa.

Đưa cho Camdem mảnh giấy, Camdem nhìn một chút rồi nói:

“Void, cậu làm khó ta đấy. Sương của cây sinh mệnh đâu phải là thứ dễ tìm, nó
có thể khiến người sử dụng sống lâu hơn 5 năm nên nó được các giới quý tộc và
vương tộc săn lùng dữ lắm. Cho nên hiện giờ thì trên thế giới đó không thể tìm
thấy được nữa đâu. Những thứ còn lại thì rất dễ tìm. Chỉ cần tốn một chút tiền
là có thể tìm được thôi.”

Vô Minh nghe thế liền lấy ra 20 viên tiền xu màu tím rồi đứa cho Camdem. Tiền
tệ của thế giới này được gồm đồng tím, đồng vàng, đồng bạc, và tiền đồng. Trừ
đồng tím và đồng vàng có tỉ lệ 1000-1 thì tất cả còn lại thì đều có tỉ lệ
100-1. Vô Minh nghe Eveli nói rằng đồng tiền màu tím được tạo ra từ một loại
kim loại rất quý hiếm dùng để chế tạo vũ khí pháp thuật ra thì còn được dùng
để chế thuốc nữa cho nên nó rất hiếm. Hiện nay để có được loại kim loại này
thì phải dùng 1000 đồng tiền vàng tinh luyện ra.

Nhìn 20 đồng xu màu tím trên tay. Camdem ngẩn người một lát rồi rời đi cho
người mua đồ.

--- --- --- --- ---

Bầu trời đêm nay tiếp tục có rất nhiều mây cho nên không có trăng. Vô Minh
nhìn lên đồng đồ mà Camdem mang về thì thở dài.

Rời khỏi tòa nhà để ở của giáo hội. Vô Minh quyết định đi xuống phố để xem có
gì hay không. Nghe Camdem nói rằng đêm này thành Rivenia có mở rất nhiều cửa
hàng mới và có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn rất ngon.

Nhìn tòa thành rộng lớn lúc này đang có vô số ánh đèn và đuốc. Vô Minh tiếp
tục cất bước đi trên con đường đầy người tấp nập.

Mua một vài cái bánh mì nướng và ăn thử. Vô Minh cảm nhận được vị của món bánh
mì này nhưng lại không có cảm giác vui sướng hay hưởng thụ như mọi người. Ăn
xong một cái bánh mì. Vô Minh không muốn ăn thêm nữa nhưng vẫn còn 4-5 cái do
mua quá nhiều. Vô Minh chợt thấy một cô bé đang phụ giúp mẹ mình bán những
bông hoa bên đường liền đến gần cô bé.

Cô bé đang cầm một chiếc giỏ chứa những bông hoa hồng và mời những người bên
lề đường mua nó. Vô Minh đến trước mặt cô bé nói:

“Bán cho ta một cái đi?”

“Vâng.” Cô bé đưa cho Vô Minh một cành hoa rồi nói.

“Tất cả là 5 đồng thưa ngài.”

Nghe thế Vô Minh gật đầu rồi đưa cho cô bé một đồng vàng và bọc bánh mì. Vô
Minh nói:

“Không cần thối, ngoài ra ta ăn không hết nên em hãy ăn hay cho người khác đi.
Tiền thì không cần thối.”

Nói xong thì Vô Minh liền bỏ đi để lại cô bé vẫn còn đờ đẫn vì niềm vui quá
bất ngờ.

Cầm bông hoa hồng trên tay, nhìn màu đỏ trên bông hoa. Vô Minh lẩm nhẩm:

“Vẻ đẹp có thật sự quan trọng không? Không hiểu vì sao mọi người lại quan tâm
đến sắc đẹp như vậy nhỉ?”

=== === === === ===

Hôm nay 2 chương nhé. Nợ một chương mình sẽ bù lại sau. Mỏi tay và mệt người
quá nên có gì ngày mai hoặc thứ 5 mình sẽ bù thêm một chương. Mọi người thông
cảm nhé.

=== === === === ===

Cầu Kim, Phiếu, Đậu để tiếp thêm động lực cho tác giả.

Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.


Vô Hạn Hư Vô Phong Thần - Chương #11