Người đăng: HuVoThanDe
Ngay khi vừa bước ra khỏi cửa. Vô Minh thấy Camdem đang tấc bậc chuẩn bị đồ
đạc để làm gì đó. Thấy Vô Minh nhìn mình thì Camdem đưa cho Vô Minh một chiếc
áo choàng rộng lớn có mũ trùm đầu màu bạc. Camdem nói:
“Ngày mai chúng ta phải làm lễ lên ngôi cho vương hậu Raven rồi. Ngươi có muốn
vào vương cung trước không? Coi như là để mở mang kiến thức?”
“Cũng được.”
--- --- ---
Vô Minh được Camdem dẫn đến trước một tòa lâu đài lớn nhất vương thành
Ravenia. Theo Camdem, đây là nơi mà quốc vương dầu tiên của Ravenia lập quốc.
Người đó đã sinh ra tại đây và đặt tên của vương quốc theo tên của con gái
mình.
Vô Minh không để ý những gì mà Camdem đang nói bởi vì cậu thấy nó không cần
thiết nữa. Những thứ đó Vô Minh đã được đọc trong sách tại cửa hàng sách rồi.
Lúc này trong đầu Vô Minh đang suy nghĩ về những gì mà quyển sách [ Anh Em Phù
Thủy ] đã miêu tả.
“Nước, vôi, gương, trăng, sao và 12 giờ đêm. Chả lẽ đó là điều kiện để đọc
được nội dung thật sự của quyển sách đó ư. Nhưng làm thế nào để tìm ra nôi
dung ẩn trong quyển sách đó.”
Vô Minh cứ như thế suy nghĩ không để ý đến mọi thứ xung quanh. Vô Minh chợt va
phải một người nào đó khiến người đó ngã xuống đất. Vô Minh thấy thế liền tỉnh
người không suy nghĩ nữa. Vô Minh nói:
“Xin lỗi. Ta vô ý quá. Ngài có sao không?” Vô Minh vừa nói vừa đỡ người đó
lên.
Đó là một cô gái rất đẹp, Vô Minh nhìn thấy cô gái này liền ngẩng người rồi âm
thầm khẽ “Cười”.
“Không có gì.” Cô gái trả lời rồi bỏ chạy đi ngay.
Vô Minh thấy cô gái đó bỏ chạy đi thì nhìn lại xung quanh. Lúc này Vô Minh
đang đứng trên hành lang rộng lớn của lâu đài. Vô Minh không biết rằng mình
đang ở đâu nữa. Tòa lâu đài này quá rộng lớn. Vô Minh đã đi loanh quanh khoảng
10 phút rồi mà vẫn không thấy bóng của một người hầu hay binh lính nào cả.
Đúng là một điều kỳ lạ.
Vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Trong đầu thì lại tiếp tục suy nghĩ:
( Đám người đó đã đến đây rồi ư Lãnh Nhược, Đường Triếu, Lý Tiêu và Vương
Trâu. Các “Đồng Đội” của ta. )
Từ đằng xa, cô gái vừa va phải Vô Minh như nhận ra gì đó rồi nhìn về hướng mà
mình đã đụng phải Vô Minh. Cô ta lẩm nhẩm:
“Đó là người đẹp nhất thế giới ư.”
--- --- --- --- ---
Nhìn thấy cánh cửa bằng vàng rộng lớn trước mặt. Vô Minh chần chờ một chút rồi
mở ra nó ra. Bên trong là một căn phòng rộng lớn, căn phòng có rất nhiều bông
hoa hồng màu đen. Đối diện cửa ra vào là một cái ban công rộng lớn, giữa phòng
là một chiếc giường màu đen. Tường bên trái có một bức tranh về một gia đình
đang cười hướng về phía trước. Trong bức tranh vẽ một đôi vợ chồng và một bé
gái khoảng 8-9 tuổi rất đẹp. Người vợ và người chồng thì Vô Minh vừa nhìn liền
biết đó là Raven và quốc vương cũ cũ của Rivenia.
Còn bé gái nhỏ bé đó thì có một mái tóc màu đen dài tới eo của mình. Cô bé cô
một đôi môi đỏ như máu đầy quyến rũ. Làn da của cô bé trắng như là tuyết.
Khuôn mặt của cô bé đó như là một thiên sứ vậy. Nụ cười của cô như là có thể
hòa tan bất ký tảng băng trên thế giới.
Cô bé ngồi trên đùi người đàn ông và ôm lấy cô người đó nhìn về hướng về phía
phía trước. Còn Raven lúc này thì đang ngồi kế bên người đàn ông và vẫn mỉm
cười.
Nhìn bức tranh này Vô Minh suy nghĩ một chút rồi “Cười” nhẹ.
Bức tường bên phải có một cái gương lớn. Nhìn chiếc gương đó, Vô Minh thử nói.
[ Gương Kia Ngự Ở Trên Tường. Lúc này công chúa Bạch Tuyết đang ở đâu? ]
Trên gương lúc này đột nhiên thay đỗi, hình ảnh trên gương hiện lên lúc này là
một ngôi nhà nhỏ nằm trong rừng. Vô Minh nhìn thấy một cô bé đang bé và một bà
lão mặt áo đen đang trò chuyện cùng nhau. Người đàn đó đưa cho cô bé một trái
táo nói:
“Trái táo này rất ngon, cô bé hãy ăn đi.”
“Nhưng đó là trái táo của bà mà, bà hãy ăn nó đi.”
“Đừng lo, ta vẫn còn rất nhiều quả táo khác. Ta chỉ muốn cảm ơn cô bé xinh đẹp
vì đã cho ta một cốc nước thôi mà.”
“Vâng, nếu thế thì cháu xin lấy một trái táo khác ạ.”
Bạch Tuyết nói xong liền lấy ra một trái táo khác từ bên trong chiếc giỏ may
của bà lão. Bà lão ngẩn ngờ khi Bạch Tuyết làm như thế, bà ta nói:
“Đây, cháu hãy lấy táo này đi. Trái này ngon hơn. Nó mềm và mộng nước hơn.”
“Không cần đâu à, cháu phải biết kính già yêu trẻ, trái ngon thì bà cứ ăn đi.
Cháu phải biết nhường cho người già chứ. À, Mà chúng ta hãy ăn cùng nhau nhé.”
“Không cần đâu, không cần đâu.”
“Đừng ngại mà bà. Hãy ăn cùng cháu đi.”
Nói xong Bạch Tuyết liền cắn một cái lên trái táo mình đang cầm trên tay. Sau
đó cô cầm lấy trái táo trên tay bà lão rồi đặt nó vào trong miệng bà lão.
Khuôn mặt Bạch Tuyết lúc này hiện lên một nụ cười đẹp đẽ. Bà lão hoảng sợ nhìn
Bạch Tuyết rồi cắn xuống trái táo miếng nhỏ.
Sau khi ăn xong bà lão liền bỏ chạy khỏi khu rừng rồi ngã xuống đất. Bạch
Tuyết đến gần bà lão. Cô ta đặt tay lên mũi bà, thấy bà lão không còn thở thì
cô ta nói:
“Mẫu hậu à mẫu hậu, chả lẽ ngài không biết ngài đã bị bán đi rồi sao. Có một
chàng trai đã đến và đã nói cho ta việc này rồi. Người không ngờ đúng không.
Ha ha ha ha.”
Nhìn trái táo mà bà lão đà ăn, Bạch Tuyết mỉm cười ném đến một góc cây. Cái
cây từ từ trở nên héo úa và chết đi.
“Chút nữa cho đám người lùn đó chôn xác bà ta sau vậy. Hôm này đúng là một
ngày tươi đẹp mà.” Bạch Tuyết vui vẻ nói.
Cầm trái táo còn lại trên tay. Bạch Tuyết nhẹ nhàng đặt nó lên miệng cắn một
miệng nhỏ. Bạch Tuyết cứ như thế vui vẻ nhìn xác chết của bà lão áo đen mà ăn
táo. Trái táo lúc này đỏ như là máu vậy, bên trong trái táo thì mềm và trắng
như là tuyết. Ngay khi Bạch Tuyết vừa cắn xuống miếng táo cuối cùng. Bạch
Tuyết bỗng nhiên ngã xuống và hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, bà lão áo đen và cũng chính là vương hậu từ từ tỉnh dậy. Bà nhìn Bạch
Tuyết rồi thở dài rời đi.
--- --- --- --- ---
“Gương Thần, Bạch Tuyết đã chết chưa?”
hình ảnh trên gương vẫn còn là Bạch Tuyết đang nằm dưới đất. Nhưng lại có một
âm thanh vang lên từ chiếc gương.
[ Tâu chủ nhân, Bạch Tuyết vẫn chưa chết. ]
“Tại sao cô ta chưa chết?”
[ Tâu chủ nhân, bởi vì trái táo đó chỉ có thể khiến người khác có một giấc ngủ
vĩnh viễn chứ không thể chết được. ]
[ Nói cho ta mọi thứ về trái táo đó? ]
[ Một trái táo bình thường, được vương hậu Raven ngâm bằng chất thuốc [ Giấc
Ngủ Vĩnh Hằng ] dùng để khiến cho người uống hoặc ăn phải nó sẽ có một giấc
ngủ kéo dài một trăm năm cho đến khi thuốc hết tác dụng. Trong quá trình ngủ
thì xác của người được dùng sẽ dừng lại mọi hoạt động của cơ thể cứ như là xác
chết vậy và cơ thể sẽ giữ mãi hình dạng đó cho đến khi tỉnh dậy. Tuy nhiên do
quá trình chế tạo chất thuốc bị đẩy nhanh cho nên trái táo Bạch Tuyết đã ăn
chỉ có thể khiến cho cô ngủ
trong vòng một tháng và để thuốc có tác dụng phải ăn hết cả trái táo. ]
( Hóa ra là như vậy ư, Bạch Tuyết vốn không chết mà chỉ là ngủ thôi ư. Vậy mọi
việc đã sáng tỏ. ) Vô Minh suy nghĩ.
“Gương thần, nói cho ta biết toàn bộ về cách chế tạo loại thuốc này.”
[ Vâng thưa chủ nhân, [ Giấc Ngủ Vĩnh Hằng ] được chế tạo từ,.... ]
Sau khi cách chế tạo loại thuốc này, Vô Minh lại hỏi.
“Gương thần, hãy cho ta biết nội dung thật sự ẩn trong cuốn sách [ Anh Em Phù
Thủy ]”
[ Tâu chủ nhân, nội dung ẩn sau quyển sách không thể dịch nghĩa ra được. Nó
được ghi chép bằng một ngôn ngữ chưa từng biết đến. ]
“Vậy hãy nói ra cách để hiện lên nội dung ẩn của quyển sách.”
[ Vâng thưa chủ nhân, để có thể hiện lên nội dung ẩn trong quyển sách. Ngài
cần có các điều kiện sau, Một là ngài cần có đá vôi trắng và nước và hai cái
gương, trong đó một cái phải là gương trong suốt( còn gọi là kính ) và một cái
là gương có thể phản xạ hình ảnh.
Đập cho đá vôi thành bụi phấn thả chúng thành một hình tròn có một ngôi sao ở
giữa.
Tiếp theo lấy một cái gương phản chiếu lớn đặt lên trên mặt đất. Sau đó ta cầm
ngang một cái gương trong suốt khác cao hơn tấm gương dưới đất một chút cho
hai cái gương song song nhau. Lấy nước thả lên toàn bộ bề mặt tấm gương trong
suốt phía trên.
Ta đặt quyển sách [ Anh Em Phù Thủy ] lên giữa hai tấm gương.
Vào 12 giờ đêm, nếu bầu trời có trăng và sao. Ta có thể nhìn thấy được nội
dung ẩn sau quyển sách qua tấm gương phía trên. ]
Vô Minh nghe nói xong liền gật đầu.
( Mình cứ tưởng dùng nước và đá vôi viết lên tấm gương trong suốt nội dung của
quyển sách rồi đặt ra ngoài trời vào lúc 12 giờ đêm chứ. Nhưng hóa ra không
phải à. May mà có tấm gương này chứ nếu không thì ta phải tốn thời gian rất
lâu để có thể đọc được nội dung của nó đây. )
Cảm thấy đã khá lâu kể từ khi Raven rời khỏi khu rừng, Vô Minh lúc này liền
rời khỏi đây. Trước khi đi Vô Minh nói:
“Cảm ơn nhé gương thần, ta đi đây, Raven sắp về rồi. Đừng nói cho Raven nhé.”
Đóng cửa lại, Vô Minh chạy nhanh khỏi căn phòng.
Chiếc gương lúc này đã trở lại là một tấm gương bình thường. Lúc này một âm
thanh vang lên từ chiếc gương:
[ Hẹn gặp lại. Void Angels Chaos. ]
--- --- --- --- ---
Kể từ khi ra khỏi phòng của vương hậu Raven, Vô Minh đã đi lại trong tòa lâu
đài này nửa tiếng rồi đấy. Không hiểu sao mà Vô Minh lại có thể lạc đường
trong tòa lâu đài này được.
( Quả nhiên là tòa lâu đài này rất kỳ lạ. ) Vô Minh nghĩ.
Đúng lúc này Vô Minh gặp một người lính đang chạy về phía mình. Thấy vậy Vô
Minh liền quơ tay giả vờ mừng rõ rồi nói:
“ Tại đây, tại đây.”
Người lính đó đi về phía của Vô Minh, anh ta nói:
“ Mọi người tìm kiếm ngài lâu lắm rồi đấy, thưa giáo chủ.”
( Giáo Chủ? Chắc là Camdem nói với họ rằng như thế. )
“Ta đi lạc tại đây cũng một lúc rồi. Lâu đài này quả nhiên rộng lớn thật.”
“Vâng, tôi cũng từng nghe vài câu chuyện về vài người hầu lạc trong lâu đài
rồi mất tích trong lâu đài cơ đấy.”
Người lính đó như nhớ lại gì đó rồi nói. Sau đó anh ta dẫn Vô Minh đến trước
mặt một người đàn ông to lớn. Anh ta nói:
“Đội trưởng, giáo chủ của giáo hội Thiên Thần đã tìm được. Ngài ấy đây.”
Người đàn ông cao to đó nhìn về phía người lính rồi nói:
“Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi.”
“Vâng.”
Nhìn người lính đã đi khỏi, người đội trưởng đó nhìn về phía Vô Minh rồi nói:
“Giáo chủ Void, ta nghĩ rằng ngài nên cẩn thận hơn khi đi lại trong lâu đài.
Bởi vì, ngày mai là lễ đăng cai của nữ hoàng Raven. Mọi người sẽ có lời nói
không hay về ngài đấy.”
“Ta biết rồi.” Vô Minh nhìn khuôn mặt người đàn ông rồi “Cười” nói.
“Ngài nên chắc chắn rằng mình sẽ làm như thế.”
“Mà ngươi tên gì vậy đội trưởng?”
“Ta tên là Vương Trâu.”
“Ta tên là Void Andgel Chaos. Chào ngươi.”
( Ngoài ra ta còn là “Đồng Đội” của ngươi đấy. Thần Tuyển Giả. )
=== === === === ===
Cầu Kim, Phiếu, Đậu để tiếp thêm động lực cho tác giả.
Mọi người hãy Like và Share truyện đi xa nhé.