Người đăng: kun_eric96@
Côn Luân phái là một quần thể kiến trúc đồ sộ với vô số lầu các, đình đài,
phòng xá giống như một con rồng cuốn quanh đỉnh Côn Luân hùng vĩ. Dưới chân
núi là rừng rậm bạt ngàn, lưng chừng núi là các khu sinh hoạt, luyện võ của
các đệ tử. Trên đỉnh núi là nơi của Chưởng môn và các vị trưởng lão. Mọi thứ
được bày biện theo một quy luật chung, kết hợp hài hòa giữa ngũ hành phong
thủy, tạo nên một vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình.
Đi từ dưới núi lên, Vương Học thấy rất nhiều đệ tử Côn Luân qua lại khắp nơi,
mỗi người một việc có vẻ khá là bận rộn. Nếu so với Nga Mi tĩnh mịch, lạnh lẽo
thì Côn Luân rõ ràng tràn đầy sức sống hơn. Đi cùng Côn Luân Tam Thánh đến
đây, bất kể gặp ai trên đường, họ đều phải dừng lại hành lễ và đứng tránh sang
một bên nhường đường cho lão. Vương Học không khỏi ghé mắt nhìn, thấy mình đi
bên cạnh cũng oai lây. Mọi người thấy chưởng môn mang theo một thiếu niên lạ
lẫm lên núi cũng không khỏi hiếu kỳ. Nhưng nghĩ lại chẳng ai dám hỏi han gì,
ai cũng biết Chưởng môn Côn Luân vừa già vừa khó tính, tốt nhất là tránh xa.
Qua cổng tam quan là Đại tiền điện, nơi tiếp đón khách thập phương, theo con
đường phía sau nó đi lên có các hòn non bộ 2 bên dẫn tới Chính điện, nơi thờ
cúng, cầu khấn thần linh. Tiếp theo lên núi là hậu đường, nơi của trưởng lão
và các vị có đạo hạnh cao thâm. Cuối cùng, ngôi nhà tranh đơn sơ nằm chót vót
trên Đỉnh Côn Luân, lắc la lắc lư tưởng như lúc nào cũng có thể rơi xuống vách
núi chính là nơi ở của chưởng môn.
"Lão bị điên à, nhà này sống sao được!" Vương Học nghẹn họng trân trối nhìn
ngôi nhà giống như chiếc lá úa trên cành cây sắp rụng.
"Không sao, ngôi nhà này ở đây đã vài ngàn năm tuổi, chưa bị rơi lần nào, yên
tâm đi." Côn Luân Tam Thánh từ tốn nói.
"Ý ta là người thường không sống được chứ đâu có nói lão ah! Còn với ta đây là
chuyện nhỏ." Vương Học lấy lại vẻ bình tĩnh nói.
"Ngôi nhà này chỉ có trưởng môn mới có thể ở, nếu là người ngoài nhất định sẽ
bị ngã chết." Côn Luân Tam Thánh trầm ngâm.
"Thật ra ngày xưa ta không phải nhân tuyển trưởng môn, chính vì ta là người
duy nhất vào đây mà còn sống đi ra nên mới được trở thành trưởng môn Côn Luân
đến bây giờ. Nhớ ngày xưa vô số người vì muốn tranh dành chức vị chưởng môn mà
sẵn sàng tiến vào ngôi nhà này và không bao giờ trở lại. Thật bi ai ah!"
"Bao nhiêu người?" Vương Học tò mò hỏi.
"Khoảng hơn 200."
"Gì? Hơn 200 người? Tất cả họ điên hết rồi!"
"Vì quyền lực bất chấp mạng sống ah!" Côn Luân Tam Thánh thở dài thườn thượt.
"Lão cũng thế còn nói ai?" Vương Học nhìn lão chằm chằm nói.
"Ta? Ngươi mơ đi, nếu không phải bị kẻ thù ám toán vứt vào trong đấy thì ta
còn lâu mới chui vào chịu chết." Lão như đang nhớ lại ký ức của mình vừa lẩm
bẩm.
"Lúc đi ra ngoài, kẻ đầu tiên ta giết chính là hắn. May là ta mạng lớn, ở
trong đó không chết, nếu là người khác thì chết nhăn răng rồi."
"Trong đó có gì không?"
"Không phải vào thì biết sao?" Côn Luân Tam Thánh nhìn Vương Học cười nói.
"Thách à? Ngươi nghĩ ta sợ á? Mơ đi nha." Vương Học khinh thường nói.
"Vậy nhường ngài vào trước." Lão cúi đầu trang trọng mời.
"Hừ! Trò trẻ con!" Hắn không tin trên đời này có quỷ, liền phất tay đi trước
tiến vào ngôi nhà.
"Ta có đồng hồ này ah! Sợ cái rắm!" Vương Học nghĩ thầm, nói vậy thôi nhưng
hắn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần kích hoạt nhẫn để chạy.
Mở cánh cửa bước vào, hắn thấy trời đất như quay cuồng, thân thể không khống
chế được ngã lăn. Có vẻ tình hình không ổn, Vương Học đang tính kế chuồn thì
lúc này chiếc đồng hồ ở tay hắn lại một lần nữa sáng lên, mọi thứ xung quanh
như tĩnh lại, hắn ngồi dưới sàn nhà, ngơ ngác nhìn quanh không hiểu sao.
"Móa, ảo giác à. Rõ là ở ngoài nhìn nhà cửa lắc lư thế mà sao vào đây lại yên
tĩnh thế cơ chứ!" Vương Học thốt lên.
"Giỏi ghê ha, ta lần đầu vào cũng phải lăn lộn một hồi lâu mới khiến cho ngôi
nhà cân bằng lại được cơ đấy!" Côn Luân Tam Thánh không khỏi khiếp sợ nhìn
Vương Học như quái vật.
"Chuyện nhỏ, không đề phòng nên bị hố một chút, may ta đây tuổi trẻ tài cao
không sao cả." Vương Học tự hào nói.
"Uy, thật nha, đúng là quái vật!" Lão cảm thán.
"Ngươi bảo ai quái vật?" Vương Học nghi ngờ hỏi.
"Ta?... ta bảo dưới vực là quái vật." Lão chột dạ trả lời.
"Thật? Dưới vực có quái vật thật sao? Tên nó là gì? Trông ghê không?" Nghe đến
có quái vật là hắn lại hưng phấn, cái đó chỉ có trong truyền thuyết nha!
"Thật chứ đùa, tốt nhất đừng rơi xuống đấy, không là chết chắc." Côn Luân Tam
Thánh hùng hổ dọa.
"Oh. Đừng dọa, ta sợ ah! Ta sẽ ngất đó." Vương Học giả bộ sợ hãi nói.
"Ta sợ đếch gì, có ngày ta xuống bắt nó lên làm lẩu 7 món." Ngay lập tức hắn
thay đổi sắc mặt nghiêm nghị nhưng trong lòng nhủ thầm "Ta còn xơi mới xuống
đó chịu chết nhá, nói chơi thôi."
Ngồi nghỉ một lúc, Côn Luân Tam Thánh gọi người tới đem Vương Học đưa đi chơi.
Còn lại một mình, lão không khỏi xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi.
"Nói chuyện với tiểu tử này quả là hại não, mệt chết lão già này rồi."
Nói rồi, lão ngồi xuống đả tọa, chỉ một lúc sau liền bật dậy, phi thân đi mất
hút.
Lại nói đến Vương Học, hắn được một nữ đệ tử dẫn đi tham quan Côn Luân sơn, 2
người đi bộ dạo quanh khắp núi, hắn không khỏi bị mê hoặc bởi phong cảnh nơi
đây. Thiên nhiên đã ban tặng cho Côn Luân cái sức sống của mùa xuân, sự kỳ
diệu của vạn vật sinh sôi, nét hào hùng của thiên nhiên kỳ vĩ. Tất cả hội tụ
tại nơi đây, cùng với núi cao ngút ngàn đã thu hút vô số người đến hành hương
lễ bái.
Đi hết một vòng, Vương Học không khỏi lặng người suy nghĩ. Ở thế giới của hắn,
những nơi cảnh đẹp thế này chỉ có trong phim. Nếp sống bon chen, xô bồ đẩy con
người ta vào vòng quay mưu sinh toan tính, chẳng bao giờ có được cái trong khí
trong lành, tĩnh lặng, uy nghiêm như ở đây.
Hắn đang suy nghĩ liệu có nên sống ở đây? Từ bỏ thế giới đầy tội lỗi kia, sống
tại một nơi đáng sống hơn.
"Vương Học, đệ đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Vũ Linh nghi ngờ hỏi.
"Không có gì." Vương Học sực tỉnh, mỉm cười trả lời.
"Vậy được rồi, mau trở về thôi." Nàng đề nghị.
Khi thấy Vương Học đi ra từ nhà tranh của trưởng môn, Tiêu Vũ Linh đã rất
khiếp sợ, đoán rằng Vương Học có thể là trưởng môn tương lai nên nàng cư xử
rất khách khí. Theo lời Côn Luân Tam Thánh, Vương học được đưa trở lại đỉnh
núi, tạm biệt Tiêu Vũ Linh, đi vào nhà tranh.
Hắn sững sờ khi thấy nhà trống trơn, không một bóng người.
"Móa! Lão già đâu? Dám bỏ ta lại một mình." Vương Học một mặt tức tối lẩm bẩm,
nhưng ngay sau đó, một chồng sách nằm ở góc nhà làm hắn chú ý.
"Gì đây ah! Có khi là bí kíp võ công cũng nên. Hí hí" Hắn cười thầm nhặt từng
quyển lên xem.
"Ha ha, phát tài rồi, toàn là bí kíp tuyệt học Côn Luân, không học quá phí."
Nghĩ đến đây, hắn cầm một quyển bí kíp, bắt đầu lẩm nhẩm học theo.
Chẳng mấy chốc hắn rơi vào một trạng thái vi diệu, trong người dần sinh ra các
luồng khí lưu thông khắp kỳ kinh bát mạch.
"Không hổ là Thái Dương chân quyết!" Vương học mắt sáng lên lẩm bẩm, rồi lại
vùi đầu vào tu luyện. Cảm giác chân khí lưu thông thật khoan khoái dễ chịu,
hắn không ngờ mình lại có thể cảm nhận khí nhanh đến thế.
"Cuối cùng cũng bước ra bước đầu tiên, nhập môn thành công rồi!" Vương Học
tràn đầy hưng phấn nghĩ về tương lai.
Cứ như vậy, ngày tháng dần trôi trên đỉnh Côn Luân, có một thiếu niên tu luyện
trong điên cuồng, ngày 2 bữa cơm đều do Tiêu Vũ Linh mang đến, nàng là người
duy nhất biết đến Vương Học đang ở đây.
Rốt cục 6 tháng trôi qua, Côn Luân Tam Thánh vẫn chưa thấy quay lại, Vương Học
tu luyện chợt thấy có gì đó cản lại chân khí của mình. Hắn vui mừng nghĩ rằng
mình sắp đột phá rồi! Vì vậy Vương Học liền bắt chước trong truyện kiếm hiệp,
tập chung chân khí đột phá ràng buộc.
"Phá ah! Đmn!" Hắn cố tập chung nín thở, mặt đỏ tới tận mang tai, quyết đột
phá cửa ải này.
"Lên!..."
"Lần nữa ah!"
"Cố lên nào!..."
"Phù phù, mệt chết ta, không thể đột phá được. Tức vãi!" Vương Học nằm lăn,
thở phì phò như con chó chết. Hắn không ngờ đột phá nội công tâm pháp lại khó
vậy. Mất sức 9 trâu 2 hổ mà không ăn thua.
Đến lúc đỡ mệt ngồi dậy, hắn lật lại quyển sách Thái Dương chân quyết, bỗng
mắt trợn tròn nhìn vào dòng chú thích bé li ti như con kiến ở góc cuối bìa sau
của sách.
"Các ngươi tu luyện thấy 2 từ "Thái Dương" chắc cũng hiểu, môn tâm pháp này
phải tu luyện dưới ánh nắng mặt trời mới có hiệu quả, lúc đột phá càng phải ở
giữa trưa chính ngọ, trèo lên đỉnh núi đón ánh nắng mặt trời mới có thể đột
phá ràng buộc, nhất cử phi thiên!"
"What the hell??? Sao không ghi rõ trong sách lại ghi góc cuối bìa??? Hại bố
đột phá mệt gần chết!" Vương Học trợn mắt nhìn, đúng là chẳng còn gì để nói.
"Đậu xanh! Mình bị hố rồi. Tức quá! Tức chết mất! Ahhhh!!!" Vương Học gào thét
thê thảm, ai không biết chắc tưởng hắn đang khóc tang cha mẹ.
Bớt đi bức xúc trong người, hắn liền mở cửa nhà tranh, bước ra ngoài, đón ánh
nắng hoàng hôn dịu nhẹ.
"Không khí mát mẻ, trong lành ah!" Vương Học không khỏi cảm khái.