Đậu Xanh, Thế Mà Cũng Sập!


Người đăng: kun_eric96@

"Thoải mái quá ah!" Vương Học sướng rên, không tự chủ được điều động chân khí
tuần hoàn.
"Rầm!!!"
"Oh my god! Chuyện gì xảy ra??? Ahh, sướng vãi!" Bị giật mình vì tiếng nổ lớn,
hắn chợt cảm thấy thoải mái tột độ, lỗ chân lông như mở hết ra, thoát ra ngoài
là một thứ mồ hôi tanh tưởi, kinh tởm làm người ta khó chịu.
Nhưng nhớ đến vụ nổ vừa rồi, Vương Học quay đầu lại...
"Nhà đâu???" Một câu hỏi to tướng hiện lên trong đầu hắn rồi... viu một tiếng,
hắn như một vận động viên nhảy cầu tự do cắm thẳng đầu rơi xuống vách núi...
lúc rơi xuống, hắn còn ngỡ ngàng nhìn ngôi nhà trước đó còn ở ngay sau mình,
vậy mà giờ không thấy đâu cả.
"Đậu xanh, thế mà cũng sập!"...
A Tam và A Tứ là 2 tên trộm lành nghề, bọn chúng đã từng đi gây án nhiều nơi
nhưng vẫn thoát khỏi vòng pháp luật nhờ thủ đoạn tinh vi, tàn bạo của mình.
Hiện tại nhà nước đang thực hiện truy quét tội phạm toàn diện gắt gao khiến
anh em nhà hắn phải trốn chui lủi, sống như chuột chạy qua đường, bất cứ khi
nào cũng có thể bị bắt.
Tuy nhiên đối với một tên trộm thì máu trộm đồ đã ăn sâu vào trong máu, lâu
không hoạt động chân tay có vẻ ngứa ngáy, chịu không nổi muốn trở lại nghề.
Sẵn tìm hiểu thấy khu vực quanh đây có một nhà lâu ngày không ai qua lại, liền
định đột nhập vào lúc sáng sớm.
A Tứ là một thanh niên cao lớn thô kệch, cất giọng ồm ồm hỏi anh trai.
"Tam ca, mọi khi chúng ta trộm đêm, đâu trộm ngày bao giờ đâu?"
"Ngươi ngốc lắm!" A Tam vỗ ót đệ đệ mình rồi nói. "Cảnh sát buổi tối đi tuần
khắp đường phố, ai đi đêm cũng bị kiểm tra, anh em ta đều là người có tiền án
nếu đi đêm bị bắt thì chết cả nút."
"Ah. Huynh thông minh thật đấy!" A Tứ giơ ngón tay cái lên khen.
"Là ngươi ngu ah! Ta cũng thấy mình thông minh thật." A Tam lẩm bẩm "Mải nói
chuyện tốn thời gian quá, mau cạy cửa đi!"
"Được rồi, huynh cứ bình tĩnh." A Tứ mất hứng nói.
Hắn ngay lập tức loay hoay tìm cách mở cửa.
"Cái cửa này...cũ rích mà khó mở vãi ra."
"Đâu? Tránh ra ta xem." A Tam giận dữ gạt đệ đệ mình sang một bên. Đến lượt
hắn vặn mãi cũng không ra được, tức quá liền đạp cửa "rầm" một phát, cái cửa
vẫn nguyên vẹn đứng trơ trơ ở đấy, còn A Tam ôm chân xoay 3 vòng khóc không ra
nước mắt.
"Ta đi trộm thôi ah! Sao có thể đen đủi như thế chứ!"
"Hay chúng ta vào lối cửa sổ?" A Tứ đề nghị.
"Không cần! Cái nhà này đã cứng đầu như thế ta đành phải dùng tuyệt chiêu
chung cực vô địch cứu khổ cứu nạn chìa khóa đa năng này!" A Tam hùng hổ giới
thiệu chiếc chìa khóa trên tay mình.
"Ái chà, Tam ca chu đáo quá, cửa này mở chắc rồi." A Tứ cười hì hì nói.
"Ra này!" A Tam cắm chìa khóa vào hô lên...
"Không mở được???" Hắn ta cảm thấy choáng váng.
"Lại lần nữa!" A Tam quyết tâm.
"Ah! Ra rồi haha. Tứ đệ, thấy ca thế nào?" A Tam đắc ý nói.
Chợt phía sau cánh cửa vang lên tiếng nói làm A Tam hết hồn.
"Tam ca vào đê, cửa này phải kéo ra, nãy giờ huynh đẩy vào thì mở bằng niềm
tin á." Chỉ thấy A Tứ từ phía trong nhà mở cửa ra, A Tam á khẩu không nói lên
lời.
"Ngươi..."
"Đệ trèo vào từ lối cửa sổ. Hê hê."
Nghe vậy, A Tam liền nhìn sang bên cạnh, chiếc cửa sổ mở toang không hề có
song sắt.
"Ngất! Hàng này còn mở được như thế?" A Tam không khỏi choáng váng nhìn đệ đệ
mình.
"Hắn đầu to óc bằng quả nho còn mở được cái cửa này. Mà ta đây???...
"Cái nhà rách nát này thì có gì?" A Tứ nhìn quanh toàn đồ cổ rách nát không
khỏi nhíu mày cằn nhằn.
"Im mồm! Ta xác định vào đây chủ yếu để cho đỡ ngứa nghề, trộm được gói mì tôm
cũng là trộm, đừng lải nhải nhiều, tìm đi!" Vừa nói cả 2 vừa lùng sục khắp
phòng, tiến dần tới chiếc giường phía cuối nhà.
Đang mải lùng sục đồ đạc, 2 anh em bị một tiếng động lạ trong phía nhà tắm làm
giật bắn cả mình. Chỉ thấy 2 tên này im lặng nhìn nhau, gật đầu ra hiệu, chúng
tiến lại gần phòng tắm...
Vương Học bị rơi xuống vực, rất may hắn kịp kích hoạt đồng hồ, thân hình mơ hồ
biến mất. Sau đó hắn đã thấy mình xuất hiện trong phòng tắm.
"Phù, trở lại rồi. May thế!"
"Ủa, có gì đó không đúng ah! Hình như trong nhà có người."
Mới đột phá Vương Học đã cảm thấy mình như thoát thai hoán cốt, cảm giác nhạy
bén hơn rất nhiều. Hắn rất nhanh cảm nhận được trong nhà có người lạ.
"Trộm sao? Đùa nhau chứ thằng trộm ngu ngốc nào chọn chỗ nhà rách nát này
thằng đó đúng là bệnh thần kinh!"
Chẳng kịp chờ hắn nhận định đúng sai, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị mở ra, 2
người lạ mặt cầm dao tiến đến, 2 bên nhìn nhau không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Rõ là nơi này không có ai ah! Sao bỗng nhiên chui ra thằng này vậy?." A Tam
và A Tứ sửng sốt.
"Nhà mình nghèo rớt mùng tơi ah! Thằng ngu nào chui vào đây?" Vương Học khó
hiểu nghĩ thầm.
"Giết!!!" 2 tên trộm hô to, lấy dao đâm tới.
"Mẹ ơi xong đời con rồi!" Vương Học thầm kêu hỏng bét.
"What the hell??? Các ngươi giết người hay đang diễn kịch ah! Chậm chạp thế có
mà giết cái rắm!" Hắn sửng sốt nhìn 2 tên trộm đưa mũi dao từ từ hướng đến
ngực mình giống như đoạn phim quay chậm.
Tức giận, tưởng bị đối phương trêu đùa, Vương Học lấy tay vỗ vào đầu 2 kẻ lạ
mặt mắng.
"Muốn giết người hay không mà chậm như rùa vậy? Phải đâm nhanh lên, biết
chưa?"
A Tam và A Tứ khóc không ra nước mắt.
"Ông trời ơi! Con đâm người nhanh thế rồi còn bị chê chậm, có còn thiên lý,
còn công bằng không hả???" Còn chưa kịp hết bi ai thì chúng đã thấy một luồng
đại lực đánh vào đầu, cả 2 tên lập tức ngã lăn ra đất bất tỉnh.
"Hả? Giả vờ chết à? Diễn giống thật ghê." Vương Học thấy cả 2 kẻ lạ mặt bất
tỉnh cũng không tin là thật, hắn chỉ vỗ nhẹ thôi, cùng lắm vợt chết con ruồi
chứ sao có thể đánh chết người được.
Gọi một lúc không thấy người tỉnh lại, hắn chột dạ nghĩ thầm.
"2 thằng cha này mà chết thật thì khổ mình."
Đặt tay lên mũi cả 2 tên để thăm dò, nhận thấy chúng vẫn thở đều, Vương Học
mới yên tâm một chút.
"Còn may, chỉ là hôn mê thôi."
Đưa mấy tên này ra ngoài, hắn tắm rửa cái mùi hôi thối trên người. Sau đó hắn
gọi điện báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau mấy ông cảnh sát khu vực cũng tới, họ
vô cùng ngạc nhiên khi kẻ bị sa lưới lại là 2 tên trộm khét tiếng, có máu mặt
trong vùng. Mà người bắt được chúng chỉ là một thiếu niên mới học lớp 10.
"Chú em thật giỏi ah! Một mình đánh gục 2 tên tội phạm cầm dao." Cảnh sát
trưởng xoa đầu Vương Học nói.
"Không...không phải cháu!" Hắn nhất quyết không nhận. Một thiếu niên mà đánh
được 2 người trưởng thành nghe đã quá giật gân rồi chưa tính chúng còn mang
theo hung khí. Dù có thật là do hắn đánh thì Vương Học cũng không bao giờ công
nhận.
Hắn hiểu được mình sau khi đột phá đã có nhiều thay đổi bất thường. Dù thế đi
nữa cũng không được tỏ ra quá xuất sắc, quá khác người vì sẽ dễ bị người khác
chú ý, dẫn đến họa sát thân.
"Ồ, vậy là ai?" Trưởng công an khu vực ngạc nhiên hỏi.
Có cơ hội, Vương Học liền bịa ra chuyện mình bị trộm vào nhà, có người đi qua
nhìn thấy liền tới giúp, không ngờ người này võ công cao cường ngay lập tức
đánh ngất 2 tên này.
Nghe xong, trưởng công an mới vỡ lẽ. Chính lão cũng không tin Vương Học có thể
làm điều này. Chắc hẳn 2 tên trộm xui xẻo này gặp phải cao thủ, đúng là ngày
xui xẻo của bọn chúng.
Đến khi xe công an nổi còi đi xa, Vương Học nhìn theo bóng xe đi khuất, rồi
hắn nhìn vào đôi bàn tay của mình.
"Chuyện gì? Đã xảy ra với ta?"


Vô Địch Tổ Sư Phá Hoại - Chương #8