Luận Đạo


Người đăng: kun_eric96@

"Đúng. Đây chính là thần khí, nó có tên là bật lửa, với cái này, các ngươi có
thể nhanh chóng tạo ra lửa mà không phải mất chút sức lực nào. Thấy sao? Ai
mua mở hàng ta giảm giá cho 50% cho chiếc đầu tiên." Vương Học tiếp tục quảng
cáo.
Sau một hồi, thấy mọi người sửng sốt nhìn mà không hề có một ai mua, hắn tặc
lưỡi đáng tiếc.
"Đúng là hai lúa ah! Chẳng ai biết nhìn hàng gì cả." Nói rồi hắn cất lại hết
tất cả vào balo.
"Tiểu tử chớ nói nhiều vô ích, ngươi mà không chứng tỏ được thân phận của mình
thì sẽ chẳng ai tin mà mua đâu. Mau lại đây, chúng ta tỉ thí." Côn Luân Tam
Thánh khua chân múa tay hô hào.
Thực ra đây cũng chính là tâm lý của mọi người. Nhất là 2 vị nhất đại tông sư
vốn dĩ sống đã thành tinh. Mới chút mánh khóe của Vương Học rõ ràng không đủ
để khiến họ hoàn toàn tin tưởng.
Với ánh mắt thăm dò, Định Tâm sư thái nhìn về phía Vương Học xem hắn sẽ làm
gì.
"Được thôi." Chỉ thấy hàng này xắn tay áo lên, mặt lộ rõ vẻ quyết tâm giống
như nhất định ăn thua đủ phen này.
"Sợ gì, cùng lắm thì ta... chạy!" Vương học nghĩ thầm. Mọi người mà biết được
suy nghĩ của hắn lúc này chắc đều phải té sấp mặt.
"Nào, lão muốn thi gì, ta chiều." Hắn tỏ ra khinh thường nói, trong lòng lại
thầm cầu trời khấn phật "nếu mà tỉ thí võ nghệ thì đúng là ông trời giết con!"
"Chúng ta sẽ..."
"Chết rồi, lần này không xong rồi." Vương Học thầm nhủ, tay không khỏi xoa xoa
chiếc đồng hồ. Ý định nếu mà phải tỉ thí võ nghệ thì trực tiếp trang bức một
lần rồi phủi mông chạy. Dù sao hắn có lên thì cũng không đủ để người ta nhét
kẽ răng nữa.
Lão giả nhìn hắn chằm chằm, nói ra từng chữ một.
"Luận... đạo!"
"Biết ngay mà!" Vương Học đau khổ nghĩ thầm, đang muốn kích hoạt đồng hồ để
chạy. Bỗng nhiên hắn sững sờ, hỏi lại lão giả. "Mà lão vừa bảo tỉ thí cái gì?"
"Luận đạo chứ gì nữa. Có mỗi bàn luận về "đạo" mà còn không hiểu hả?" Côn Luân
Tam Thánh nghi ngờ hỏi.
Sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, Vương Học lúc này mới hướng lão giả
nói.
"Tưởng gì chứ luận đạo thì một mình ta chấp hết cả thế giới, chấp lão nói
trước đi."
Hắn còn tưởng cái gì ghê gớm, hóa ra muốn luận đạo, đúng sở trường rồi nên
không phải sợ gì cả.
Cái khác có thể hắn chịu thua chứ công phu khua môi múa mép thì không bao giờ.
Nhất là bàn luận về đạo. Lão giả có thể sống cả đời người chỉ để truy tìm chân
lý "đạo" là gì.
Còn hắn thì không cần. Vô số các truyện tiên hiệp, kiếm hiệp, võng du đều
không phải đều nhắc tới "đạo" sao? Riêng về cái vấn đề này Vương Học có thể
nói suốt 3 ngày 3 đêm không hết.
Đám ni cô đứng ngoài không khỏi ngạc nhiên.
"Luận đạo ah! Không phải đó chính là sở trường của Côn Luân Tam Thánh còn gì?"
Ai cũng có suy nghĩ như vậy bởi lão già này đi khắp thiên hạ vô địch thủ đúng
vậy bởi vì trình độ luận đạo, chém gió của lão vô cùng cao siêu.
Tự nhiên lão này đòi luận đạo với một đứa bé mới khoảng hơn chục tuổi, rõ ràng
là cậy già ăn hiếp trẻ ah! Con nít hỉ mũi chưa sạch thì sao có thể biết gì về
"đạo" cơ chứ!
Định Tâm sư thái không khỏi nhíu mày, các đệ tử bên cạnh bà cũng không khỏi
xôn xao bàn luận lên.
"Tiểu thí chủ này thua chắc rồi! Có ai không biết cái chiêu này của Côn Luân
Tam Thánh đâu chứ!" Một ni cô khoảng 40 tuổi tỏ vẻ tiếc nuối.
"Cũng do đứa bé này quá chủ quan, để lão mũi trâu này quyết định nội dung tỉ
tí. Nếu là ta thì sẽ trực tiếp dùng thần kỳ pháp bảo mà xử đẹp lão."
"Tiếc thay ah! Luận đạo với lão mũi trâu này thì sợ rằng cậu bé có là thần
tiên thật sự cũng không thắng nổi." Một ni cô trẻ tuổi tiếc nuối than thở.
Không ai tin tưởng vào khả năng chiến thắng của một đứa trẻ.
"Đạo là gì?" Lão giả bắt đầu nói trước "Đạo là nguồn gốc của vũ trụ, là bản
nguyên của Trời Đất và vạn vật, có nguồn gốc tự nhiên nhưng không biết nơi
xuất phát cũng không có nơi kết thúc.: "Có một vật gì đó sinh ra cả trời đất,
lặng lẽ, trống không, đứng riêng biệt không đổi thay, tuần hoàn không biết mệt
mỏi, có thể làm mẹ thiên hạ; ta không rõ tên là gì, gọi nó là đạo."
"Được lắm, lão còn gì nữa không trăn trối nốt đi." Vương Học không khỏi vỗ tay
tán thưởng. Đây rõ ràng là quan niệm về "đạo" của Đạo giáo ah.
Chỉ thấy lão giả không hề quan tâm, vẫn chăm chú nói tiếp.
"Đạo ở khắp vũ trụ, tàng ẩn trong muôn vật thiên nhiên mà không có bất cứ sự
phân biệt nào. Đạo là vô hình nhưng công dụng vô biên đối với vạn vật đều
tương đối và ngang nhau, có thể hình dung đó là đạo của Trời."
"Đạo mà lão nói chỉ có thế thôi sao?" Vương Học ngáp ngáp nói. Thực sự quá
buồn ngủ, quá tẻ nhạt rồi!
"Còn chưa hết đâu, tiểu tử chớ càn rỡ." Lão giả mất hứng trả lời, rồi lại tiếp
tục nói.
"Đạo có công sinh ra vạn vật, còn Đức thì bồi dưỡng, nuôi lớn vạn vật và có
công che chở vạn vật, nhưng công sức đó lại tùy thuộc vào Đạo...Nói cách khác,
khi vạn vật được tự nhiên sinh ra, muốn được phát triển và trưởng thành tốt
thì phải cần quá trình bồi dưỡng nuôi nấng tốt, muốn được thế cần phải tuân
theo chính quy luật của nó, tức quy luật của tự nhiên, là quy luật của Đạo.
Khi con người làm được những điều thích ứng thuận với đạo Trời thì coi như đắc
đạo."
Nghe đến đây, Định Tâm sư thái cũng không khỏi thầm tán thưởng Côn Luân Tam
Thánh.
"Đúng là một sự hiểu biết thấu triệt uyên thâm ah! Đạo trưởng hiểu được đến
mức này ta cũng phải cam bái hạ phong."
"Cảm ơn sư thái nha. Lão đây mới chỉ nói chút da lông mà thôi." Côn Luân Tam
Thánh không khỏi đắc ý rung đùi.
Các vị ni cô còn lại cũng phải tán thán, không ngờ đạo mà lão giả này nói ra
lại huyền diệu đến vậy. Huyền diệu đến nỗi mà... chẳng ai hiểu cả!!!
"Các ngươi có hiểu lão già này nói nãy giờ "đạo là gì không?" Vương Học cất
tiếng hỏi.
"Không." Cả đám ni cô lắc đầu trừ Định Tâm sư thái vẫn lựa chọn trầm mặc.
"Đúng rồi, tại lão già này ăn nói chẳng ra gì. Ai có thể hiểu cơ chứ." Vương
Học chỉ trích.
"Tiểu tử nhiều chuyện. Có giỏi thì hãy giải thích xem đạo là gì. Đừng ở đấy
nói nhảm." Côn Luân Tam Thánh phi thường không vui nói.
"Được thôi." Vương Học nhìn quanh tất cả mọi người rồi bắt đầu nói.
"Đạo thực ra chỉ có 2 nghĩa. Nghĩa thứ nhất là con đường, nghĩa thứ hai là nói
ra. Người ta hay nói mỗi người đều có đạo của riêng mình, đúng vậy đó chính là
đường đời của mỗi người, cách sống mà họ lựa chọn, lý tưởng mà họ theo đuổi để
hướng tới cái đích sống của chính mình."
Ngừng một lúc, hắn lại nói tiếp.
"Đạo cũng chính là nói ra, ẩn dụ trong đó chính là cách mọi người thể hiện ra
ngoài đạo của mình là gì. Bởi vì đạo của ta không phải đạo của lão, cũng chẳng
phải đạo của vị sư thái này, cũng không phải của các vị ni cô này. Mỗi người
đều có suy nghĩ riêng của mình về nó, mỗi người đều có một cái đạo khác biệt,
một cách thức sống khác biệt, thứ khách biệt mà chỉ bản thân mình mới có."
"Vậy mới có câu "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh."
Có nghĩa là đạo mà ai cũng có thể nói ra được thì không phải là đạo nữa, mà
tên nếu ai cũng đặt được thì không còn là tên nữa."
"Vì vậy, ta tuyên bố nãy giờ lão giả này nói ra đạo là cái gì thì tất cả đều
không phải là đạo. Tất cả đều sai. Vì đạo không đơn thuần có thể định nghĩa
được, nhưng nó cũng chính là cuộc sống này!"
Nói xong Vương Học thấy không khí hơi khác lạ liền nhìn quanh. Một sự im ắng
đến nổi cả da gà. Chỉ thấy mọi người xung quanh kể cả Định Tâm sư Thái hay Côn
Luân Tam Thánh đều trợn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Bởi nãy giờ nghe Vương Học
nói ra những điều đó là một sự trùng kích quá lớn!
Nhìn thấy vậy hắn ta không khỏi đắc ý. "Còn phải hỏi sao? Ta đây đúc kết từ vô
số lý luận mới ra được chừng đó, không chấn động sao được!"
"Đơn giản, ta đây chính là thần!!!"
Sau một chút choáng váng về "đạo" mà Vương Học đã nói, Côn Luân Tam Thánh liền
muốn phản kích lại tuy nhiên chính câu nói kinh điển "đạo khả đạo, phi thường
đạo" mà đạo tổ đã nói khiến lão cứng họng.
"Má! Hóa ra nãy giờ tốn công tốn sức đều vô ích sao? Đạo có thể nói ra thì
không phải là đạo, vậy thì trước giờ tất cả định nghĩa đều sai bét hết cả."
Lão tức giận mắng thầm mình quá sơ xuất."
Giờ đây đến cả Định Tâm sư thái và đám ni cô đều không khỏi nhìn Vương Học
bằng một con mắt khác, bớt đi rất nhiều sự khinh thường. Ai cũng không ngờ
rằng cứ vậy mà hắn đã phá vỡ kế hoạch xảo quyệt của Côn Luân Tam Thánh.
"Thôi được rồi, ta cho lão một cơ hội rửa nhục."
"Lần này cho tiểu tử nhà ngươi ra đề, ta không tin lại thất bại được." Lão giả
híp mắt nói.
"Ta với lão mỗi người ra 3 câu đố, ai trả lời đúng nhiều hơn sẽ thắng, lão
thấy sao?" Vương Học cười cười nói.
"Được!" Lão ta sảng khoái trả lời. Lão không tin kiến thức của mình còn thua
cả một đứa trẻ.
Nghe vậy, Vương Học hắng một tiếng, đứng trước tất cả mọi người, hắn liền ra
câu đố trước.
"Có 1 con trâu. Đầu nó thì hướng về hướng mặt trời mọc, nó quay trái 2 vòng
sau đó quay ngược lại sau đó lại quay phải hai vòng hỏi cái đuôi của nó chỉ
hướng nào?"
"Câu hỏi này ngược lại thú vị ah!" Tiểu ni cô hứng thú nói.
"Thú vị thật, nhưng mà quá dễ đi."
"Đúng vậy! Ai chả biết hướng mặt trời mọc là hướng Đông chứ."
"Thế mới nói, quay con trâu vài vòng mà lừa được Côn Luân Tam Thánh. Nào có dễ
như thế."
"Đáp án quá đơn giản. Là hướng Đông đi."
"Sao muội lại ra hướng Tây á."
"Gì vậy? Của muội ra hướng Nam cơ mà."
Cuối cùng cả đám ni cô loạn thành một bầy tranh cãi kết quả, Côn Luân Tam
Thánh thấy vậy không khỏi thở phào.
"May là tiểu tử này còn ngây thơ, lấy bài toán mẫu giáo ra lừa mình."
Lão liền tràn đầy tự tin mắng.
"Tiểu tử vô tri nghĩ lừa được ta bằng mấy trò vớ vẩn này à!"
"Lão có đáp án chứ?" Vương Học cười thầm.
"Đương nhiên! Quá dễ, ta ...không thèm trả lời."
"Không có đáp án thì chịu thua đi, lão bốc phét làm gì chứ!" Vương Học nhìn
lão giả đầy vẻ xem thường.
Côn Luân Tam Thánh đâu dễ để người khác xem thường, lão tức giận chỉ thẳng mặt
Vương Học.
"Là hướng Đông còn gì nữa! Xem tiểu tử ngươi còn gì để nói."
"Hahaha!!! Vương Học không khỏi cười lớn nhìn lão. Định Tâm sư thái thấy vậy
không khỏi lung lay đầu nghĩ thầm.
"Sợ là Côn Luân Tam Thánh lại bị hố phát này rồi.
Chỉ thấy Vương Học lên tiếng nói.
"Đáp án là..."


Vô Địch Tổ Sư Phá Hoại - Chương #5