Tỉ Thí


Người đăng: kun_eric96@

Nhìn Vương Học không có chút chân khí nào để chống lại cái lạnh đến mức mà
phải rúc chăn, quấn tròn như nhộng, đến đứa trẻ con cũng biết hắn đơn giản chỉ
là một cái người bình thường. Thử hỏi trẻ con còn không bị mắc lừa chứ nói chi
đến 2 siêu đại cao thủ ăn muối còn nhiều hơn cả hắn ăn cơm, nếu ngu ngốc họ
cũng chẳng được làm chưởng môn, chẳng sống được trong giang hồ hiểm ác cho đến
bây giờ.
Nhưng đúng là sự xuất hiện của Vương Học trên đỉnh Nga Mi khiến cho nhiều
người khó có thể giải thích được, từ Côn Luân Tam Thánh đến đám người Định Tâm
sư thái. Phải nói rằng đến Côn Luân Tam Thánh còn sợ hết hồn thì người khác
cũng sẽ phải giật mình suy nghĩ.
Sau khi hỏi kỹ các đệ tử, chưa từng ai thấy người lạ xuất hiện quanh núi, vậy
mà tiểu tử này lại đang ngồi lù lù một đống ở đây. Tại sao? Tại sao? Chắc hẳn
trên đầu mọi người lúc này đều có cả một cái dấu hỏi to như cái đấu.
Đoán được sự tò mò của mọi người, Vương Học cũng không tiếp tục đấu võ mồm,
hắn cởi bỏ cái mũ ra để lộ bộ tóc xoăn lãng tử, chỉ vào chiếc mũ, hỏi:
"Các ngươi biết đây là gì?"
"Không biết!" Mọi người đồng loạt lắc đầu, đồng thanh nói.
"Đúng là nhà quê mà!" Vương Học tỏ vẻ đau lòng, tranh thủ nói "Đây là mũ lưỡi
trai, hiểu không? Là mốt đẹp nhất năm nay đấy."
"Đây là cái mũ!" Một tiểu ni cô thốt lên.
"Đúng rồi đấy. Ai vừa nói vậy? Mau ra đây ta xem nào." Vương Học vui mừng,
không ngờ xa quê hương mà gặp được người đồng đạo.
Chỉ thấy từ phía sau đám ni cô, một cô bé tiểu ni cô đáng yêu luồn qua đám
người tiến về phía trước đối mặt với Vương Học. Cô bé khoảng 10 tuổi, mũm mĩm
đáng yêu, má có 2 chiếc lúm đồng tiền to đùng càng khiến nụ cười cô bé thêm
duyên dáng.
"Ta trả lời đúng không?" Cô bé hỏi.
"ĐÚng!" Vương Học gật đầu.
"Âu dê! Thấy chưa? Ngay từ đầu con đã bảo đây là cái mũ rồi." Cô bé vui mừng
nhảy múa tung tăng, quay sang nói vớ đám Định Tâm sư thái, vẻ mặt giống như
muốn nói với họ "mở to mắt lên mà xem, cô nương ta đoán mà còn không chịu tin
cơ."
"Đây là là một loại mũ được phổ biến rộng rãi ở nhiều quốc gia trên thế giới.
Tên của loại mũ này được đặt theo hình dáng của mũ vì phần che nắng của mũ dài
ra phía trước mặt khoảng 15 đến 20 cm và bầu bầu như cái lưỡi của con trai. Nó
có ưu điểm là khả năng chống nắng và không bay khi đi ngược chiều gió. Ngoài
ra nó còn thể hiện phong cách, cá tính của người mặc, đội lên trông rất đẹp."
Vương Học tranh thủ lên tiếng giải thích.
"Chứ đâu nhìn xấu xí như cái mũ lá rách kia." Vương Học tiếp tục vừa nói vừa
chỉ chiếc mũ lá mà Côn Luân Tam Thánh đặt cạnh người khiến lão không khỏi ngại
ngùng giấu nó ra sau lưng.
Định Tâm sư thái cũng cười thầm, cảm giác rất hả hê khi Côn Luân Tam Thánh bị
trẻ con làm mất mặt. Chợt bà thấy thiếu niên kia chỉ vào mình, chính xác là
đầu của bà rồi bĩu môi nói.
"Còn có cái kiểu mũ ni cô này nhìn vừa già, vừa xấu lại đơn điệu, kém mũ của
ta đến cả vạn dặm."
Nghe đến đây, Định Tâm sư thái đang cười thầm trong bụng cũng tí nữa bị sặc
nước bọt mà nghẹn chết ! Miêng bà méo lại, mặt xám đen, tổng thể là trông rất
khó coi.
Côn Luân Tam Thánh nhìn ĐỊnh Tâm sư thái bị thốn như vậy liền mừng thầm. Đã
bao nhiêu lần bị ăn thua thiệt ở bà già này mà có bao giờ thấy bả khó coi vậy
đâu. Vì vậy lão nhìn rất khoái chí, tuy bị Vương Học chế giễu nhưng vẫn có hảo
cảm với hắn ta hơn.
Chỉ thấy Định Tâm sư thái tỏ vẻ khó chịu, kiên trì hỏi Vương Học "Rốt cục
ngươi là ai? Đừng có đánh trống lảng."
Không nhìn Định Tâm sư thái, cũng không có ý định trả lời, Vương Học Tiếp tục
gỡ kính râm ra, để lộ đôi mắt đẹp và đôi lông mày kiên định. Hắn chỉ cái kính,
hỏi tiếp:
"Các ngươi biết đây là gì không?"
"Không biết." Mọi người lại đồng loạt lắc đầu khiến Vương Học không khỏi thất
vọng. Chợt cúi xuống thấy cô bé đang chằm chằm nhìn mình, mặt đỏ tía tai, hắn
không hiểu ra sao nhưng cũng cố hỏi cô bé.
"Em gái ah, biết đây là cái gì sao?" Hắn cũng thực sự chờ mong cô bé nói được
ra chứ không cái gì hắn cũng nói thì đâu còn ý nghĩa nữa.
Bị mọi người chú ý, cô bé gật gật đầu, mắt vẫn liếc nhìn Vương Học, lại giống
như một cái nhìn ai oán.
"Phải trả lời thật sao?" Cô bé hỏi.
"Đương nhiên rồi! Phải nói cho mọi người cùng biết chứ!" VƯơng Học cao hứng
thúc dục, hắn nghĩ "chắc mình đẹp trai quá làm con bé mê tít rồi, nhìn ngại
ngùng e thẹn thế kia cơ mà, hehe."
Còn đang mải cười thầm nghĩ xem nếu cô bé mến mộ thì mình phải làm sao. Chợt
hắn nghe thấy tiếng trả lời lanh lảnh.
"Vị ca ca này thật biến thái ah, đến cả áo lót trẻ con cũng lấy dùng, còn lấy
để... để ... để đắp mắt nữa chứ!!!" Tiểu ni cô ngước nhìn hắn với cặp mắt to
tròn, trong veo như nước giếng nước mùa thu, nhưng cũng đầy vẻ chất vấn. Cô bé
cũng tự ôm lấy bộ ngực của mình, vừa sợ, vừa giận.
Choáng! Choáng toàn tập luôn!
Vương Học thấy cả bầu trời như đang sụp đổ, hình tượng bá đạo mạnh mẽ nãy giờ
của mình tạo lập bị bể như là kính vỡ.
"Há?" Tất cả mọi người sau khi nghe cô bé nói không khỏi ngỡ ngàng, miệng há
hốc, mắt trợn ngược lên như khó có thể tin nổi vào tai của mình điều vừa nghe
thấy.
Chỉ có Côn Luân Tam Thánh là nhanh chóng thoát khỏi tình trạng ngạc nhiên,
quay sang nhìn Vương Học với ánh mắt đầy vẻ đồng tình nói.
"Không sao cả tiểu tử, ta biết rằng ta và ngươi đều là những người đàn ông
thiếu thốn tình cảm. Chính ta ngày xưa thời thiếu niên phương cương còn không
ít lần sang núi Nga Mi trộm đồ lót của mấy vị sư thái này đây. Đừng buồn, cũng
đừng ngại ngùng xấu hổ mà tự tận, ta luôn ủng hộ ngươi. Nếu chết nhớ nhượng
lại cho ta cái kính với cái mũ là được."
Dừng một lúc lão lại nói tiếp.
"Nhưng mà cái bệnh mà suốt ngày đeo áo lót phụ nữ để đắp mắt là nặng lắm rồi
đấy, giai đoạn cuối cũng thì cũng hết thuốc chữa rồi. Đằng nào cũng chết thà
rằng cho ta kính với mũ của ngươi, ta sẽ đắp cho ngươi ngôi mộ đẹp nhất núi
Nga Mi luôn, đảm bảo đẹp hơn cả mộ Quách tổ sư."
"Lão đi chết chứ ta thì không nhé!" Vương Học trợn mắt lên giận dữ, không ngờ
lão ta dám đánh chủ ý vào đồ đạc của mình, rủa hắn chết.
Lại nhìn sang đám ni cô, trừ Định Tâm sư thái, tất cả đều sợ hãi che ngực,
nhìn hắn chằm chằm vẻ cảnh giác. Có lẽ họ thực sự cho rằng cái kính của hắn là
từ... cái kia ah, cũng vì cái kính tuy nhỏ thôi, nhưng nếu so kích cỡ với ngực
của tiểu ni cô kia thì đúng là ....vừa khít!
Không chỉ hắn, đám ni cô cũng coi cả lão giả ngồi cạnh hắn là kẻ biến thái
luôn. Một già một trẻ đều có thú tính trộm cắp đồ lót con gái, thử hỏi con nhà
người ta không lao vào đánh hội đồng đã là may lắm rồi.
Đến Định Tâm sư thái mặt cũng đã âm trầm cực điểm, có vẻ như bà đã tin lời
tiểu ni cô tới 9 phần, coi Vương Học như một tên dâm tặc. Mà bà thì ghét nhất
những tên dâm tặc chuyên đi hại con gái nhà lành, nếu thực sự như vậy thì chắc
chắn bà sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ.
Thái độ của Định Tâm sư thái làm Côn Luân Tam Thánh không khỏi chột dạ, sẵn
sàng tư thế nếu Định Tâm sư thái mà lao vào thì nhất quyết bỏ chạy thoát thân
trước.
"Đàn bà giận dữ không phải chuyện đùa ah!" Lão thầm nghĩ.
Tuy nhiên đối với tất cả những sự chất vấn của mọi người xung quanh, thậm chí
cả ánh mắt ngại ngùng của tiểu ni cô trước mặt, Vương Học vẫn giữ được sự bình
tĩnh. Vì hắn biết mình chẳng làm điều gì khuất tất nên đương nhiên sẽ không
sợ, chẳng qua trí tưởng tượng phong phú đến mức phi thường của cô bé khiến hắn
trong lòng không khỏi muốn ngoác miệng cười hả hê.
Người run run, cơ mặt thì giật giật, miệng thì méo xẹo vì cố kìm chế nụ cười
của mình, Vương Học lên tiếng thanh minh.
"Cô bé này trả lời rất hay, sáng tạo vượt quá cả tầm kiểm soát của ban tổ
chức, tuy nhiên đáp án thì sai bét rồi."
Dáng vẻ của hắn khiến mọi người nhìn vào đều nghi ngờ, khó mà tin được. Biết
điều đó, hắn lại quay sang nói với lão giả.
"Ta không có họ hàng hay liên quan gì với cái lão biến thái này cả, cái này
của ta chính là kính râm đó. Hiểu không?"
"Kính râm thường được đeo theo thời trang hay để khỏi bị chói nắng, nhưng có
một lợi điểm cho sức khỏe - bảo vệ võng mạc và thủy tinh thể trong mắt của
người đeo. Chất liệu của nó không liên quan gì tới đồ lót cả. Do tâm hồn của
mọi người không được trong sáng như ta nên nghĩ bậy thôi." Tranh thủ giải
thích, hắn lại nhìn mặt đối mặt với tiểu ni cô.
Cô bé cũng nhận ra Vương Học ám chỉ đến mình nên không khỏi đỏ mặt cúi gằm
xuống trông rất đáng yêu.
Mọi người xung quanh bị thái độ điềm tĩnh cũng như cách giải thích chi tiết
của hắn thuyết phục phần nào nên không khí cũng bớt căng thẳng hơn nhiều. Chỉ
có Côn Luân Tam Thánh ngồi cạnh hắn là trợn mắt, không nói lên lời.
"Ta cứ nghĩ chúng ta là đồng đạo, không ngờ tiểu tử có tâm hồn thật trong sáng
ah! Lão tử bái phục sát đất."
Đầu lão ta lại nghĩ "Móa! Cái tên này làm mình khoe chiến tích xong mới giải
thích, thành ra ở đây có mình ta là người xấu thôi à."
"Đấy! Thấy chưa? Ta biết ngay tiểu tử này nói đùa nên nãy giờ ta cũng nói đùa
thôi. Đường đường chưởng môn Côn Luân, phái ta cũng thiếu gì nữ tử có áo lót
mà phải sang Nga Mi trộm."
Thấy có gì đó không đúng, lão lại giải thích tiếp.
"Ta đùa thôi, còn trộm đồ thì không bao giờ, kể cả cây kim sợi tóc." Lão nói
mà chính khí lẫm nhiên. Ai mà chưa nhìn thấy thái độ vừa nãy của lão chắc sẽ
bị lừa, nhưng ở đây nãy giờ, ai cũng thấy lão già này mới chính là kẻ không
đáng tin nhất!
Cũng không tranh cãi nhiều, Vương Học liền đưa kính cho Định Tâm sư thái, bảo
bà tìm chỗ có ánh nắng mặt trời thì đeo vào, có thể trực tiếp nhìn vào mặt
trời mà không bị chói mắt. Lúc đầu bà còn bán tín bán nghi nhưng sau khi xuống
núi thử đeo kính nhìn mặt trời, Định Tâm sư thái không ngờ chiếc kính lại thần
kỳ đến vậy.
Trở lại đỉnh núi, bà không khỏi nhìn sâu lấy Vương Học một cái rồi mới trả
kính. Lần này bà khẳng định thiếu niên này chắc chắn không phải bình thường.
Chẳng qua là thân phận quá thần bí, đến bà cũng không nhìn ra manh mối.
"Ta cũng không tin ah, không tin cái kính này thần kỳ đến vậy, phải cho ta thử
ah!" Côn Luân Tam Thánh kêu la inh ỏi đòi đeo thử.
"Đeo cái rắm nhé, lão già biến thái!" Biết ý đồ của lão giả muốn mượn thử rồi
chạy trốn nên Vương Học cũng không ngu mà đưa kính cho lão.
"Nãy giờ ngươi toàn đánh trống lảng còn chưa nói mình là ai đâu đấy." Định Tâm
sư thái lên tiếng nhắc nhở, bà bây giờ đã quá tò mò về thân phận của thiếu
niên này nên không thể không hỏi thêm lần nữa.
Vẫn với cái thái độ không thèm trả lời, hắn mở balo của mình ra lấy một chiếc
bật lửa, giơ lên trước mặt mọi người, khua qua khua lại như muốn khoe khoang.
"Ta hỏi ngươi là ai? Sao nãy giờ không trả lời?" Định Tâm sư thái nóng nảy
hỏi, lần này hình như bà quyết tâm phải biết bằng được thân thế của thiếu niên
này.
Vẫn không nói gì, Vương Học chỉ đứng đấy liên tiếp chỉ vào cái bật lửa.
"Lại cái đồ chơi gì đây ah! Cho ta cầm thử xem nào." Côn Luân Tam Thánh thích
thú nhìn cái bật lửa trên tay Vương Học mà nói.
Mọi người cũng rất trông chờ không hiểu sắp tới là đến tiết mục nào. Không để
mọi người chờ lâu, một phần cũng sợ tiểu ni cô kia lại liên tưởng đến cái thứ
quái quỷ gì nữa, Vương Học quyết định lên tiếng.
"Đây là thân phận của ta ah!" Nói rồi, hắn bật lửa, một ngọn lửa nhỏ nhắn,
xinh xắn, ấm áp bỗng sáng lên.
Tất cả mọi người ngạc nhiên "ồ" một tiếng, có người còn kêu than sợ hãi.
"Lửa ah! Vù một phát được tạo ra chỉ bởi cái thứ bé tí này." Côn Luân Tam
Thánh không khỏi than thở.
Đến cả Định Tâm sư thái giờ cũng không thể định tâm được nữa, mặt bà cũng
không dấu nổi vẻ sợ hãi, kinh động như lần đầu bà được gặp sư phụ của mình
vậy.
"Các ngươi biết ta là ai không?" Vương Học đứng bật dậy trên giường, hất chăn
sang một bên. Cái dáng hình cao gầy khắc khổ đó giờ đây bỗng chốc trở lên kỳ
vĩ, khổng lồ che lấp cả ánh sáng mặt trời!
Lần này tiếp tục mọi người lại lắc đầu tỏ vẻ không biết.
"Ta chính là... thằng đi bán báo ah!" Vương Học ngạo nghễ trả lời, ánh mắt
nhìn ra xa xăm giống như một bậc hiền triết đã trải qua thăng trầm của đời
người. Hắn hỏi tiếp.
"Ai... mua báo không?"
"..."
"CÓ! Mọi người đồng thanh trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương Học với vẻ
ngưỡng mộ. Chợt một nàng ni cô quay sang bên cạnh hỏi:
"Mà sư tỉ này, báo là cái gì?"
"Ta... cũng không biết!" Vị ni cô đứng cạnh trả lời.
"Thế sao tỉ cũng bảo "có" mà."
"Đồ của vị công tử này đâu phải phàm vật ah! Chắc chắn là thứ tốt."
Sau một hồi rung động toàn trường, Vương Học hài lòng thu chiếc bật lửa về
balo, đứng trước mặt mọi người hỏi.
"Giờ biết ta là ai chưa?"
"Rồi ạ!" Mọi người đồng thanh đáp lời.
"Là ai???" Hắn hỏi lớn.
"Là anh bán báo ạ!"
"Tốt! Giờ hãy vào chuyện chính đi. Ta chính là Chúc Học, em trai hỏa thần Chúc
Dung, được ngọc hoàng đại đế cho hạ phàm để sưu tập tất cả các loại võ công
tâm pháp trong thiên hạ, biên tập lại thành một bản võ đạo chính quy, đào tạo
tất cả con dân trong thiên hạ với giáo trình 12 năm học cơ sở và 4 năm học đại
học. Nhà nhà biết võ, người người biết võ để không còn tình trạng trộm chó cắp
gà."
"Woah! Đúng là thần tiên thật."
"Ta biết ngay mà, người bình thường làm sao có thể lên đỉnh Nga Mi không một
tiếng động. Là chàng tự rớt xuống ah!"
"Thật không ngờ tiểu tử này là thần tiên." Định Tâm sư thái thầm nghĩ.
"Tiểu tử này lại đang chém gió rồi." Cũng hơi chút tin tưởng lời VƯơng học
nhưng Côn Luân Tam Thánh vẫn có những nghi vấn của riêng mình.
"Ta không tin! Ta không phục!" Lão chợt hô to làm mấy ni cô đứng ngoài giật
bắn cả mình.
"Vậy phải làm sao ngươi mới tin?" Vương học giả bộ tỏ vẻ lạnh lùng quay sang
nhìn thẳng vào mắt Côn Luân Tam Thánh mà hỏi.
"Ta yêu cầu tỉ thí công bằng."
"Được thôi, muốn gì ta chiều." Vương Học cười hắc hắc nói.
"Được lắm, đồng ý ta rồi thì tí nữa đừng có hối hận." Côn Luân Tam Thánh nhìn
hắn chằm chằm, tỏ vẻ rất quyết tâm.
"Never nhé lão già. Ta sẽ cho lão biết hậu quả của việc troll ta nãy giờ."
Nói rồi, Vương Học "vù" một tiếng... lấy ra cả chục chiếc bật lửa cầm ở tay!
"Bán bật lửa giá cả phải chăng ah! Mua đê! Mua đê! ngày đầu hạ giá chỉ 100
lượng vàng 1 cái, mua 1 lần dùng vĩnh cửu, bảo hành bơm ga free, wifi miễn
phí. Mua đê! Mua đê!"
"Rầm" một tiếng! Mọi người nghe xong suýt thì té xỉu. "Thần khí ah! Sao lại
mang đi bán như rau cỏ ngoài lề đường vậy!!!"


Vô Địch Tổ Sư Phá Hoại - Chương #4