Người đăng: kun_eric96@
“Đêm nay thì nhà mình sáng nhất cái thành phố này rồi còn gì?” Vương Học không
khỏi than thở. Cũng phải thôi, nhà vốn có 2 cái bóng đèn nay còn thêm cả chục
cái bật lửa hàng tồn kho, thử hỏi hắn không muốn tỏa sáng cũng khó.
Nghỉ ngơi đến lúc chiều tối, hắn mới ngủ dậy. Thực sự cảnh mà vị Lý công tử
cùng với Minh Nguyệt nữ tử kia làm đã khiến cho tâm hồn trong sáng ngoài tối
của Vương Học bị ám ảnh. Bình thường xem phim thì nó phê thế đấy, đến lúc
ngoài đời thật nhìn thấy còn thích hơn nữa.
“Mình đúng là đã trẻ lại còn dê ah! Thật có lỗi với Tiểu Ngọc.” Lắc lắc đầu rũ
khỏi hình ảnh trong thanh lâu đêm qua, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi mặc quần áo,
che khẩu trang kín mít, quyết định cầm 10 thỏi vàng 10 lạng bạc để đem đi tiêu
thụ.
Nói đến vàng, thực ra đây là một nguyên tố hóa học, cũng là kim loại chuyển
tiếp. Nó có đặc tính mềm, dễ uốn, dễ dát mỏng, màu vàng và chiếu sáng. Vàng
được sử dụng trong rất nhiều lĩnh vực, tuy nhiên nó quý hiếm và cũng hữu hạn
nên vàng có giá trị rất cao. Hàm lượng vàng trong hợp kim được xác định bằng
kara và vàng nguyên chất được định danh là vàng 24k. Đa số các đồng tiền hay
thỏi vàng nguyên chất đều có độ nguyên chất 99.99%, những thỏi vàng mà Vương
Học đang có cũng không ngoại lệ, chính là vàng 24k. Vàng thường được tính theo
đơn vị lượng hoặc chỉ, một lượng bằng 37.5g và một chỉ bằng 1/10 lượng tương
đương với 3.75g. Vì vậy 10 lượng vàng mà hắn đang có thì trong lượng thực chất
của chúng chỉ là 375g mà thôi.
Đi bán vàng không phải là chuyện đơn giản, nhất là đối với một cậu học sinh
mới 16 tuổi. Không thể tùy tiện cầm hết ra một tiệm vàng mà bán, chắc chắn sẽ
bị chú ý và gây ra nhiều vấn đề rắc rối. Vương Học cũng biết vậy, hắn ăn mặc
kín đáo đi tới các tiệm vàng, mỗi nơi hắn chỉ bán ra 2 lượng và chia ra nhiều
tiệm vàng cách nhau xa trong thành phố.
Rất may mà hắn đã hữu kinh vô hiểm tiêu thụ thành công số vàng đánh cắp. Trên
đường về nhà, xách theo cả cái balo to đùng với hơn trăm ngàn đồng, Vương Học
vui mừng vừa đi vừa huýt sáo. Đến lúc đi qua ngã rẽ, tình cờ nhìn vào kính cửa
phản chiếu, hắn nhận ra có 2 kẻ khả nghi đang đi xe máy hình như đang cố gắng
bám theo mình. Vương Học không khỏi chột dạ.
“Tiền tài động nhân tâm ah!” Hắn không khỏi sợ hãi nghĩ thầm. “May mà mình
phát hiện ra sớm nếu không để họ theo đến chỗ vắng kết cục nhất định sẽ là bị
cướp trắng.”
Nghĩ đến đây Vương Học liền đi tới một con phố đông đúc nhộn nhịp, đi vào một
quán café bên đường giả bộ vào mua đồ, nhân lúc 2 kẻ đi sau không để ý liền
trèo tường chạy lối cửa sau. Khi 2 tên kia nhận ra không đúng chạy theo kiểm
tra thì Vương Học đã đang ngồi trên xe bus cao chạy xa bay mất rồi.
Ngồi trên xe bus, hắn nghĩ đến chiếc xe đạp mình bỏ lại, lòng đau như cắt. Dù
sao cũng là con xe cùng hắn gắn bó gần chục năm nay, tuy có hỏng hóc cũ kỹ
nhưng đó là thứ duy nhất gắn liền với tuổi thơ, bỏ đi cũng tiếc, giá mà giữ
lại được để đem đi bán thì tốt làm sao!
Gần nửa đêm, Vương Học mới lết được thân về đến nhà. Biết sao được, điểm dừng
xe bus cách nhà hắn xa tít tắp, phải đi bộ mấy tiếng mới về tới nơi. Cả người
đau nhức mệt mỏi không nói, riêng việc xách theo một balo tiền đi ngoài đường
vắng cũng đủ khiến cho hắn sợ hết cả hồn. Chỉ lo trong bóng tối xông ra một
người cướp hết tiền, thế là công sức đi toi.
May là đường về nhà hắn thuận buồm xuôi gió chứ không phải trải qua 9x9=81
kiếp nạn như của Đường Tăng. Vào nhà, đóng “rầm” cửa lại, Vương Học mệt mỏi
đến tắm cũng chẳng thiết, ngã lăn xuống giường ngủ say như chết.
Gần sáng tỉnh dậy, hắn mới vệ sinh sạch sẽ thơm tho, mặc một style độc và dị,
quyết tâm xuyên thêm lần nữa. Hoặc là cuộc đời nở hoa, hoăc là cuộc sống bế
tắc! Bây giờ hắn không còn thiếu thốn tiền bạc, chỉ còn thiếu việc bái sư học
nghệ nữa thôi.
Có một điều thú vị là ở thế giới kiếm hiệp có rất nhiều các môn phái võ lâm
quen thuộc mà hắn đã từng xem trong phim kiếm hiệp. Có thể phân loại thành 2
phe chính và tà với nhiều môn phái khác nhau.
Phe chính đạo có lục đại môn phái là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Không Động,
Côn Luân, Thiên Sơn. Ngũ đại bang gồm Cái Bang, Cự Kình Bang, Hải Sa Bang, Mao
Sơn Bang, Thần Nông Bang. Ngũ đại kiếm phái gồm Hoa Sơn, Hằng Sơn, Tung Sơn,
Thái Sơn, Hành Sơn. Tứ đại môn gồm Đường Môn, Tứ Phương Môn, Thiên Kiếm Môn,
Tứ Tuyệt Môn.
Phe tà đạo có Ma Giáo, Thiên Ưng Giáo, Ngũ Độc Giáo, Thần Long Giáo. Hai phe
chính ta phân chia, chiến đấu không ngừng, ngoài ra còn hàng ngàn hàng vạn môn
phái vừa và nhỏ khác dải dác khắp nơi. Tại đây Vương Học chú ý nhất chính là
Tiêu Dao Phái tuy nhiên môn phái này thần bí và có rất ít người nên hắn cũng
chỉ biết cầu nguyện hên xui.
Lần trước hắn có cài đặt đồng hồ xuyên tới nơi nào đó để kiếm tiền, không ngờ
đồng hồ cho hắn đi làm kẻ trộm luôn. Lần này rút kinh nhiệm sương máu, hắn cài
đặt đồng hồ tới nơi để học võ mở ngoặc “học đường đường chính chính” đóng
ngoặc! Lần này chắc chắn không sai vào đâu được, Vương Học xem qua xem lại
thấy không vấn đề gì, hắn liền xách theo balo, kích hoạt đồng hồ…
Phái Nga Mi…
Một trong những môn phái được gọi là thái sơn bắc đẩu trong giới võ lâm, có
hàng nghìn năm lịch sử với vô số võ công bí kỹ độc bộ thiên hạ. Phái Nga Mi
nằm trên một ngọn núi cùng tên, cao hơn 3 ngàn mét, khí hậu quanh năm mát mẻ,
đỉnh núi có mây mù che phủ, cảnh đẹp mê hồn. Tới đây mọi người như lạc vào
trốn bồng lai tiên cảnh với mây trắng trên cao và sương mù dày đặc nơi sường
núi.
Định Tâm sư thái là trưởng môn của Nga Mi, bà năm nay đã đến tuổi 90 tuy nhiên
là một trong những tuyệt thế cao thủ trong giang hồ, răng của bà không hề có
hiện tượng móm cũng như là bà không hề có 1 sợi tóc bạc. Giang hồ quý mến đặt
cho bà ngoại hiệu là Phật thủ Quan Âm, một cái tên mà ai nghe lần đầu cũng
không khỏi giơ ngón tay cái khen người nào đặt tên mà hay thế! Nge rất là trâu
bò ah!
Ngôi nhà của trưởng môn ở tít trên đỉnh cao nhất của núi Nga Mi, đóng băng
quanh năm, mây mù che phủ dày đặc tới nỗi tay giơ lên trước mặt cũng khó có
thể nhìn rõ. Hôm nay, môn phái tới một vị khách đặc biệt, cũng là một vị kỳ
nhân có một không hai trong thiên hạ, đó chính là Côn Luân Tam Thánh! Nhất đại
tông sư có võ công lư hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực! Vậy mà ông lại nổi
tiếng với việc… đấu võ miệng. Đúng vậy, với tôn chỉ “Quân tử động khẩu không
động thủ” ông đã đi khắp thiên hạ khiêu chiến, chưa từng gặp đối thủ. Đến cả
phương trượng Thiếu Lâm tự là Đại Nhật thần tăng gặp cũng chỉ biết nói 4 chữ
“A di đà phật”, Giáo chủ Ma Giáo là Cách Mã Ni gặp cũng chỉ biết giơ ngón tay
giữa thể hiện sự khinh bỉ.
Tuy nhiên trong cuộc đời của ông vẫn có điều khiến ông phải trăn trở, đó chính
là… nhà hàng xóm. Nói rõ hơn, Côn Luân và Nga Mi là hàng xóm với nhau, mỗi bên
một quả núi, nước sông không phạm nước giếng. Ngày xưa đúng là vậy, nhưng theo
thời gian dần trôi, 2 môn phái bành trướng dần dần dẫn đến xung đột và Nga Mi
với tiềm lực sâu không lường được đã lấn được sang bên Côn Luân 10m đất. Đã 3
đời chưởng môn Côn Luân trôi qua mà vẫn chưa dành lại được phần đất tổ tiên
khiến ông không khỏi suy nghĩ.
Đã nhiều lần Côn Luân Tam Thánh tới Nga Mi đòi đất mà thất bại bởi Định Tâm sư
thái biết rõ cãi bằng mồm sẽ không lại. Bà luôn chủ động dùng võ lực để giải
quyết vấn đề. Bất đắc dĩ, Côn Luân Tam Thánh đành phải chấp nhận đấu tay đôi.
Không phải tự nhiên mà ba đời tổ sư của Côn Luân đều không lấy lại được đất.
Võ công của họ luôn bị Nga Mi áp chế lấy một đầu, Côn Luân Tam Thánh cũng
không ngoại lệ, thua chổng vó, mặt mày ủ rũ rời khỏi núi Nga Mi.
Vậy mà lần này, ông vẫn tiếp tục đến núi Nga Mi, quyết phải dùng trí lực so
đấu, thà chết không chịu về chuồng. Định Tâm sư thái cũng đến mức bó tay!
Người ta chịu động thủ thì mới có thể đường đường chính chính đánh nhau được.
Côn Luân Tam Thánh không chịu đánh trả mà bà ra tay làm tổn thương thì cũng
không được.
Đã 3 ngày ông ta đến Nga Mi ăn chờ ngủ trực, Định Tâm sư thái cũng đang đau
đầu nghĩ cách xử lý ông bạn già này. Đang sầu mi khổ kiểm, chợt bà nghe thấy
tiếng hét lên thất thanh của Côn Luân Tam Thánh phía xa dưới núi. Khoảng cách
dù có xa nhưng đối với cao thủ như bà thì vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng la
hoảng hốt.
“Trời ơi! Tiểu tử ngươi là ai?” Đang ngồi suy nghĩ cách đòi lại đất đột nhiên
bên cạnh xuất hiện một bạch y thiếu niên tay cầm quạt, mắt đeo kính râm, đầu
đội mũ lưỡi trai làm Côn Luân Tam Thánh bị giật mình. Với 90 năm tung hoành
thiên hạ, ông chưa bao giờ gặp phải lần nào bị bất ngờ thế này. Cả về thời
gian, địa điểm, cách thức, hình dáng đều bất ngờ, thật là làm cho ông già này
sợ gần chết. Vừa nãy chửi thầm Định Tâm sư thái không biết tiểu tử này nghe
được không.
Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Vương Học, hắn vừa mới xuyên sang,
còn choáng váng chưa kịp hiểu chuyện đã bị một ông lão bắn cho một tràng súng
liên thanh câu hỏi nên tức lắm. Vừa mới định thần lại thì thấy ngồi ngay bên
cạnh mình là một lão đạo sĩ già, râu trắng 3 chỏm đang nhìn hắn chằm chằm như
nhìn động vật trong sở thú. Vương Học trợn mắt đáp lại.
“Tôi mới là người hỏi ông là ai mới đúng. Sao lại ở trong phòng tôi? What the
hell! Sao trời rét vãi.” Hắn đột nhiên cảm giác lạnh cóng như đang giữa mùa
đông liền lấy chăn bên cạnh đắp vội.
“Phòng của ngươi?” Ông già sửng sốt một lúc rồi hỏi lại “Tiểu tử à, ngươi biết
đây là phòng của ai không mà dám ăn nói lung tung.”
“Hả? Vậy đây có phải là phòng của lão không mà lão bảo tôi nói lung tung?”
Vương Học không khách khí đáp lại. Hắn cũng đoán bừa thôi, nếu sai thì cùng
lắm là chạy chứ sợ gì.
“Đương nhiên… Là của ta, ngươi mù à.” Lão già tức giận nói.
“Của lão á? Giấy tờ đất đâu? Sổ đỏ đâu, có giỏi giơ ra đây tôi xem nào?”
“Ái chà tiểu tử cũng nói cứng gớm.” Lão giả có chút không hiểu sổ đỏ là cái gì
nhưng vẫn cố nói lại “Cái gì gì ngươi vừa nói lúc trước đi vệ sinh ta lấy làm
giấy chùi hết rồi.”
“Thế mà ở đấy chém gió nãy giờ.” Vương Học bĩu môi, hắn giờ có thể khẳng định
gian phòng cũng không phải của lão giả này “Thôi, lão mau đi đi, phòng tôi
đang bật điều hòa lạnh lắm, tí lão mà chết cóng lại tội nghiệp con cháu lão
lại mất tiền đi mua quan tài.”
“Móa! Tiểu tử này chưa gì đã rủa ta chết. Ngươi biết ta là ai không hả?” Lão
giả không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người trẻ tuổi dám nói
chuyện với mình như thế. Bình thường lão đi đến đâu cũng được tôn kính, nịnh
nọt, đây là lần đầu có người dám coi lão không ra gì.
Vương học quấn chăn quanh người tranh thủ đáp trả “Ông già, ông không phải lớn
hơn tôi vài tuổi thôi sao? Có gì mà khoe” Mặt lại tỏ vẻ khinh bỉ “Tôi mà nói
ra tôi là ai có khi ông sợ quá tè ra quần luôn.”
“Tiểu tử ngươi là ai?” Lão giả không khỏi ngac nhiên hỏi, lão vốn cũng nghĩ
rằng Vương Học có thể vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh mình chắc chắn không
phải người bình thường.
“Ngươi biết đạo tổ là ai không?” Vương Học hỏi.
“Dễ thế ai chả biết! Chính là tổ sư Võ Đang Trương Tam Phong.”
“Đúng rồi, hắn chính là ta tiểu đệ bán hàng dong, hồi nhỏ bám đuôi ta đi chơi
suốt.” Vương Học tự hào nói.
“Ngươi biết Trương tổ sư?” Lão giả không giỏi choáng váng.
“Biết, quá biết là đằng khác, lúc nhỏ ta còn bón cháo cho nó ăn.” Vương Học
vênh mặt vẻ tự đắc.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Hơn Trương Tam Phong 5 tuổi.”
“Móa, thế chẳng lẽ ngươi hơn 3000 tuổi rồi.”
“Đúng thế!” Vương Học có vẻ hơi chột dạ nói.
“Trời ơi, cứu ah! CÓ yêu quái!!!” Lão giả tỏ ra sợ hãi kêu lên.
Lúc này từ ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, cánh của mở ra, một
đám ni cô có già có trẻ đứng ngoài, trời thì mưa tuyết rơi lất phất.
“Chuyện gì xảy ra?” Định Tâm sư thái đi trước cầm đầu cất tiếng hỏi trước.
“What the hell?” Vương Học trợn mắt, há hốc mồm “Ta xuyên đến chỗ nào mà vừa
có lão già quái dị lại còn cả đám ni cô trọc đầu thế này???”
“Yêu quái ah! Từ thời Trương Tam Phong sống đến tận bây giờ.” Lão giả quay
sang nhìn đám ni cô mà nói.
“Yêu quái sao?” Định Tâm sư thái khó hiểu, chợt bà nhìn sang góc giường có một
người lạ đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai đứng đó, ngạc nhiên.
“Yêu quái cái cóc khô ah! Ta là thần tiên, có sổ hộ khẩu, có chứng minh thư
đàng hoàng, ngươi đừng ở đấy mà vu khống!” Vương Học tức giận phản bác.
“Thần tiên???” Cả đám ni cô sửng sốt rồi cùng phá lên cười.
Chẳng ai tin tưởng tên quái nhân quấn chăn run cầm cập phía trước lại là thần
tiên cả. Nghĩ sao mà lừa được người đơn giản thế, trừ khi cả đám ni cô này là
kẻ ngu.