Trên Vấn Đỉnh


Người đăng: anhtuanfbicia

‘’ Không biết là vị tiền bối phương nào vân du qua đây, có thể cho chúng ta
gặp mặt được không?’’ Vẫn là Thần Dương đế hoàng mở miệng đầu tiên, dù sao
trong bốn người tu vi của hắn cũng nhỉnh hơn một chút.

‘’Hài tử ngoan a, có muốn chơi với gia gia một chút không?’’ Thanh âm lại vang
lên nhưng lần này không kèm theo uy áp, mà giống như một lão đầu đang trêu đùa
chất nhi của mình vậy.

Nhưng như thế càng làm cho người ta đổ mồ hôi hột, vì không biết từ lúc nào
xuất hiện một vị trung niên nhân, thân vận hắc bào, râu dài đến ngực tóc tai
đen nhánh, cực kì không hợp với khuôn mặt già nua của y. Trên mắt đeo một
chiếc kính râm, tay đeo một chiếc đồng hồ điện tử. Cực kì quái dị. Con bà nó,
bạn không đọc nhầm đâu. Thật sự là một cái đồng hồ điện tử đấy. Hắn chính là
cái lão già ngồi trên ngon núi phía đông Thần vực chết dẫm kia.

Khóe môi mọi người giật giật, thực ra ở trên Thần Vực này có một chủng tộc
người bị thần linh ruồng bỏ, khi sinh ra đã mặc định không có tiềm chất tu
tiên, sở hữu thần thông. Nên chủng tộc kia được cách ly hẳn vào một khu vực
được đặt vô số cấm chế hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Cũng coi
như là bọn hắn bị cả thế giới ruồng bỏ. Nào ngờ qua vài ngàn năm bọn hắn lại
nghĩ ra được một số trò chơi vô cùng quái dị, như chiếc đồng hồ điện tử kia
chẳng hạn. Nó là để xem giờ, nhưng thân là tu sĩ bọn hắn đã không màng đến
khái niệm thời gian rồi. Cần cái đồ chơi đấy làm gì?

Lúc này cũng không ai để ý nhiều đến cách ăn mặc của lão tu sĩ quái dị kia bởi
vì mọi hắn cảm thấy giống như đột nhiên lão tu sĩ kia xuất hiện ngay tại bên
người của Dương Chiến Thiên đám người vậy. Ngay cả tứ đại vấn đỉnh kia cũng
không phát hiện ra. Nhưng phảng phất bọn hắn cũng lại có cảm giác mơ hồ rằng
lão tu sĩ kia đã đứng đó từ lâu nhưng mà chỉ khi lão cất tiếng thì mọi người
mới phát hiện ra sự tồn tại hắn.

Trên Vấn Đỉnh

Cả Thần vực chỉ có một kẻ như vậy. Lão tổ khai tông của Kiếm Tông. Tên của hắn
cũng chỉ có một chữ. Kiếm

‘’ Trời ạ, nghe bảo Kiếm lão ngàn năm trước đã phi thăng rồi cơ mà’’

‘’Ta nghe nói, ngàn năm trước lão đột phá tu vi thất bại nên thân tử đạo tiêu,
không ngờ tin đồn là giả a’’

‘’Cũng đũng, nếu lão ta mà chết thì cả ngàn năm nay sao Kiếm tông vẫn giữ được
danh hiệu Thiên hạ đệ nhất tông môn của Thần Ma lục địa’’

Mọi người xì xào bàn tán, mới đầu còn thấp giọng nhưng tu sĩ chạy đến đây đã
hơn vài ngàn, mỗi người một tiếng cũng thành cái chợ a.

‘’Hừ’’ Kiếm lão hừ lạnh nhất thời toàn trường lại rơi vào im lặng. im lặng đến
đáng sợ. uy vọng của kẻ xếp trên cả vấn đỉnh là như thế nào không cần nói cũng
có thể hiểu.

Đúng lúc này.

‘’pủm’’ tuy tiếng rất nhỏ nhưng ở đây tu sĩ kém nhất cũng là nguyên anh, muốn
không nge thấy cũng khó a.

Đặc biệt tiếng này lại còn phát trên người Kiếm lão, mọi người đỏ mặt, Kiếm
lão ngây ngốc một chút.

‘’A hôm nay thực sự là mát trời, huynh đệ có thấy thế không có thấy thế
không’’ một tên tu sĩ hắng giọng huých tay với một tên tu sĩ khác.

Tên tu sĩ kia cũng giật mình tỉnh ngộ. ‘’ a a huynh đệ cũng thích ngắm trăng
thưởng nguyệt, thật hận ông trời không chung ta gặp nhau sớm hơn. Đi, hôm nay
chúng ta phải kết bái huynh đệ’’. Nói đùa, hắn là tồn tại trên cường giả vấn
đỉnh đấy, bây giờ mà tỏ thái độ thì khác nào tự tìm đường chết. Chỉ cần coi
như không nhìn thấy là được.

Cũng không sao, hiện giờ toàn trường ai cũng tìm một cái cớ để bắt chuyện
người khác tránh để cho Kiếm lão hiểu nhầm là bọn hắn nghe được tiếng lão đánh
rắm.

Nhưng con mẹ nó mấu chốt là hai cái tên lúc nãy là anh em ruột, cuối cùng
trước mặt mọi người phải bỏ xuống mặt mũi vừa khóc vừa kết bái huynh đệ thật.

Kiếm lão đỏ mặt vừa giận vừa tức hắn làm sao không hiểu ý của đám tu sĩ kia
nhưng mà rắm không phải hắn thả a, Lão đang định nói gì nó thì hai tiếng giòn
giã vang lên: ‘’Pủm’’ ‘’Pẹt’’ theo như tiếng thì lần này ngoài khí ra còn có
thu hoạch thêm được ít cặn nữa.
Mặt mũi tất cả tu sĩ méo xệch, ngay cả tứ đại vấn đỉnh mặt cũng có chút trắng
xanh rồi. Tổ tông của ta ơi, lão đã trên vạn tuổi rồi có thể như vậy không mất
mặt a, đánh rắm một lần chúng ta còn có thể không biết chứ cảnh đánh hai ba
lần như vậy, lại còn lần sau giòn giã hơn lần trước. Lão cũng đừng dùng rắm ép
chúng ta vào chỗ chết như vậy chứ. Sau này cả ma vực đồn đại tất cả cao thủ
của Thần vực chết vì ba cái rắm cùng một ít cặn thì sợ là bọn hắn xấu hổ đến
mức không dám đi đầu thai.

Kiếm Lão không nhịn được nữa hét lớn ‘’ Con bà các ngươi, lão phu ích cốc đã
cả vạn năm làm sao có thể thả rắm được’’

‘’Cũng không biết được a, ta cũng ích cốc cả ngàn năm nhưng mà nhiều khi cũng
không nhịn được phải thả một ít rắm a, nhưng mà sẽ ngăn hắn phát ra tiếng’’
Đông Lai đảo chủ không nhịn được nói, phảng phất trong giọng nói có chút đồng
bệnh tương liên.


Vô Địch Thần Ma - Chương #10