Ngôi Thành Nhỏ


Người đăng: Minh Phong Cư Sĩ

Tại một vị diện hẻo lánh, một tia chớp lóe lên đi kèm theo đó là những tiếng
sấm rền vang, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

- Ha ha ha, các ngươi không ngờ là bản đế đã có phòng bị trước trường hợp này
rồi sao, các người hãy chờ đi, ngày bản đế trở về là ngày mà vị diện của các
ngươi sẽ bị thôn phệ.

Tiếng cười ma quái được phát ra từ một vị trung niên đứng tuổi, quần áo trên
người của vị trung niên này đã rách nát và những vết thương còn đang rỉ máu.
Nếu có người từ Long Tinh vi diện thấy được sự thê thảm của vị trung niên vào
lúc này chắc sẽ không tin vào mắt mình, vì một vị đường đường vấn đỉnh qua Ma
Đế lại có thế bị đánh đến tình trạng này.

Thành tựu Ma Đế là đẳng cấp mà những ma tu ước mơ đạt được, vì lúc đó thì tuổi
thọ có thể sánh ngang với nhật nguyệt, chỉ một cái phủi tay là có thể tiêu
diệt mà cái sơ đẳng vị diện, một chưởng có thể tạo nên địa chấn ở một cái hạ
vị diện, và có thể tự tay tạo ra trung vị diện.

Ma Đế có thể được coi là vạn người tính ngưỡng, đặt chân đến cao đẳng vị diện
cũng là một vị cường giả một phương. Vị trung niên này đây được biết đến với
tên gọi “Thôn Thiên Ma Đế”, hắn tu luyện nhờ vào hấp thu tinh hoa của người,
động vật, sinh vật và nếu hắn trở về thời kì đỉnh phong thì có thể hấp thu cả
một vị diện.

Vì vậy tại Hỏa Vũ Trụ hắn được xếp vào danh sách cần phải bị tiêu diệt, nhưng
không ai ngờ rằng vị Ma Đế này có thể thoát chết sau khi bị vây công bởi tứ
đại Tiên Đế và trốn đến vị diện xa xôi này.

- Ta không ngờ là bí kíp thôn thiên này lại mạnh như vậy, nhờ có nó mà ta từ
một tiểu tử làm việc vặt cho một môn phái nho nhỏ ở một hành tinh trong sơ
đẳng vị diện lại có thể thành tựu Ma Đế như ngày hôm nay. Sau khi tu luyên năm
nghìn năm cuối cùng ta cũng báo thù được cho phụ mẫu của ta, nhưng ta lại
không ngờ tên đó lại có hậu trường mạnh như vậy. Không quan trọng dù sao thì
các ngươi cũng đã cho rằng bản đế là ma đầu, thì ta sẽ trở thành ma đầu cho
các ngươi xem. Với thôn thiên công pháp, bản đế sẽ lại lần nữa trở về.

Sau một hồi tự lảm nhảm một mình, hắn lại di chuyển trên con đường tìm về thực
lực của mình.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, từ xa xa hắn đã thấy một thành trì nho nhỏ, nói
là thành trì nhưng thật ra đối với hắn nơi này chắc khác gì một ngôi làng rách
rưới, vì hắn đã từng đặt chân đến những ngôi thành tại cao đẳng vị diện nơi mà
cường giả như hắn cũng không ít, những ngôi nhà như những cung điện nguy nga
nếu so với những nơi đó thì tòa thành trước mặt hắn chỉ như là một ngôi làng
cỡ lớn thôi.

Hắn quyết định đây sẽ là nơi hắn có thể ẩn cư một đoạn thời gian và hồi phục
thực lực của mình, nếu hắn thấy gai mắt thì sẽ thôn phệ ngôi làng này luôn.
Mặc dù đã bị thương và đan điền có dấu hiệu nứt vỡ nhưng hắn vẫn có thể nghiền
ép hàng ngàn hàng vạn Nguyên Anh kỳ tu sĩ vào lúc này. Hắn tiếp tục cất bước
đến ngôi làng. Khi đã đạt đến thành tựu như hắn bây giờ thì xúc địa thành thốn
chỉ là việc cỏn con không đáng nhắc tới thôi. Hắn chỉ nhắm mắt và bước đi, sau
khi mở mắt thì hắn đã đến trước cổng thành rồi, hắn cố không gây chú ý nên hắn
cũng cách xa cổng thành một khoảng cách nhất định. Sau đó là như những người
khác đi về phía lính gác để vào thành.

Này tên kia, đứng lại. Một tiếng nói cất lên khi hắn chuẩn bị đặt chân vào
cổng thành. Hắn dừng chân và quay đầu nhìn lại. Người vào thành phải nộp lệ
phí, ba ngàn hạ đẳng tinh thạch. Đối với hắn ba ngàn hạ đẳng tinh thạch không
là gì những ở sơ đẳng vị diện thì đó cũng coi là ngân khố của của một quốc
gia.

Hắn cho rằng những tên lính gác này thấy cách ăn mặc của hắn nên mới làm khó
hắn. Một nụ cười xuất hiện trên mặt hắn, nếu có người biết hắn sẽ nhận ra rằng
là nụ cười này chỉ xuất hiện khi hắn muốn đại khai sát giới thôi.

Hắn từ tốn nói: Ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống và xin lỗi ta thì ta sẽ đi
vào trong thành như không có chuyện xảy ra. Câu nói của hắn là những người
xung quanh đang tiến vào thành khựng lại và nhìn hắn, họ bắt đầu nhìn từ đầu
xuống chân và với nụ cười khinh thường trên môi họ bắt đầu bàn tán “lại có một
tên tìm chết”, “nhìn hắn cũng được trai nhưng ai ngờ là một tên ăn mày không
có tiền vào cửa”, “nhìn hắn vậy mà cũng đáng giá ba ngàn hạ đẳng tinh thạch
à”.

Hắn nhìn về những tiếng bàn tán, nhưng tên dân thường không hề tu luyện trong
mắt hắn không khác gì sâu kiến lại dám cười nhạo hắn, một vị Ma Đế. Đây là sự
sỉ nhục trần trụi. Hắn đã không thể nhịn được nữa, hắn cất tiếng : “Được lắm,
hôm nay bản để sẽ để nhưng con mắt chó khinh thường người khác của các người
thấy thế nào là sức mạnh, hừ một đám sâu kiến ở một cái vị diện vô danh này
mà cũng dám khinh thường bản đế. Hãy xem bản đế sẽ thôn phệ ngôi làng này như
thế nào.

Thôn thiên công pháp được triển khai, mây đen kéo đến, sắc trời thay đổi trở
nên âm u, mặt trời mới đó mà đã bị mây đen che lấp, thượng thiên phát ra từng
tiếng rên như là lời cảnh báo dành cho một ai đó. Một hố đen xuất hiện ngay
trước ngực của Thôn Thiên Ma Đế, hố đen sâu ngoắm không thấy đáy, nó làm người
ta có cảm giác như cả một vị diện có thể bị thôn phệ bởi nó.

Ha ha ha, các ngươi đã thấy kinh hãi chưa, thật đáng tiếc, bổn đế đinh ẩn cư
một đoạn thời gian, nếu có thể thì sẽ tạo cơ hôi cho các ngươi một đoạn nhân
quả với bổn đế. Nhưng các ngươi là một đám ếch ngồi đánh giếng, đánh giá và
làm khó người khác qua vẻ bề ngoài, bây giờ đã quá trể để xin lỗi rồi, hãy
chịu chết đi.

, trời đất tối sầm lại.

Ba ngày sau, hắn từ từ mở mắt ra, hắn thấy mình đang trong ngục giam với hai
tay bị xiềng xích lại, có một tên lính canh đang ngồi nhìn hắn tròng trọc.
cạch cạch hắn cố giãy dụa, “vô ích thôi với sức như ngươi có vùng vẫy cả
đời cũng không thoát được đâu. Hắn nghe vậy thì khịt mũi khinh thường “ Con bà
các ngươi, ỷ có một tên tiên đế sống ẩn cư trong thành rồi đánh lén bản đế là
hay à, đợi mấy ngày nữa ta hồi sức thì ta sẽ làm thịt các ngươi và tên tiên đế
đó. “Ai ở không mà cho ngươi ở trong đây ba ngày, có một vị chủ quán trọ thấy
ngươi bị đánh tội nghiệp đã trả tiền cho ngươi vào cổng rồi, người ấy bảo sau
khi người tỉnh lại thì qua quán trọ mà làm phục vụ”.

Nói xong tên lính canh tháo xiềng xích ra và tống hắn ra ngoài. Việc đầu tiên
hắn lắm sau khi được thả ra là sử dụng thần thức bao tỏa cái thành này để kiếm
tên tiên đế đã đánh hắn ngất xỉu, nhưng là thay là dù đã đi qua từng ngõ ngách
bằng thần thức của mình nhưng hắn lại không cảm nhận được một tia khí tức của
một cường giả nào cả. Bịch hắn lại từ từ mở mắt ra, thì ra là hắn bị ngất
xỉu do một đứa bé đá một quả cầu mây vào đầu.

Đứa bé chạy lại và nhìn hắn, đứa bé mở miệng nói : “Một tên già khú đế mà mới
có thành tựu ma đế mà cũng dám bỏ ra thần thức dò xét thành này à, ngươi có
muốn chết không, quả cầu mây là một lời cảnh báo nhỏ thôi nhé, lần sau còn tái
diễn nữa thì đừng hỏi sao là bị đánh hội đồng nhé.”

Đây là lần đầu tiên có một đứa bé dám nói vậy với hắn, nhưng có một uy áp gì
đó cảnh báo hắn là nếu hắn dám mở thần thức ra lần nữa thì sẽ bị diệt sát tại
chỗ, lần đầu tiên sau khi đã thành tựu hơn ngàn năm hắn có cảm giác sẽ bị diệt
sát như thế này. Nhưng không ngờ rằng tia uy áp này lại đến từ một đứa bé chưa
đầy mười tuổi. Sau khi ba tháng sống ở thành này thì hắn nhận ra một điều là
hắn chính là tên ếch ngồi đánh giếng, vì trong thành này chỉ cần trọn ra một
người bất kì cũng có thể dùng một ngón tay nghiền sát hắn. Hắn cho rằng hắn đã
có một chỗ đứng nhất định trong vũ trụ và tài sản của hắn có thể được coi là
nhiều nhất nhì nhưng sau một năm hắn đã nhận ra rằng làm phục vụ ở một nhà trọ
trong thành được trả lương gấp mười lần số tiền hắn dành dùm hơn năm nghìn năm
tích cóp. Vào lúc này hắn lại nghe một thanh âm phát ra ngoài cổng thành “Các
ngươi có biết ta là ai không hả ? bổn tọa một tay có thể diệt sát một trung
đẳng vị diện, các người dám vòi tiền bổn tọa bổn tọa, ,muốn chết, hãy xem
chiêu của bổn tọa, Vạn Quân Chưởng”.

Năm phút sau hắn thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ bị nắm hai chân lôi vào từ
cổng thành, hắn nhận ra tên này “Cai quản cả một cao đẳng vị diện, Minh Quân
Tiên Đế, nhưng bây giờ bị đánh đến nhận không ra. Nhưng chuyện này cứ như cơm
bữa đến nỗi hắn không có gì ngạc nhiên nữa vì hắn biết ngôi thành nho nhỏ này
là đứng trên toàn bộ không gian, và không quản người là tiên đế, ma đế, sáng
thế thần, trường tồn, bất hủ, đã đến vị diện này thì những đẳng cấp đó không
quan trọng nữa, vì những người dân sống trong thành này đã vượt xa những cấp
độ đó cả trăm lần rồi.


Vô Danh Vị Diện - Chương #1