Cuộc Sống Trong Thành


Người đăng: Minh Phong Cư Sĩ

Đã hơn hai trăm năm kể từ khi Thôn Thiên Ma Đế đặt chân đến ngôi thành này.
Hắn đã hiểu vì sao hắn đã từng đi cả một ngày chơi mặc mới thấy được một ngôi
thành như thế này mặc dù là hắn đã thi triển xúc địa thành thốn, bởi vì đây là
ngôi thành duy nhất ở trong vị diện này.

Ngôi thành nằm trong một sự bảo vệ của những bức tường cao đụng cả những tầng
mây, nhưng những bức tường đó nằm xa ngôi thành này rất xa cho nên khi hắn
xuống vị diện này đã không thấy những bức tường thành này.

Hắn nghe người đến quán ăn kể với nhau rằng, ngoài bức tường thành, là đất của
những quái thú. Nhưng hãy tưởng tượng những yêu thú đó phải mạnh như thế nào
mới để người dân trong thành phải xây bức tưởng như vậy.

Nếu có người bảo hắn vào hai trăm năm trước là có một ngôi thành, mà khi các
vị đại năng, trường tồn, bất hủ, những vị có thể nhấc tay tiêu diệt tiên đế
sống như những người dân bình thường. Thì chắc hắn đã thôn phệ tên đó không
còn một mảnh rồi, vì theo hắn đã đạt được đến trình độ vậy thì nên thống trị
một cõi, làm vua một nước, mở một tông môn.

Nhưng trước mặt hắn đây, những người được tôn sùng trong sách sử của những vị
diện đang bán bánh bao, may quần áo, dạy học, và làm những công việc không hề
liên quan gì đến tu luyện cả.

Do tất cả những người tối cao như vậy ở chung một tòa thành, thì con cái của
họ khi sinh ra thì đã vượt trội hơn người rồi, hắn đã từng chứng kiến có những
đứa trẻ khi sinh ra đã có năng lực có thể sánh ngang với những yêu nghiệt được
tu luyện trăm năm hay có khi cả ngàn năm.

Sau khi hắn ở đây hơn một trăm năm thì hắn đã thay đổi tính tình và làm một
người phục vụ cần cù và siêng năng để sống qua ngày. Mặc dù vậy hắn cũng không
chểnh mảng việc tu luyện, và nhờ vào những thức ăn có dư lại của khách đến
quán mà bây giờ tu vi của hắn đã tiến xa vượt bật.

Nói là những món ăn dư thừa, nhưng là chỉ đối với người dân trong thành này
thôi, vì những nguyên vật liệu được sử dụng dù là trong cao vũ trụ thì chỉ có
cầu nhưng không đủ cung. Những món ăn ở đây thì chỉ cho người đã tu luyện có
thành tựu nhất nhì trong cao đẳng vị diện mới có thể miễn cưỡng hấp thu thôi.
Nếu những món này mà cho một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ nếm thử một chút thôi cũng
đủ cho hắn bạo thể mà chết.

Nhờ vào sự cố gắng và cần cù của mình thì hắn cũng được mọi người trong thành
nhớ tới và chiếu cố qua cuộc sống hằng ngày. Sau một khoảng thời gian làm việc
và ở tại quán ăn thì hắn đã được có được một nguồn vốn nhất định và quyết định
bắt đầu sự nghiệp của chính mình trong ngôi thành nhỏ này.

Sau khi đã suy tính kỹ càng về năng lực của chính mình, thì hắn quyết định sẽ
làm nghề thu gom rác thải. Chớ có coi thường rác thải trong ngôi thành này, vì
hắn biết rằng những rác thải này chỉ cần một vài thứ được truyền tống về cao
đẳng vị diện cũng có thể làm cho những phú thương ở đó điên cuồng đấu giá rồi.

Hắn vừa có thể thôn phệ những rác thải mà có thể giúp hắn tăng cao tu vi và
hắn còn có thể kiếm được tiền nhờ thu gom những rác thải này. Nếu bây giờ hắn
quyết định trở về cao đẳng vị diện thì số gia tài của hắn bây giờ có thể coi
là phú khả địch quốc, hắn không cần tu luyện cũng có thể lấy tiền đề chết
người.


Vô Danh Vị Diện - Chương #2