Chương 3 : Cửu Liên Phường Thị


Người đăng: thientruongdan

Mọi người sau khi mang trong mình nhưng suy nghĩ, tính toán quay lưng dần giải tán, Tường Minh trong góc khuất ấy cũng quay người rời đi.



Tường Mình hắn được phó môn chủ Hoàng Thanh sắp xếp ở trong dược viên trông coi và chăm sóc. Cũng là tạo cơ hội cho hắn học hỏi và có chút điểm cống hiến nhỏ. Giúp cho hắn có được tài nguyên tu luyện mà không phải vất vả đến Phân Nhiệm Các nhận nhiệm vụ.



Hắn không muốn tiếp xúc nhiều với mọi người, nên hắn chọn con đường nhỏ hẹp hẻo lánh mà về dược việc. Vừa đi vừa tính toán làm thế nào để an toàn trong đợt thí luyện của tông môn này đây. Thật ra hắn đủ thông minh, năng lực cảm ngộ của hắn cũng rất cao. Nhưng hạn chế của hắn là cực tạp linh căn, không có khả năng hấp thu linh khí để tu luyện.



Dược viên của Cửu Liên môm nằm trên Bách Thảo Phong. Nơi này được coi là nơi có linh khí nồng đậm nhất của tông môn. Thích hợp cho thảo dược sinh trưởng, có chất lượng tương đối tốt. Sau khi xuất ra môn bài mở trận phập bảo hộ dược viên, hắn đi vào căn nhà gỗ đơn sơ của mình. Ngồi trên giường hắn nhìn qua của sổ, anh mắt buồn như nhìn mà không nhìn. Kì thật là như thế, ai thấy hắn lúc này tưởng hắn đang nhìn ngoài dược viên, nhưng thật ra hắn chẳng có nhìn gì. Đôi mắn buồn thả lỏng, nghĩ về lời cha hắn nói. "Tương Minh ! Cực tạp linh căn thật sự là rất hiếm, cha sống đến nay cũng đã mấy trăm năm rồi nhưng chưa có nghe qua bao giờ. Mặc dù tốc độ tu luyện của con cực kỳ chậm chạm, thậm chí còn chậm hơn cả tạp linh căn ngũ hệ. Nhưng cha tin một cơ duyện nào đó sẽ đến với con, với sự thông minh và cơ trí của con ngày sau chắc chắn con sẽ đứng trên đỉnh cao".



Bỗng hắn nắm chặt nắm tay, ngẩng mặt ảnh mắt kiên định hẳn. Hắn ngồi thẳng lưng dậy, lấy túi trữ vật đổ ra. Hắn biết với tu vi của hắn bây giờ chưa thể dùng được bất kỳ pháp thuật nào, cũng chỉ sơ sơ dùng thần thức cho vật vào túi trữ vật và lấy ra mà thôi.

Cái mà hắn có thể dùng để đối địch tốt nhất hiện giờ chỉ có phù lục mà thôi, ngoài ra không dùng được bất kể thứ gì. Thậm chí phù lục sơ giai cấp 1 hắn chỉ dùng tối đa được 5 cái thôi, linh lực của hắn đã hoàn toàn tiêu hao hết sạch sẽ. Cũng may trước đây khi biết hắn có cực tạp linh căn, cha hắn đã tính toán tìm kiếm cho hắn bộ công pháp nội công phàm tục để hắn tu luyện phòng thân. Nói dùng nội công để đấu với người có linh lực cũng không thể nói rõ ở cấp độ Lưu Khí Kỳ được. Nhưng nếu đấu với tu sĩ Không Điền Kỳ thì thật chẳng khác nào như trứng chọi đá vậy. Trừ khi luyện nội công đã đến thượng thừa, tu sĩ không dùng linh khí hoặc phù lục. Nói thì nói như vậy ai lại sợ mạng dài mà không dùng cơ chứ. Mặc dù vậy trong hơn chục năm cho đến nay Tường Minh vẫn luôn kiên trì, khổ công tu tập nội công tâm pháp mà cha hắn đã để cho hắn. Với suy nghĩ không muốn cha mình buồn rấu lo lắng, cũng là muốn mình có thực lực thật sự, không cần dựa dẫm vào ai.



Hiện tại đồ của hắn tích góp trong 7-8 năm qua, cùng với của cha hắn và phó môn chủ để lại cho hắn. Chỉ tính riêng phù lục sơ giai cấp một hắn có 16 tấm Hoả Tiễn Phù, 22 tấm Hoá Băng Phù và ba tấm Đạn Lôi Phù. Phù lục sơ giai cấp hai và cấp ba hắn chỉ có mỗi cấp một tấm. Kiểm tra xong nhưng vật phẩm trong tay, hắn thở dài buồn bã. Sau cùng hắn đứng lên quyết định đi phương thị trong môn mua thêm một ít phù lục công kích và phòng ngự cấp hai và cấp ba. Cũng mua thêm một ít Bù Khí đan và Hoàn Thể đan.



Hoả Tiễn phù gọi như vậy là khi dùng linh lực truyền vào tấm phù trước khi ném về phía đối thủ. Hoả Tiễn phù sẽ vỡ ra tạo thành ba mũi tên lửa phóng đến hạ sát đối thủ. Hoá Băng phù cũng thế sau khi vỡ ra sẽ tạo thành lớp băng đông cứng đối thủ lại, tuỳ theo tu vi của đối thủ mà có tác dụng vậy khốn trong một thời gian nhất định. Nhân cơ hội đó mà có thể dùng thủ đoạn khác mà tấn công. Đạn Lôi phù tương tự như vậy vỡ ra sẽ tạo ra ba viên lôi bay về phía đối thủ mà tấn công. Về tính sát thương thì vật phầm công kích nói chung mang thuộc tính lôi sẽ là cao nhất, phù lục cũng thế. Nên phù lục loại thuộc tính lôi này khá khó luyện chế và hiếm. May mắn sao hắn lại có ba tấm do sư thúc Hoàng Thanh là phó môn chủ hai năm một lần ra ngoài mang về cho hắn.



Bù Khí đan là đan dược sơ giai cấp ba. Dùng khi linh lực đã tiêu hao rất nhanh sẽ được bù đắp lại. Đan dược này chỉ dùng được cho Lưu Khí kỳ từ tầng ba trở xuống mà thôi, tu sĩ tầng cao hơn dùng không có tác dụng gì nhiều, thậm chỉ chẳng bù nổi một phần.



Hoàn thể đan lại là đan dược sơ giai cấp bốn chữa chị ngoại thương. Đan dược này chưa hầu hết các vết thương da gân cơ bị tổn thương trong thời gian ngắn liền phục hồi.



Nghĩ đến đây hắn liền thu hết các vật phẩm vào túi trữ vật treo lại bên hông, lại cầm môn bài lên rót linh lực vào kiểm tra điểm cống hiến của hắn. Trên thực tế mỗi tháng hắn cũng chỉ được mười điểm cống hiến mà thôi. Sau bảy tám năm chắt bóp hắn cũng được khá khá. Trên môn bài hiện lên con số 611, như vậy trước đấy hắn đã đổi một ít tài nguyên tu luyện và một ít phù lục. Hiện tại mà nói con số điểm cống hiến này là cả tài sản của hắn. Hắn lại thở dài, quyết định đi phường thị trao đổi.



Sau hơn một canh giờ đi bộ đến Thường Vụ Phong, Tường Minh đứng trước Cửu Liên phường thị. Đảo ánh mắt qua tấm biển như những lần trước hắn đến, liền đi thẳng vào trong. Bên trong phường thì có đầy đủ các kệ, các giá chứa đủ các loại hộp gỗ, bình ngọc to nhỏ các loại. Một số loại được ghi tên ra ngoài để giới thiệu vật trong hộp. Hắn nghĩ chắc là vì đảm bảo không giảm chất lượng của sản phẩm trong hộp hoặc trong bình. Qua nhiều năm ở trong dược viện hắn cũng biết được làm như vậy sẽ đảm bảo được dược tính và linh tính của dược liệu, dược thảo. Vậy nhưng đồ khác cũng thế.

Hắn nhìn qua hết một lượt, đảo qua khu dược thảo cũng thấy một số dược thảo quen mắt được bày bán ra ngoài, khu phù lục, khoáng thạch, khoáng vật,...lần nào cũng thế hắn chỉ đỏ mắt rồi để đấy. Cơ bản hắn không đủ điểm cống hiến để trao đổi. Nhìn hết một lượt hắn tiến thẳng đến quày bàn phục vụ.



Một nữ tu giúp việc đi ra chào hàng, ánh mắt cô khinh thường nhìn hắn, nói giọng châm chọc.



-Ai! Không biết nay tiểu đệ Tường Minh đến đây xem gì à? Nào để tỉ tỉ giới thiệu cho tiểu đệ nhé ?



Miệng lưỡi uốn éo của cô phát ra những tiếng cũng chẳng có ngay ngắn nào. Tương Minh thường xuyên đối mặt với những anh mắt này, nhưng lời nói châm biến trêu đùa như thế này cũng thành quen rồi. Hắn chẳng nhíu mày lấy một cái, từ từ nói.



-Hạnh sư tỉ, tiểu đệ muốn đổi một ít vật phẩm như phù lục cấp 2 công kích và cấp 3 phòng ngự. Ngoài ra một ít đan dược, hộp ngọc, bình ngọc chuyên đựng thảo dược, đan dược, vật phẩm cấp thấp. Hạnh tỉ xem rồi báo giá giúp tiểu đệ.



Hắn vừa nói vừa lấy ra từ trong ngực một mảnh giấy có ghi sẵn nhưng vật phẩm cần thiết đưa sang cho cô phục vụ tên Hạnh Mai.



Hạnh Mai là một đệ tử nội môn, thuộc Thổ Liên Phong, chuyên nghiên cứu về trận pháp, chịu trách nhiệm về trận pháp hộ sơn, bảo vệ vòng ngoài Cửu Liên Môn bằng trận pháp khi có ngoại địch. Nàng dáng người cao, mãi tóc dài đen nhánh, cũng có tiếng lọt vào top mười đại mỹ nhân của Cửu Liên Môn. Năm nay Hạnh Mai cũng không có nhiều, mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi. Vì biết mình ăn nói cũng không đến nỗi tệ, nàng quyết định xin làm tại phường thị. Vừa có điểm cống hiến, lại có hoa hồng khi bán được vật phẩm băng tinh thạch.



Vừa nghe Tường Minh nói đến từ muốn mua phát ra Hạnh Mai a lên một tiếng, rồi nhận mảnh giấy từ tay Tường Minh. Cô nhìn lướt qua một lượt kinh ngạc ngẩng lên nhìn Tường Minh như không tin vào tai mắt của mình, cô hỏi lại.



-Tiểu đệ, đệ đổi thật sao? Chỗ này đệ muốn đổi đây ít nhất cũng sáu trăm hơn điểm cống hiến đấy.



Hạnh Mai biết một đệ tử Lưu Khí Tầng bốn như nàng để chi ra ngần ấy điểm cống hiến cũng phải đắn đo nhiều lắm. Tường Minh một đệ tử tầng một, cũng đã ở trong tông môn đến bảy, tám năm rồi. Với nhưng gì cô biết thì hắn chẳng có tham gia nhận nhiệm vụ bên ngoài bao giờ. Chỉ quanh quẩn tại dược viên chăm sóc linh thảo và đọc sách, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có được 15 điểm cống hiến mà thôi. Cái nhìn của nàng đã có sự thay đổi từ giâyphút này đối với Tường Minh.



Không đợi Hạnh Mai nói tiếp, Tường Minh quả quyết nói.



-Được! Tỉ đi lấy vật phẩm cho đệ, đệ đồng ý trao đổi.



Sau một nén nhan Hanh Mai đi ra tay bưng một cái khay, liền hướng mắt nhìn vào đôi mắt tiếc điểm cống hiến nhưng lại có chứa hy vọng mãnh liệt đang nhìn vào cái khay của Tường Minh. Nàng nói :



-Tường Minh tiểu sư đệ, tổng đệ phải có 618 điểm cống hiến đấy à. Nhưng vì đệ mua nhiều như vậy cũng là lần đầu tiên. Nên được tặng khuyến mại 18 điểm cống hiến, đệ chỉ phải trả 600 điểm cống hiến mà thôi. Tất cả của đệ đây, đệ kiểm tra xem có ưng ý không ?



Trước đó, lúc Tường Minh bước vào nàng còn trêu chọc kinh thường Tường Minh. Nhưng hiện tại đây Hạnh Mai đã có suy nghĩ khác, một người sau bảy tám năm vẫn là tu vi Lưu Khí kỳ tầng 1 mà không nản. Lại tích góp được số điểm công hiến ấy. Suy nghĩ quyết đoán, ý trí kiến định và bền bỉ trong con được tu chân của hắn làm cho Hạnh Mai phải có ánh nhìn khác về hắn. Đặt địa vị nếu là nàng, ở tuổi của Tường Minh mà sau thời gian bằng ấy năm tu vi không tịnh tiến được, rất có khả năng nàng đã xin xuất môn về chốn phàm nhân lập gia đình rồi. Có suy nghĩ đó giọng nàng đã khác hẳn, nhẹ nhàng hơn dường như có mùi vị quan tâm. Ánh mắt của nàng không hiểu sao có tia phức tạp.

Tường Minh hắn kiểm tra xong liền gật đầu rồi thu vật phẩm vào túi trữ vật. Xong đâu đấy lại lấy ra môn bài để Hạnh Mai trừ đi số điểm cống hiến mà hắn đã trao đổi.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #3