Chương 25: Này Thì Mót Này...


Người đăng: thientruongdan

-Hả? Là muội đó sao?



Tường Minh giật mình hả một tiếng, không kịp nghĩ được gì hỏi câu như thằng ngớ ngẩn. Không phải là Hạnh Mai còn ai vào đây, không lẽ có người dịch dung?



-Hừ! Huynh lạ lắm sao?



Mắt thấy Tường Minh ngẩn đầu lên giật mình là hỏi giọng dò xét, Hạnh Mai liền hừ mọt tiếng sau đó liền tỏ ra giận dỗi với hắn.



Thực tế mà nói thì Hạnh Mai cũng không có giận thật chỉ là làm chút tỏ ra giận xem phản ứng của Tường Minh như thế nào thôi.



-A! Không phải...không phải như thế đâu...đâu à!



Tường Minh trên con đường tình trường quả thật kinh nghiệm hoàn toàn là không có, mặc dù trước đó trong thí luyện hắn có đi cùng nàng một đoạn thời gian nhưng để hiểu được một người con gái đâu phải dễ dàng chứ. Trong lúc nhất thời nghe giọng điệu giận dỗi của Hạnh Mai hắn đâm ra luống cuống không biết phải làm như thế nào, phải giải thích ra làm sao. Chỉ a một tiếng trả lời không còn được lưu loát nữa.



Trong thế giới phàm tục đã đành, khi yêu, người con trai luôn luôn có chút thất thố khi ở trước mặt con gái, nhất là khi mới làm quen à. Nhưng tại tu chân giới, chắc chỉ có Tường Minh vẫn bị rơi vào cái tình cảnh này, điều này làm cho Hạnh Mai nâng tay che miệng cười duyên dáng.



Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt long lanh đầy nhu tình nhìn Tường Minh nói.



-Đã mấy tháng trôi qua rồi, huynh không có nhớ muội sao?



Một lần nữa Tường Minh hoàn toàn đờ đẫn, quả thực hắn không có nghĩ đến Hạnh Mai nàng lại hỏi hắn câu hỏi mà không người con gái nào đi hỏi một người con trai một cách trực tiếp như vậy. Điều này nhất thời làm cho hắn không biết phải làm như thế nào, nói ra sao so với vài hơi thở trước có lẽ có chút trầm trọng hơn.



Lúc này thấy Hạnh Mai hơi nghiêng đầu, với ánh mắt đầy nhu tình của nàng đang nhìn hắn, trong lòng càng trở lên khẩn trương mà rối loạn, càng không nghĩ được gì để nói với nàng. Vốn nàng đã rất đẹp rồi, vậy lúc này bộ dáng hút hôn của nàng càng làm hắn loạn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.



Bất quá hắn lúc này chỉ biết gãi đầu, tóc cũng rối loạn không khác mấy so với suy nghĩ của hắn.



-Huynh...huynh....!



Rốt cuộc thì cũng thoát ra được hai từ, tháng 5 một từ, tháng mười một từ, như thể vừa mới học nói vậy. Khi yêu người ta đều biến thành trẻ thơ như thế sao???



Đối ngược lại Hạnh Mai lại hoàn toàn tỉnh táo, nàng tiến đến gần hắn hơn, nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn, một nụ hôn thoáng qua, nhưng như vậy thôi cũng đủ làm cho Tường Minh một lần nữa cứng đơ người.



Không để cho hắn kịp trợn mắt há hốc mồm vì món qua vô giá này được trao trong sự bất ngờ, có chút không kịp thích ứng, không kịp tận hưởng này, Hạnh Mai đã kéo hắn đi, đến một bên ngồi xuống trên một tảng đá lớn. Nàng chủ động chuyển chủ đề.



-Thời gian qua huynh tu luyện thế nào?



Lúc này Tường Minh mới thật sự bình tỉnh, hít sâu một hơi thầm nghĩ.



"Hạnh Mai à! Nàng thật biết cách để lại ấn tượng với người khác à, như vậy sao ta tu luyện đây?"



Không còn ở trong trạng thái đờ đẫn nữa, lúc này hoàn toàn thanh tỉnh, Tường Minh cảm thấy có chút tiếc nuối cái nụ hôn kia không đúng thời điểm, lại càng là nhanh quá thể, hắn chưa có kịp cảm nhận nói chi hưởng thụ, quả là nàng rất biết cách làm người ta say đắm à.



"Khục,Khục..."



Tường Minh hắn giọng, lấy lại hoàn toàn bình tĩnh trả lời.



-Huynh rất chăm chỉ à, mấy tháng qua hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện đấy, bất quá tu vi vẫn yên vị tại tầng 1 Lưu Khí kỳ đỉnh.



Hắn trước đó suy nghĩ đến câu trả lời của mình, có chút giả dối mà hắng giọng, rồi trả lời

Hạnh Mai chỉ có nửa câu là đúng, nửa câu là sai.



Kỳ thật hắn đã rất chăm chỉ tu luyện, đến cả chăm sóc dược thảo hắn cũng quên luôn. Nhưng về chuyện hắn diễn sinh ra công pháp hắn lại không thể nói ra, đây chính là bí mật tuyệt đối của hắn. Hạnh Mai với hắn tuy đã có một cái song tu chi ước nhưng hắn cũng không thể nào mang bí mật của mình ra nói cho Hạnh Mai biết được. Ai cũng có bí mật của riêng mình, ngay cả Hạnh Mai cũng thế, hắn nghĩ nếu Hạnh Mai biết điều này cũng sẽ hiểu cho hắn.



Bất quá hai tiếng hắng giọng kia lại không phải vì nguyên nhân này, mà là bởi nguyện nhân hắn giấu không cho Hạnh Mai biết tu vi thực của hắn. Bởi cảm thấy chưa đến lúc nói ra, chưa đến lúc để công khai tu vi của hắn, mặc dù có chút không được tự nhiên, cảm thấy có chút không được thoả đáng với Hạnh Mai nhưng hắn chỉ có thể hắng giọng lấn át đi cảm xúc của mình trả lời nàng.



-Ừm! Đại đạo vô biên, thiên địa biến diễn, huynh chỉ cần chăm chỉ, cần cù tu luyện. Muội tin, sẽ có một ngày huynh sẽ đứng trên đỉnh cao.



Hạnh Mai nhìn hắn nói, sau đó với giọng điệu tự tin, xoay ánh mắt ra xa xa phía chân trời đầy tự tin nói câu thứ hai.



Nàng thật sự tin tưởng vào Tường Minh, đây là cảm giác của nàng, một cảm giác đặc biệt đến nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại có cảm giác như vậy. Có lẽ là giác quan thứ sáu của một người con gái có đầy yêu thương và hy vọng sinh ra loại cảm giác này chẳng? Hay đây là một loại mù quáng nào đó?



-Hạnh Mai à! Nàng yên tâm, ta sẽ không nhụt trí à, cũng không có lười biếng đâu, ta còn đang rất mót song tu đây. Hehe.



Đến giờ này thì Tường Minh hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu dở chiêu chọc Hạnh Mai rồi.



-Huynh, này thì mót này...



-A..á...



Nghe Tường Minh nói thế Hạnh Mai đỏ bừng mặt, nâng tay lên bắt lấy tai Tường Minh mà véo. Tuy răng ngượng đỏ mặt vì lời nói của Tường Minh nhưng nàng cũng không có tha cho cái kiểu nói dâm đạo của hắn.



Tường Minh bị Hạnh Mai ra sức véo, xoắn cái vành tai kêu lên thảm thiết, hắn chợt nghĩ, mấy nữ tử tính nết thật khó đoán à. Mới trước đó còn hỏi toẹt ra người ta có nhớ mình không, ấy thế mà giờ chỉ là câu nói không được dễ nghe cho lắm thôi đã làm ra hành động đau chết người này rồi.



Tường Minh chỉ hận hắn không thể tu luyện cho cái tai của hắn trở lên dẻo dai, không sợ đao kiếm khinh thường mấy cái véo xoắn này. Nghĩ đến đây hắn nhất thời hô to.



-Luyện thể? A!



-Cái gì luyện thể? Huynh sao đấy, bị muội xoắn tai đến não cũng bị xoắn lại rồi sao? Nói chả đầu đuôi gì, hừ.



Hạnh Mai nghe thấy lời bất ngờ được thốt ra từ miệng Tường Minh còn đang kêu thảm thiết ngạc nhiên hỏi, cuối cùng là không hiểu gì hừ một tiếng bỏ tay ở tai hắn ra.



-Hi, không có gì. Mà muội tu luyện thế nào rồi, xem ra thời gian qua muội cũng không có lười à. Đã tiến lên đến Lưu Khí kỳ tầng 6 đỉnh rồi?



-A! Huynh nhì ra tu vi của muội?



Hạnh Mai bất ngờ kêu lên, đôi mắt đẹp mở to nhìn hắn vẻ không tin thốt lên.



Bình thường một tu sĩ tầng 1 không thể nào dễ dàng nhìn ra được tu vi của người cao hơn mình đến 5 tầng à. Mà Hạnh Mai đã là tầng sau đỉnh rồi, điều này khiến nàng càng khó tin nhìn hắn với ánh mắt không tin và dò xét hắn.



Nói vậy là bởi vì tu sĩ tầng một căn bản chưa có luyện được pháp thuật nào. Thần thức lại càng là phạm vi nhỏ hẹp, để do xét được tu vi của người tu sĩ khác cao hơn 5 đến 6 tầng không phải chuyện đơn giản. Chính vì thế Hạnh Mai mới có thái độ không tin với ánh mắt dò xét thốt lên câu hỏi này.



Nhưng rất nhanh Tường Minh liên trả lời Hạnh Mai với vẻ mặt không chút giả dối.



-Điều đó có gì kỳ lạ đến khó tin à. Chỉ vì huynh tu luyện công pháp có chút đặc biệt à, nên không ai giấu được tu vi trước mặt huynh thôi.



Câu trả lời của Tường Minh cũng đúng, bởi công pháp Lục Khí Cửu Chuyển quyết cả hắn có khả năng này, người có tu vi cao hơn hắn đến 3 đại cảnh giới hắn vẫn có thể nhìn ra một cách dễ dàng. Nhưng chỉ là do tu vi của hắn còn quá thấp, mặc dù thần thức ở tầng 2 Lưu Khí kỳ của hắn hiện giờ đã được trải rộng phạm vi hơn tầng lên đến gấp 3, nhưng nếu là người đứng cách hắn quá xa hắn lại không đủ khả năng nhìn ra tu vi của người đó.



-Thì ra là thế. Thời gian qua muội cũng rất cố gắng à, nhờ vào số đan dược huynh đưa, cùng với một ít của sư phụ mà muội lên đến tầng 6 đỉnh à. Chỉ là hiện tại đang gặp bình cảnh lên muội muốn đi tìm đan dược đột phá bình cảnh.



-Aiza! Là ta vô tâm rồi, lần trước lại quên không đưa cho muội "Lưu Thất Đan" đột phá bình cảnh tầng 6, tấn giai lên tầng 7 à. Mà mới chỉ đua cho muội Duyên Hồng Đan cùng với Hình Không Đan thôi.



Tường Minh nghe Hạnh Mai nói thế lấy tay vỗ đầu mình, làm bộ dáng thiểu não thao thao bất tuyệt nói.



Hạnh Mai thấy thế che miệng cười nói.



-Không cần đâu à. Muội có nhiều điểm cống hiến mà để muội đi đổi là được rồi, của huynh huynh giữ lại cho mình sau này dùng à.



-Không cần à, ta còn nhiều lắm, muội cầm lấy đi.



Vừa nói Tường Minh vừa lấy ra khỏi túi trữ vật một cái bình nhỏ đưa cho Hạnh Mai, hắn nhìn nàng đắm đuối, có phần vui vẻ. Hắn hiện tại chưa có thực lực để bảo vệ nàng, nhưng lại có thể giúp nàng tu luyện nhanh hơn, điều này làm hắn thấy rất vui.



Bất chợt trong lòng hắn lại cảm giác lo lắng, liền lật tay lấy ra một bình đan dược nữa, miệng cười vui vẻ không chút giả tạo đưa bình đan dược cho Hạnh Mai nói.



-Muội cầm lấy đi. Sau này muội không cần phải lo lắng về tu luyện nữa, huynh sẽ học luyện đan, chỉ luyện đan cho muội tu luyện mà thôi.



-Huynh...Cảm ơn huynh...!



Hạnh Mai nhất thời trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, lại có chút cảm thấy như được che chở. Không nhịn được giọng nói có chút thay đổi vì xúc động mà nói cảm ơn Tường Minh.



-Muội ngốc, sao lại cảm ơn huynh? Ta còn đang mót song tu đây.



Tường Minh nói xong liền nhảy lên phóng tít ra xa, sợ lại bị véo tai lần nữa. Để cho Hạnh Mai đứng chôn chân tại chỗ còn đang vừa nhíu mày vì câu nói của hắn, đồng thời mất cũng mở to vì thân pháp của hắn có chú nhanh. Là nàng nàng cũng không có nhanh được như thế.



-Muội về chăm chỉ tu luyện nhá, huynh đi trước, khi nào thiếu hết đan dược qua chỗ huynh lấy à. Để điểm cống hiến đó sau này có việc khác dùng à.



Không đợi Hạnh Mai kịp nói gì, Tường Minh liên nói đi là đi, để lại mấy câu dặn dò đầy yêu thương, cùng quan tâm. Như thể đã tính toán trước hết những đường đi nước bước cho nàng vậy.



Quả đúng là như thế, hắn muốn Hạnh Mai an tâm một đường tu luyện, còn chuyện đan dược phụ trợ hắn sẽ lo cho nàng, nếu đã xác định so tu với nàng, hắn không có muốn bạn lữ của hắn phải vất vả tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Nhưng có điều hắn không biết đến, chính điều này lại là điều không đối với Hạnh Mai sau này mà mãi về sau hắn mới nhận ra.



Hạnh Mai nhìn Tường Minh dần khuất bóng mà trong lòng cảm thấy thập phần phức tạp. Nàng chưa có làm được điều gì cho hắn, lại cũng chưa phải là đạo lữ thật sự, mà hắn lại đối tốt với nàng như vậy, trong khi bản thân hắn tu vi thấp hơn nàng hắn lại chẳng quan tâm, chẳng lo lắng. Với hắn nàng lại hoàn toàn bất lực, nàng không có cách nào giúp hắn, nghĩ đến đây Hạnh Mai tự hứa với mình, chỉ cần tu vi của mình cao lên, nàng sẽ ở bên hắn. Làm bạn với hắn đến khi hắn về già mà ra đi mãi mãi, bởi nàng biết, ở tu vi Lưu Khi kỳ, tuổi thọ tối đa cũng chỉ có hơn trăm tuổi một chút mà thôi.



Tường Minh trở về dược viên của mình, ngồi trên giường trong căn nhà nhỏ tính toán bước tiếp theo mình phải làm, phải thực hiện.



Rất nhanh hắn đứng dậy rời khỏi giường đi ra ngoài dược viên, hắn đứng ở đó hồi lâu. Lúc sau liền sắn tay áo lên, cần kim thuổng xới tung hết linh thổ trong dược viên một lượt, chỉ chừa lại một ít còn có thảo dược của tông môn cùng góc xa dược viên có thảo dược của hắn ở đó.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #25