Chương 24: Đi Đan Viện


Người đăng: thientruongdan

-A!



Tường Minh nghe thấy thế bất chợt a lên một tiếng, thấy mình có chút thất thố hắn liền cúi đầu xuống không nói gì nữa.



Bới trước đó Hoàng Thanh có nói đến thăm hắn nhưng chắc một điều phải có công việc gì đó ông mới đến tìm hắn. Nhưng để đánh tan suy nghĩ của hai người, một tiếc nuối cho đống đan dược sủ dụng trên người Tường Minh như muỗi bỏ bẻ, một là trách chính mình không có cẩn thận thu thập một đống bình lọ đựng đan dược kia. Bằng một câu của Hoàng Thanh vẫn làm cho hắn có chút bất ngờ mà giật mình a lên một tiếng thấy mình có cảm giác bị lừa thoáng qua.



Hoàng Thanh cũng không có để ý đến chút phản ứng vừa rồi của Tường Minh mà nói.



-Như một năm về trước, trên quảng trường ta đã có nói qua chuyện Liên Minh Thí Luyện. Mà chiếu theo điều kiện tham gia Liên Minh Thí Luyện thì người là người đứng thứ 20 trong nhóm 50 đủ điều kiện để tham gia. Ngày mai là ngày thi đấu chọn ra 50 người có thực lực tốt nhất để tham gia Liên Minh Thí Luyện này.



Ngừng lại một chút, ánh mắt đánh giá sâu, dò xét Tường Minh, thấy hắn không có phản ứng gì liền nói tiếp.



Kỳ thật trong môn các trưởng lão cùng các phong chủ các phong cũng đã có bàn bạc qua. Riêng người là trường hợp đặc biệt, không cần phải thi đấu cũng có thể tham gia Liêm Minh Thí Luyện lần này.



-A! Thật sao?



-Đúng là như thế, nay ta đến đây thông báo để người có chuẩn bị tốt nhất, mười ngày sau khởi hành, đi đến Bách Thảo cốc.



Thấy Tường Minh kinh ngạc mở to đôi mắt hỏi mình, ông liền nói luôn một mạch rồi hướng ngoài của đi ra.



Lại nói Bách Thảo cốc là 1 trong cốc lớn nhất Nam Lạc tu chân quốc, cốc tuy không thể nào so sánh cùng với tông môn và phái. Nhưng lại có điểm đặc biệt nhờ đó có vị trí khá quan trọng, cùng thực lực cũng không kém, nói đơn giản ngay so với Cửu Liên môn đã mạnh hơn rồi.



Bách Thảo cốc, nổi tiếng như tên gọi, là một tổ chức được thành lập tại sơn cốc trung tâm của Nam Lạc tu chân quốc. Tổ chức này nhờ vào gieo trông thảo dược cùng luyện đan mà nổi tiếng, có rất nhiều đan sư cấp cao xuất hiện tại Bách Thảo cốc này. Hơn nữa nghe đồn cốc chủ còn là một tông sư đan dược cấp 7, điều này hết sức thu hút sự chú ý cùng với ước ao gặp nhờ được chính tay cốc chủ này luyện đan một lần, bởi phẩm chất đan dược do người cốc chủ này luyên chế ra rất cao.



Tường Minh thấy thế liền đơ ra một hồi, thấy Hoàng Thanh sư thúc đang có ý định rời đi hắn liền gọi với lại mặt hắn nhăn nhó khó coi nói.



-Hoàng sư thúc, thứ lỗi cho sư điệt không có ý định tham gia thí luyện lần này.



-Ạch! Thật sao?



Hoàng Thanh đã bước ra đến ngoài của nghe thấy lời từ chối của Tường Minh liền giật mình bất ngờ và kinh ngạc quay ngoắt người lại hỏi.



-Vâng! Sư điệt biết tham gia Liên Minh Thí Luyện có rất nhiều chỗ tốt nhưng tu vi của sư điệt quá thấp. Sư điệt muốn ở lại bề quan tu luyện, xin sư thúc hiểu cho.



Tham gia thí luyện mặc dù là nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều người rất muốn tham gia, đợt này lại còn phải thi đấu để lựa chọn. Tương Minh không phải thi đấu mà vẫn được tham gia ấy thế mà hắn lại không có nguyện ý. Điều này làm cho Hoàng Thanh hết sức bất ngờ và kinh ngạc, từ chối đã đành nhưng bất ngờ ở chỗ hắn quyết định rất nhanh dường nhu không có kịp suy nghĩ do dự chút nào.



Nhưng Hoàng Thanh nhớ đến đống vỏ bình lọ chứa đan dược trên giường của tường minh cũng có thể hiều được tâm lý của hắn. Ông chỉ cảm thấy tiếc nếu có hắn đi cơ hội Cửu Liên môn sẽ có thêm một phần giành được giải mang chỗ tốt về cho tông môn.



Bất quá ông cũng không có ép Tường Minh phải tham gia liền nói.



-Ừm! Ta hiểu được điều lo lắng của ngươi, vậy hãy ở lại tu luyện cho tốt, hy vọng sau đợt thí luyện ta trở về thấy ngươi có chút tiến bộ.



Hoàng Thanh ông nói xong liền quay người đi ra khỏi căn nhà nhỏ.



-Vâng! Sư điệt sẽ cố gắng không để sư thúc thất vọng.



Tường Minh trả lời trong tâm tình thoải mái và nhẹ nhàng cất bước theo sau hướng trận pháp hộ viên mở ra cho ông.



Sau khi tiễn Hoàng sư thúc rời đi, Tường Minh thở dài một hơi, trở lại tiếp tục đào thảo dược đem giao cho Mạch sư bá.



Hắn một hơi mất hơn nửa ngày đào đào bới bới, bó thành một bó lớn thảo dược, chỗ này ước chừng đến cả một năm thảo dược phải giao thảo dược định kỳ hàng tháng.



Đúng là như thế, hắn tính toán sơ trong đầu. Sau khi nộp bó lớn này hắn sẽ có nhiều thời gian hơn để tập trung vào tu luyện. Hắn muốn nâng cao tu vi của mình lên cao nhất có thể, bởi đan dược mà cha hắn để lại tương đối nhiều. Một khi sử dụng hết mà tu vi không thể đột phá lên Không điền kỳ hắn tính toán đi chấp hành nhiệm vụ hoặc xin ra ngoài lịch lãm tìm kiếm cơ duyên trong thiên đia này.



-Thằng ranh, đây là ngươi nói ngươi nhớ ta sao?



Lúc này hắn đã có mặt tại quầy trao đổi trong đan viện, tiếng nói vừa phát ra mang ngữ điệu trách cứ từ trong quầy trao đổi.



Một người mãi tóc hoa râm, mắt long lanh đang trợn lên, bộ mặt làm vẻ dữ tợn, đúng là Mạnh Văn Hinh, sư bá của Tường Minh. Tiếng nói vừa được phát đúng là từ miệng ông mà ra.



Dường như đã quen với cách nói của Mạnh sư bá, Tường Minh hắn liền bặt bó thảo dược bịch một tiếng trầm nặng lên quầy hành mà nói giọng điệu có chút bắt trước sư bá hắn



-Thằng ranh đúng là đang rất nhớ mạnh sư bá, bất quá tiểu điệt bận bế quan tu luyện mà quên mất nhiệm vụ mong sư bá chớ để bụng à.



-Chớ để bụng sao được, ta sẽ không để bụng, nhưng phạt ngươi không có chút công hiến nào cả.



Đúng như Tường Minh dự liệu, hắn sẽ không có được chút công hiến nào cả, hắn cũng không có để ý liền hướng Mạnh Văn Hinh nói.



-Chỗ này mới có một năm thảo dược theo định kỳ thôi, sau này sư điệt muốn bế quan

thời gian dài nữa...



-Hả, ngươi lại bế quan?



Mạnh Văn Hinh nghe Tường Minh nói thế mà trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc hỏi gấp không để cho Tường Minh nói hết câu.



Đúng ra là người tu chân giới đã bước vào tu luyện thì chuyện bế quan chẳng khác nào cơm bữa, nhưng đối với một người hơn 7 năm gần 8 năm nay tu luyện không có lên được tầng 2 như Tường Minh mà còn kiên trì được như vậy thì đúng là làm ông rất đỗi ngạc nhiên.



Thấy Mạnh sư bá kinh ngạc như vậy Tương Minh giả giận mà nói.



-Ách! Sư bá coi thường ta?



-Ta...



Đối với câu hỏi của Tường Minh, Mạnh Văn Hinh hoàn toàn không có nói thêm được lời nào nữa.



Thấy thế Tường Minh liền đổi để tài.



-Sư bá, người có thể dạy tiểu điệt luyện đan không?



-Hả?



Mạnh Văn Hinh bị kinh ngạc tập hai, nãy đến giờ chưa đến nửa canh giờ mà Tường Minh hắn đã dội cho Mạnh sư bá của hắn vài gáo nước lạnh. Thiếu điều ông chỉ có thể thất thố mà thốt lên hả một tiếng mà thôi. Ông không nghĩ Tường Minh lại có suy nghĩ như vậy, hắn mới là tu sĩ Lưu Khi kỳ tầng một mà, học luyện đan cái khí gió gì chứ. Khống hoả chưa có học được đòi luyện đan là sao? Thằng ranh này bế quan nhiều quá đầu hoá bá đậu rồi chăng?



Nghĩ thì như vậy nhưng Mạnh Văn Hinh không có nói ra, ông chỉ nhìn chằm chằm Tường Minh mà thôi.



Thấy sư bá chỉ hả một tiếng rồi im bặt, hắn biết ông đang nghĩ gì liền rất nhanh hắn trả lời.



-Thôi khỏi đi, sư bá không muốn dạy thì thôi vậy, sư điệt xin phép cáo từ.



-Haizz! Ừm! Người về đi, khi nào khống hoả được qua đây ta liền chỉ cho ngươi.



Tường Minh cười cười nhìn sư bá của mình rồi quay người đi ra khỏi đan viện.



Hắn giờ đã là tu si tu vi Lưu Khi kỳ tầng 2 rồi, khả năng không hoả đã có thể học được bất cứ lúc nào. Nhưng hắn muốn thăm dò một chút Mạnh sư bá mà thôi. Chuyện học luyện đan hắn cũng không muốn cho ái biết, hắn muốn tự học, tự luyện đan cho mình dùng. Chỉ là bước khởi đầu để chính là phải tu luyện và nắm bắt luyện đan quyết thấu triệt nhuần nhuyễn, cái này đúng là hắn không có biết đến.



Nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không có vội, tuy không có luyện đan quyết nhưng trong Bách Luyện Thảo Khí tàn quyển của hắn có được đan phương cùng phương pháp luyện đan. Có thể từ đây mà học luyện đan, nhưng để luyện ra được đan dược mà không có luyện đan quyết, quả thật khó khăn không hề ít chút nào, cùng với đó thảo dược bị hắn làm hỏng cũng sẽ không biết bao nhiều.



Hắn nghĩ chỉ cần có thảo dược, tham khảo một chút phương pháp luyện đan trong Bách Luyện Thảo Khí tàn quyển luyên đan nhiều lần chắc chắn hắn sẽ có được luyện đan quyết của riêng mình.



-Là Tường sư huynh à?



Đang vùi đầu vào suy nghĩ cùng tính toán, bất chợt nghe tiêng có người hỏi, hắn hơi chút khự lại, tiếng nói này rất quen thuộc, lại có vẻ như rất gần gũi, cảm giác chất chưa chút ít nhu tình, quan tâm trong đó. Như đoán ra được người trước mặt mình là ai, hắn liên ngay lập tức ngẩng mặt lên nhìn người đối diện.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #24