Chương 23: Bất Ngờ Từ Chối.


Người đăng: thientruongdan

Tường Minh lẩm bẩm nói như vậy, cơ thể vẫn còn đang trong thế ngồi khoanh chân trên giường. Sau khi đã quyết định tu luyện mấy món pháp thuật hắn mới diễn sinh thành công liền nhắm mắt lại. Trước tiên hắn muốn luyện Chuyển Tức thuật.



Đây vốn là một trong những món pháp thuật quan trọng nhất để ẩn giấu khí tức của bản thân, bằng cách chuyển khí tức bản thân thành một loại khí tức khác.



Tại Tường Minh vốn có 9 linh căn, lại thêm có công pháp phù hợp với bản thân mình, món pháp thuật Chuyển Tức thuật hắn diễn sinh này cũng là dựa trên nền tảng của công pháp Lục Khí Cửu Chuyển quyết, cùng với Ly Hợp Khống Căn thuật mà ra.



Tường Minh nhắm mắt lại được một lúc thì chìm vào nhập đinh, ngoài thân thể hắn phảng phất chút ít hào quang như có như không. Đây chính là vì Tường Minh còn ở tu vi thập nên màn hào quang này rất nhạt, nếu không để ý không có cảm nhận được gì đâu đấy.



Trong đầu hắn lúc này bắt đầu thao diễn các kiểu chuyển biến ly, hợp và ẩn linh căn. Đồng thời mỗi lần như thế hắn liền kết thủ ấn đặc dị, liền lập tức trong và ngoài cơ thể đồng nhất một dạng toả ra một cỗ khí tức khác thường so với mọi ngày của hắn.



Sơ bộ trong đầu hắn thao diễn tính toán ra có đến hơn 60 kiểu khí tức khác nhau.



Mỗi lần chuyển chỉnh linh căn ly, hợp hoặc ẩn, sau đó kết thủ ấn đặc dị trong cơ thể hắn liền tiến hành vòng chu thiên theo lộ trình kinh mạch mang thuộc tính của linh căn được chọn mà sinh ra khí tức khác thường. Điều này chính là chỗ tốt cực điểm khi bị truy sát có thể ẩn lấp hay hoà vào dòng người đông đảo mà không thể tìm kiếm được khí tức của hắn.



So với những pháp thuật ẩn giấu khí tức khác thì pháp thuật của Tường Minh diễn sinh ra đây đã được hắn cẩn thận loại bỏ tối đa điểm yếu của những pháp thật trước đó hắn tham khảo. Tuy chưa vừa ý của hắn nhưng để người có thể phát hiện ra hắn ít nhất tu vi cũng phải hơn hắn đến 2 đại cảnh giới.



Chính là vì công pháp hắn chưa được thật sự hoàn mỹ, mới ở mức phàm cấp mà thôi, hơn nữa tu vi cùng với lĩnh ngộ một số đặc điểm đặc thù của hắn đối với khí tức còn qua thấp, thấp đến đáng thương. Nên hiểu quả che giấu cùng biến đổi khí tức của hắn có phần làm hắn chưa hài lòng.



Suy nghĩ của hắn là như vậy, nhưng hệ mọn pháp thuật này của hắn tung ra ngoài tu chân giới, có người sau khi tu luyện mà nghe được lời này của hắn chắc chắn sẽ giận tím tái mặt mũi chửi thề "dù ở chân trời góc bể ta cũng sẽ truy diệt người đến cùng, bởi người quá coi thường người đã sáng tạo ra pháp thuật đỉnh cấp cống hiến cho tu chân giới này".



Kỳ thật đúng là như vậy, nếu tu chân giới nói chung, hay bất kỳ một môn phái nào nói riêng, khi có được món pháp thuật này, sẽ có không biết bao nhiêu người có thể nhờ nó mà thoát khỏi kiếp tử.



Thời gian cứ thế trôi qua, đến tận khi 6 canh giờ trôi qua hắn đã thao diễn trôi chảy hết thay hơn 60 trăm lần thay đổi khí tức. Mục đích của hắn chính là bất kể khi nào, lúc nào, một khi hắn đã tu luyện, cùng thao diễn thành phản xạ hắn liền có thể thay đổi khí tức của mình để cứu nguy.



Một lần nữa hắn mở mắt ra, trong ánh mắt hắn loé lên vui mừng không thể nào kể xiết, hắn không thể ngờ được vậy có đến hơn 60 lần thay đổi khí tức, mỗi lần lại khác nhau hoàn toàn như vậy.



-Sau này ra cần nghiên cứu sau hơn về khí tức trên người tu sĩ, một khi hiểu được ta liền có thể bắt trước khí tức của người khác mà bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.



Trong vui sướng hắn lẩm bẩm tính toàn con đường diễn sinh pháp thuật của mình sau này.



Hắn muốn sáng tạo ra những thứ tốt nhất để cho hắn sử dụng, cùng với đảm bảo cái mạng nhỏ thì không còn gì có thể hơn được nữa rồi.



-Tất cả nhưng điều này đều là bí mật của bản thân ta, một khi những thứ này bị truyền ra ngoài, vậy chính ta sẽ thành mục tiêu của bất kỳ ai muốn có được công pháp và pháp thuật tìm đến ta, lúc ấy cái mạng nhỏ cũng khó mà bảo toàn được. Haizz!



Đúng thật là hoài bích kỳ tội mà, tại tu chân giới chỉ cần là trên thân mình mang vật phẩm hay công pháp cùng bí thuật cực phẩm hoặc đỉnh cấp để kể khác biết, vậy đều có thể bất cứ lúc nào cái mạng nhỏ liền không còn được tồn tại trên thế gian nữa.



Tường Minh hít một hơi thật sâu lấy lại vẻ bình tĩnh không còn vui sướng nữa, lần nữa hắn nhắm mắt lại, hắn muốn tu luyện thêm chính là món pháp thuật quan trọng không kém gì Chuyển Tức thuật kia thành thành thục thục, chính là Không Vi thuật.



Khống Vi thuật là món pháp thuật có công dụng khống chế tu vi bản thân ở một cấp độ, cảnh giới nào đó được Tường Minh trên cơ sở của Lục Khí Cửu Chuyển quyết diễn sinh ra.



Gọi là khống vi chính là vì có thể điều chỉnh cho cơ thể toát ra cỗ linh lực làm cho người ta nhầm tưởng đó là tu vi thực của mình tạo ra. Hơn nữa đa phần pháp thuật mà người ta sử dụng là làm giảm tu vi của bản thân xuống ở mức mong muốn sau đó thể hiện ra. Cái này gọi là giả trư ăn thịt hổ đồng thời cũng là để trốn tránh kẻ thù.



Gọi là giả trư ăn thịt chính là để cho đối phương nhầm tưởng tu vi của mình bằng hoặc thấp hơn đối phương làm cho đối phương nhẹ nới lỏng cảnh giác, nhẹ thì khinh địch mà bị mình giết chết.



Cũng thế để trốn tránh kẻ thù, dù là đối thủ nhận ra mình qua dáng vẻ bề ngoài, nhưng cũng một phần dựa vào tu vi, trong một đám đông người, đối thủ cho là hoa mắt nhận nhầm người mà bỏ qua là chuyện hết sức bình thường hơn nữa còn thường xuyên sảy ra.



Trên đây là một trong nhưng ví dụ hết sức dễ hiểu được bày biện ra cho dễ hiểu tác dụng của công pháp mà thôi. Trên thực tế có rất nhiều mục đích sử dụng đến hai món pháp thuật phụ trợ này, nghĩ thôi cũng chưa hết chứ đừng nói đến kể.



Không Vi Thuật ngoài có thể giả làm giảm tu vi điểm đặc biệt đó chình là giả tu vi cao lên. Điều này cực kỳ hiếm thấy ở tu chân giới nói đúng hơn là chưa bao giờ có. Vậy mà ngày hôm nay, tại căn nhà nhỏ, trên một ngọn phong xanh mướt dậm linh khí mộc thuộc tính có một kẻ đang chăm chú nhập định tu luyện món pháp thuật mới mẻ cao siêu này.



Nhưng khổ một nỗi, điều này chỉ có thể duy trì 1 canh giờ mà thôi. Cố dùng lâu sẽ cạn kiệt linh lực mà bại lộ thân phận cùng tu vi thực, lúc ấy chuyện tiếp theo có thể sảy ra không ai có thể nghĩ ra cụ thể được.



Bất quá một khi tu vi tăng tiến đến một mức nhất định nào đó, thời gian duy trì sẽ dài hơn rất nhiều, hơn nữa có thế chiến đâu, nhưng ấy vẫn là tu vi thực, lúc chiến đấu dễ dàng bị nhận ra.



Tường Minh trong đầu liên tục thao diễn, bên ngoài đôi tay hắn liên tục kết thủ ấn sau đó cảm thụ đánh giá, cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết hắn đã thực hiện bao nhiều lần.



Tuy mới chỉ là ở Lưu Khi kỳ tầng 2 nhưng Tường Minh ý thức được rằng, dù là pháp thuật nào đi chăng nữa, luyện đến lô hoả thuần thành, thủ ấn kết xuất như mây trôi nước chảy, chỗ tốt sẽ cực kỳ lớn. Đây chính là kinh nghiệm hắn rút ra được khi hắn học bộ công pháp Cước Ảnh Quyền Cương công của thế tục, công pháp thế tục luôn đòi hỏi sự tập luyện liên tục không ngừng nghỉ, nhằm phá vỡ cực hạn của bản thân mà tiến lên một trình độ mới. Từng chiêu từng thức xuất ra vô thanh vô tức, phản ứng nhanh như chớp giật, thế tấn như vũ bão. Đây chính là kết quả của sự chăm chỉ luyện tập không ngừng nghỉ, không ngại trong gian khổ, đau đớn mà từng bước từng bước đi trên còn đường mình chọn.



Qua nửa ngày Tường Minh mở mắt ra, liền lập tức kết thủ ấn ẩn giấu tu vi xuống tầng 1 Lưu Khí kỳ. Hắn vui vẻ đừng lên thu lại những bình, lọ còn đan dược bên trong cùng tất cả ngọc giản lại, chỉ còn sót lại hơn chục cái vỏ bình đựng đan dược, đẩy cửa ra ngoài dược viên, đã qua thời gian 5 tháng không phải nộp thảo dược cho tông môn rồi. Chính xác mà nói qua bao lâu hắn cũng không có nhớ rõ, hắn ước chừng khoảng 6-7 tháng gì đó.



Nghĩ đến đây hắn liền thở dài mà tính toán thoáng qua kế hoạch trong đầu.



Nhưng rất nhanh hắn đã chuẩn bị sẵn mấy cái dụng cụ đào thảo dược, hắn muốn thu thập thảo dược đủ số lượng 7 tháng giao trả cho tông môn.



"Có khi nào bị trách rồi bị phạt không nhận được điểm cống hiến nào không, nhất là Mạnh sư bá những lời trách của ông...aizza?"



Nghĩ đến giao trả thảo dược cho tông môn hắn liền tự hỏi, đã lâu như vậy rồi không có lên giao thảo dược định kỳ hàng tháng, qua ít không nói, nhưng đã tận 6-7 tháng mà không thấy mặt mũi hắn ngó lên 1 lần. Thảo dược mà thiếu, không đủ chu cấp cho đan sinh thực tập luyện đan không biết rồi hắn phải nghe những lời gì của Mạnh sư bá đấy.



Giờ phút này sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, hắn không sợ bị phạt, không sợ bị trừ đi số điểm cống hiến vốn đáng có nếu giao nộp đúng kỳ hạn, mà hắn lo lắng chính là Mạnh sư bá trách hắn.



Dù là người tu luyện, nhưng hắn vẫn có điểm đặc sệt giống người trần chính là sợ những lời trách cứ của người khác trước giờ đã tin thác vào mình. Lời trách mặc dù không có ác ý, không có trù ẻo, nhưng lại mang lại cho con người ta có cảm giác nặng nề tận trong thâm tâm, đáy lòng.

Đang chìm trong lo lắng cùng đào thảo dược, hắn liền nghe thấy tiếng gọi ngoài dược viên.



-Dạ!



Thưa một tiếng lớn hắn liền bỏ đồ đào bới thảo dược xuống, tiện tay cẩn thật bỏ cây thảo dược vừa đào vào động thảo dược đào nãy giờ.

Xong đoạn hắn liền đứng dậy tiện tay lau luôn tay vào áo mà chạy ra nhanh phía ngoài dược viên. Hắn đã người đến tìm hắn là ai rồi.



-Hoàng sư thúc, người tìm sư điệt có việc gì thế?



Vừa nói Tường Minh lấy ra môn bài, đưa về phía trận pháp hộ viên, trận pháp liền mở ra một ô nhỏ đủ cho hai người đi vào. Sau đó Hoàng

Thanh phó môn chủ liền đi vào, nhìn Tường Minh cười hiền nói giọng có chút trách hắn vô tâm.



-Cứ phải có việc ta mới đến với người được sao? Aizz



Hoàng Thanh nói xong, liền thở dài bộ dạng không đồng tình với câu hỏi của Tường Minh mà chán nản.



Thấy như thế Tường Minh liền nhảy dựng.



"Bộ sư thúc bình thường tự nhiên có đến thăm ta, phải có việc mới chịu thò mặt đến à".



Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn lại vui vẻ nói.



-Hi, sư thúc cứ nghĩ quá, mời sư thúc vào trong nhà trước hãy nói sau.



Trong bộ dáng tôn kính của Tường Minh, Hoàng Thanh có phần tán thưởng trong ánh mắt như thoảng qua. Ông liền cười không từ chối.



Thấy thế Tường Minh liền đi trước dẫn đường, đẩy cánh cửa ra vào ngồi nhà nhỏ cùng với sư thúc hắn bước vào trong. Vừa vào trong Hoàng Thanh vẫn như mọi lần, đảo mắt đánh giá một lượt bốn phía một lần.



-Ồ!



Nhìn trên giường còn ngổn ngang vỏ bình đựng đan dược hoàng thanh thoáng kinh ngạc ồ một tiếng liền hướng Tường Minh hỏi.



-Lâu nay sư điệt vẫn ở trong này kiên trì tu luyện sao?



-Vâng sư điệt không lúc nào bỏ bê, lười biếng, nhưng khổ tâm một điều tu vi chẳng nhích lấy một đoạn.



Nghe Hoàng Thanh sư thúc hỏi hắn mới sực nhớ ra đống vỏ bình đan dược trước đó hắn không có thu vào, để bừa bãi ngổn ngang trên giường. Cũng không có hoảng hốt mà thành thành thật thật trả lời sư thúc của hắn.



Nghe lời của Tường Minh, Hoàng Thanh liền dùng thần thức đảo qua một lượt do xét Tường Minh, ông kinh ngạc đúng là tu vi của hắn không có tăng tiến chút nào. Ông cũng chỉ biết ngán ngẩm thở dài rất khẽ tránh cho Tường Minh nghe thấy mà có điều tiêu cực. Ông nghĩ thật là lãng phí đan dược à, để số đan dược này cho một để tử bất kỳ nào trong tông môn, cũng có thể giúp đệ tử đó tăng ít nhất 1 tầng Lưu Khí kỳ, mà nhiều thì được 3 tầng.



Bất chợt hai tiếng thở dài không hẹn mà cùng đồng thanh phát ra.



Hoàng Thanh thì ông tiếc nuối mà quên giữ ý tứ với sư điệt của ông, mà Tường Minh thì giả bộ chẳng biết phải làm thế nào. Cả hai không hẹn mà cùng thở dài thành tiếng.



-Quên đi, hôm nay ta đến thật sự là có việc muốn nói với ngươi.


Vô Cực Tấn Thần - Chương #23