Chương 10: Trung Tâm Bí Cảnh


Người đăng: thientruongdan

Hắn đang vui vẻ bức đi tiếp, cũng cẩn thận không kém trước, không vì nội công tăng cao hay kinh nghiệm chiến đấu tăng mà nới lỏng cảnh giác.



Rất nhanh hắn liền lấy ra tấm "Ẩn Tức Phù" và "Ẩn Hình Phù" có trong đống đồ vật của cha hắn để lại, truyền linh lực vào bóp nát. Tránh để người khác nhận ra hắn đang ở gần đó, hoặc yêu thú nhận ra khí tức của hắn mà đến. Là tu sĩ dù có dùng thần thức cũng không nhìn thấy được. Đi được một đoạn thì hắn nghe thấy tiếng nói.



-Mã Đạo huynh, phía trước là biên giới trung tâm bí cảnh rồi, chung ta đi vào chứ?



-Tất nhiên rồi, Mạn Cao sư đệ! Trên đường đi hai huynh đệ chúng ta gặp khác nhiều hung thú và yêu thú, cũng gặp khá nhiều đồng môn. Nhưng dường như không có ai bước vào trung tâm bí cảnh, ta nghĩ chắc có vấn đề.



Tên Mã Đạo huynh nghi hoặc hỏi một câu lấy lệ.



-Đệ nghĩ huynh cũng biết à, bời vì muốn vào trung tâm bí cảnh phải đi qua một trận pháp. Tại trung tâm bí cảnh có một trận pháp cấp bậc khá cao. Hai huynh đệ chúng ta có cưỡng ép phá trận cũng phải mất cả nửa năm mới có thể mở được. Huống chi hiện giờ chúng ta không có nhiều thời gian như thế. Quá mất thời gian, không bằng...



Không đợi tên Mạn Cao nói xong, tên Mã Đạo đã chặn lại nói.



-Đệ nói đúng lắm, chúng ta quay lại tìm thêm mấy vị đồng môn nữa. Tu vi càng cao càng tốt, hợp sức phá trận, trong vòng một tuần có hi vọng phá được trận vào trong tìm kiếm thảo dược.



-Được, đệ nghe huynh.



Đợi hai người đi rồi Tường Minh hắn mới thở phào nhẹ nhóm, nhanh chóng đi qua nơi vừa xuất hiện hai huynh đệ kia. Hắn biết hai huynh đệ này tu vi đã khá cao vào khoảng Lưu Khí tầng sáu hoặc tầng bảy rồi. Một khi chạm trán hắn không có mấy phần nắm chắc thắng cả.



Hắn vận công dùng khinh công đi qua thật nhanh, cũng không quan tâm thảo dược hung thú hay yêu thú nữa. Cắm đầu cắm cổ chạy, sau nửa ngày hắn mới dừng lại bời trước mặt là một con yêu thú, cấp hai vừa mới tấn cấp không lâu đang nhìn chằm chằm vào hắn.



-Gao...rào...!



Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc làm cho Tường Minh choáng váng, hắn vội vàng vận cộng để áp chế xuống. Hắn nhận ra đây là một con yêu thú có thân mình giống như trâu trắng, đầu lại giống như đầu con sư tử vậy. Hắn đoán đây là yêu thú Sửu sư trong truyền thuyết, rất ít hiếm gặp. Sức mạnh và tính hung hãn thì khỏi nói. Không để cho Tường Minh suy nghĩ thêm con yêu thú này đã xông về phía hắn táp ngụm.



-Xí hụt!



Rất nhanh con yêu thú đã táp một táp hút bởi Tường Minh đã vận nội công dùng khinh công, dậm chân xuống đất người tung lên cao hơn một trượng, đồng thời tung ra 2 tấm "Hoá Băng phù", 2 tấm "Hoả Tiễn Phù" cùng 1 tấm "Đạn Lôi Phù". Hắn biết yêu thú cấp thấp chưa sinh ra linh trí giống như con người nên chưa biến lé tránh đòn, nhưng sức mạnh thân thể của chúng rất mạnh. Trước đây hắn có gặp mấy con yêu thú nhanh nhẹn hơn nhưng hắn không ném ra nhiều phù lục như vậy vì ở cấp sức mạnh thân thể của yêu thú vẫn thua xa cấp hai, dù chỉ là mới thăng cấp chưa được bao lâu. Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh. Đã có kinh nghiệm từ những lần chiến đấu trược hắn cũng không ngại con yêu thú to xác chậm chạp này.



Đến đây thì linh lực của hắn đã hết sạch sẽ hắn vội lấy một viên "Bù Khí Đan" cho vào miệng, cùng lấy ra thành pháp khí "Hôi Sát Đao". Cùng với thế hắn rơi xuống mà bổ ra một đao xuống đầu con Sửu Sư thú.



-Kịch.



Dưới sự va chạm của "Hôi Sát" cùng đầu con Sưu sư thú vang lên tiếng tầm đục. Hai tay Tường Minh tê dại, nhưng không dừng lại ở đó hắn vận nội công, dồn hết vào đôi tay xuất ra đường đao thứ hai.



Đường đao thứ nhất Sửu sư đã choáng váng, trước đó lại thêm 2 tấm phù trói buộc, tuy thời gian trói buộc không dài nhưng lại thêm 2 tấm Hoả Tiễn phù và một tấm Đạn Lôi Phù tấn công trên con yêu thú. Đang choáng váng trong đợt tấn công thứ nhất của phù lục và đường đao thứ nhất lại hứng chịu đường đao thứ hai. Lực công kích của đường đao thứ hai được gia tăng tạo lên vết thương sâu trên đầu yêu thú.



Sửu sư choáng váng khiếp sợ quay đầu bỏ chạy, nó tuy chưa có được linh tính nhưng cũng biết đau mà bỏ cuộc. Đó là bản năng sinh tồn của hung thú và yêu thú, không có yêu thú hay hung thú nào ngu dại mà đâm đầu vào chỗ chết cả.



Đứng dưới mặt đất Tường Minh thở phào nhẹ nhõm, hắn k suy nghĩ nhiều liền chạy thật nhanh về phía động phủ, không quan tâm thu thập thảo dược nữa.



Trên đường đi bỏ qua thảo dược, gặp mấy con hung thú liền hạ sát nhanh nhất có thể. Chưa đến một tuần sau hắn đã có mặt tại trước một cửa hang động tự nhiên. Đánh giá một hồi, hắn cẩn thận đi sâu vào trong, không gặp hung thú gì, chỉ có một bầy dơi thấy tiếng động và hơi thở lạ thì bắt đầu nhộn nhạo bay loạn. Mùi phân dơi bốc lên nồng nặc, hắn liền lấy ra một viên "Tỵ Độc Đan" ném vào miệng cẩn thật tiến sâu vào trong hang.



Đến cuối hạng động, hắn thấy một con Sưu sư đang nhìn hắn với ánh mắt sợ hại. Con yêu thú này mặc dù sợ nhưng vẫn phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ, nó sẵn sàng chiến đấu nếu thấy Tường Minh phía trước có hành động. Hắn cũng không kiêng kị nữa vì con yêu thú này đã bị hắn trước đó giáo huấn, sâu trong nội tâm con yêu thú này đang sợ hãi muốn xông ra ngoài chạy mất hút.



Biết điều ấy hắn liền men sát vào vách hang động mà đi, tránh đường cho con yêu thú chạy ra ngoài. Hắn nói:



-Người không phải nhìn ta như vậy, đường ngươi ngươi đi, đường ta ta đi.

Nghe hiểu ý của hắn, con yêu thú liền được thế phóng nhanh ra ngoài. Trong hang chỉ còn lại một mình hắn. Hắn để ý vách đá bốn xung quanh, trong này lại rất sạch sẽ, không có nồng nặc mùi hôi của phân dơi nữa, cũng không có còn con dơi nào xuất hiện.

Trên vách đá không có gì đặc biệt, hắn liền để ý dưới chân. Hắn giật mình phát hiện, dươi chân là một đồ án có chút phúc tạp. Đồ án hình ngũ giác, năm góc phía rìa đồ án có năm cái hố nhỏ hình thoi. Hắn tò mò sờ sờ vào đó đánh giá, một hồi sau hắn lắc lắc đầu đứng dậy. Hắn lại quan sát tổng thể lại một lần nữa, tỉ mỉ hơn.



-Ồ, giống cái đồ án trên đài cao, nhưng bé hơn nhiều lần, cũng chỉ có năm cạnh mà không phải hình trong giống như trên đài cao ngoài quảng trường trên núi Chính Phong.



Hắn ngạc nhiên phát hiện, tự nói nhỏ. Hắn nhớ đến các vị phong chủ dùng ngọc bài đặt vào chìn cái hố nhỏ ở chín phía đài cao. Hắn liền nhìn lại năm cái hố trên đồ án dưới chân.



-Chẳng lẽ là truyền tống trận cự ly gần? Mấy cái hố nhỏ này hình dạng rất giống với mấy viên tinh thạch thượng phẩm mà cha mình để lại.



Hắn liền nhanh chóng lấy ra năm viên tinh thạch thượng phẩm, đặt vào năm vào vị trí năm cái hố nhỏ, đến cái hố cuối cùng vừa được đặt vào tiếng ong ong bắt đầu phát ra. Một màn ánh sáng trắng mờ phát ra từ đồ án, phóng thẳng lên trên trần thạch động, đồng thời hắn cũng biến mất tại chỗ.



Cảm giác ong ong choáng váng có nhẹ hơn đôi chút so với khi truyền tống vào bí cảnh, lấy lại bình tĩnh hắn đánh giá xung quanh một lượt.



-Đây là nơi nào? Có phải là trung tâm Bí Cảnh hay không?



Hắn thấy đây là một gian phòng bằng đá. Một góc có cái cầu thang nhỏ đi lên trên. Tìm kiếm hết một lượt, đánh giá lại lần nữa, không có thu hoạch gì. Hắn liền theo cầu thang đi lên trên tầng trên.



Tại tầng trên hắn thấy có mấy cái giá gỗ, không biết được làm từ gỗ gì, cũng không biết đã bao nhiêu năm. Trên giá chẳng có bất kỳ vật gì, trống trơn hết, quét hết một lượt hắn thấy ở một góc gian phòng tầng hai này có một cái lục bình, đoán đây là chỗ để những cuộn tranh, nhưng giờ đã không còn gì nữa rồi. Hắn nhìn vào trong, một khoảng tối om, không nghĩ nhiều liền đưa tay quét vào trong một vòng.



-A!



Hắn giật mình phát hiện tai hắn chạm phải một vật hình cầu, bề mặt không được trơn nhẵn. Không nhanh không chậm liền lấy ra xem xét, cũng thấy có gì đặc biệt cả. Hắn liền cất vào trong túi trữ vật của cha hắn để lại.



Lại tiếp tục quan sát xung quanh hết một lần nữa. Cũng không có thu hoạch gì, liền theo cầu thang lên tầng trên, vừa lên đập vào mắt hắn là một không gian rộng lớn, có giường ngọc, có bồ đoàn trên giường ngọc. Lại gần quan sát, hắn phát hiện chiếc giường này phát ra nhưng luồng khí tức khiến hắn thoải mái vô cùng, tinh thần như được thanh lọc một lần vậy.



-Nếu ngồi trên đây tu luyện thì sẽ như thế nào nhỉ, chẳng phải sẽ rất có lợi cho thần thức sao? Ta chém...


Vô Cực Tấn Thần - Chương #10