Năm Trăm Vạn.


Người đăng: GuYue

Một lúc sau khi thấy tất cả đều đã an vị thì Mẫn Huệ bắt đầu nói:

- Các vị hẳn cũng đã biết Vĩnh Hằng đại lục của chúng ta được chia làm bốn
phần nhỏ là Trung lục, Tây lục, Bắc lục và Nam lục. Nói đến nguồn gốc của khỏa
bảo thạch này thì phải tới Nam lục. Tại cực nam của Nam lục có một ngọn núi
lửa gọi là Ngục Hỏa Sơn, hầu hết các vị đều sẽ biết tới nơi này với tư cách là
nơi diễn ra Sí Hỏa đại hội nhưng có rất ít người biết rằng đây cũng chính là
lối vào của Hỏa giới.

Nói đến đây thì Mẫn Huệ biểu tình trở nên ngưng trọng hơn vì nàng đã nghe được
mấy lời bàn tán kiểu như “ai thấy hỏa năng lượng nồng đậm từ khỏa bảo thạch
phát ra đều chẳng biết là nó đến từ Nam lục cơ chứ, nếu chỉ có như vậy mà nói
nó là kỳ trâm hiếm có thì liệu có hơi quá hay không?”.

- Tại hỏa giới có rất hiểu loại sinh vật tồn tại nhưng đứng đầu trong số
chúng chỉ có Viêm Long mà thôi. Đây là long loại nhưng lại không thuộc về long
tộc, không sinh ra bằng cách bình thường mà là do hỏa nguyên tố thải qua ngàn
vạn năm tích tụ mà thành hình, vì là năng lượng tích tụ lại nên chúng không có
hình dạng nhất định, có người nói chúng giống Thương Long, có người lại nói
chúng giống Địa Long. Tuy hình dáng đa dạng nhưng ta có thể khẳng định số
lượng của chúng không vượt qua ba, bốn cá thể. Mà các vị nghe tên khỏa bảo
thạch này cũng đã biết được nguồn gốc của nó, chính là từ tiên huyết của Viêm
Long ngưng tụ mà thành. Mỗi một vạn năm Viêm Long sẽ tiến hành “lột xác” một
lần, việc này so với việc “tái sinh”của Phượng Hoàng tộc cũng không sai biệt
là bao, trong quá trình này thì từ vị trí vốn là nghịch lân của Viêm Long sẽ
chảy ra một giọt tiên huyết, dần dần giọt tiên huyết này ngưng tụ lại mà tạo
thành Long Viêm huyết thạch. Hơn nữa vì nó đến từ nghịch lân của Viêm Long nên
chúng bảo vệ những viên bảo thạch này cực kỳ cẩn mật, không nói tới việc từ
trên người Viêm Long lấy được bảo thạch xuống mà chỉ riêng việc bình an tiến
vào Hỏa giới rồi toàn thân trở ra đã là điều mà không phải ai cũng làm được.
Chính vì những lí do đó ta nghĩ độ trân quý của khỏa bảo thạch này không cần
phải bàn.

Nghe như vậy thì những thanh âm lúc trước ngay lập tức thay thế bằng những
tiếng bàn tán có, lẩm bẩm tự nhủ cũng có. Ánh mắt của những kẻ ở đây bắt đầu
từ giờ phút này đều không rời khỏi khỏa bảo thạch. Vạn năm mới có ba, bốn viên
xuất thế, nói như vậy thì đây quả thật là gặp được chứ cầu không được a.

Nhưng giữa một rừng tiếng bàn tán xôn xao đó thì lại có một thanh âm khác vang
lên:

- Xin thứ lỗi cho ta hiểu biết nông cạn cần được chỉ giáo thêm nhưng theo ta
được biết thì Long Viêm huyết thạch dựa vào màu sắc để định giá trị, màu của
bảo thạch càng đỏ thì chứng tỏ giá trị càng cao. Theo ta thấy thì màu sắc của
khỏa bảo thạch này mới chỉ là cam sắc pha chút huyết sắc, chắc giá trị của nó
cũng không quá cao đâu nhỉ?

Mẫn Huệ nghe thấy như vậy không những không có chút biểu thị nào mà lại còn
nhàn nhạt mỉm cười đáp lại:

- Nếu khách quan đã có hiểu biết như vậy thì cũng phải biết rằng suốt từ khi
phát hiện Hỏa giới mười vạn năm trước thì số lượng Long Viêm huyết thạch thuần
huyết sắc chưa vượt qua ba khỏa và hiện nay chủ nhân của chúng đều là những
người không hề tầm thường. Hơn nữa trong sổ sách của thương hội chúng ta có
ghi lại thì lần cuối cùng mà thương hội chúng ta giao dịch Long Viêm huyết
thạch chỉ là một khỏa thuần cam sắc. Chính vì vậy ta nghĩ rằng với khỏa bảo
thạch có pha tới ba phần huyết sắc này thì các vị sẽ không keo kiệt hầu bao để
có thể sở hữu nó.

- Vừa rồi là về nguồn gốc của khỏa bảo thạch này nhưng đó mới chỉ chiếm một
phần giá trị của nó mà thôi. Thứ khiến cho nó trân quý chính là tác dụng đối
với những người tu luyện. Nếu như có thể thành công hấp thu Long Viêm huyết
thạch thì với các vị bất kể là ma pháp sư hay khí công sư đều là vạn lợi vô
hại.

- Đối với các ma pháp sư thì bất kể tiên thiên có hỏa thuộc tính hay không
đều sẽ xuất hiện thuộc tính viêm hỏa, đồng thời tốc độ tu luyện cũng sẽ tăng
lên đáng kể, quan trong nhất là mỗi khi đột phá cảnh giới thì khả năng tụ linh
gần như đạt tới trăm phần trăm, kể cả có là siêu cấp vận rủi khiến tụ linh
thất bại cũng không phải lo sợ việc bị tán linh dẫn tới đình trệ tu luyện. Còn
với các khí công sư thì ngoại trừ những tác dụng ở trên ra thì cường độ thể
chất cũng sẽ được tăng cường lên gấp nhiều lần. Ta có thể đảm bảo với các vị
rằng chỉ cần sở hữu nó thì ngay cả những người tư chất tầm thường thì nội
trong vòng mười năm cũng có thể đột phá tới Linh Vương.

Lời nói vừa dứt thì gần như cả hội trường đều biến thành một biển sôi sục
những ánh mắt thèm thuồng, nếu không phải còn đấy những nhân viên bảo vệ của
thương hội thì có lẽ đám hổ đố này đã lao xuống tranh cướp bảo vật rồi. Nhưng
rất nhanh thì thái độ của những kẻ ở đây liền thay đổi khi nghe tới cái giá
của món bảo vật này.

Mẫn Huệ tươi cười nói:

- Với những tác dụng ở trên thì ta nghĩ rằng cái giá năm trăm vạn kim tệ cũng
không thể gọi là quá nhiều.

Khi nghe đến cái giá của khỏa bảo thạch này thì ngay cả Chu viện trưởng cũng
không khỏi giật nảy mình chứ đừng nói đến những kẻ khác. Có thể nói rằng năm
trăm vạn kim tệ nói nhiều không nhiều nói ít không ít nhưng cũng phải xem bối
cảnh mà con số này xuất hiện thì mới có thể xác định được. Khi đặt con số này
tại bối cảnh của Hưng Duy thành thì đúng là một con số thiên văn. Tuy rằng phú
hộ trong Hưng Duy thành giàu có nhưng năm trăm vạn kim tệ thì cũng là mơ ước
của bọn họ muốn đạt tới.

Từ Phúc lúc này còn đang nhẩm tình xem với năm trăm vạn kim tệ hắn có thể làm
được những gì. Chắc chắn với lượng tiền tài như vậy đủ để cho hắn cùng với
tiểu Vũ và Linh Nhi sống sung sướng mấy đời cũng không hết.

Một hồi lâu không có bất kỳ thanh âm trả giá nào cất lên khiến Mẫn Huệ có đôi
chút sốt ruột, nàng nói:

- Các vị! Cơ hội để sở hữu bảo vật này chỉ có lần này thôi, nếu như để lỡ e
rằng sẽ không còn lần thứ hai, vì vậy ta khuyên các vị nên bắt lấy thời cơ
này.

Mặc cho Mẫn Huệ ra sức thuyết phục cộng với sức hấp dẫn của bảo thạch nhưng
với cái giá mà Vạn Kim thương hội đưa ra thì thật sự không ai có thể với tới.
Thế rồi từng kẻ một ở đây đứng dậy ra về, bảo vật quả nhiên trân quý nhưng khi
không có đủ tài chính thì cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể cầm được.

Tại phía sau sân khấu Ngô Diệp Phàm đứng đó nhìn dòng người rời khỏi hội
trường mà trong lòng phức tạp. Cái giá năm trăm vạn này là do hắn đặt ra cho
vị khách quý kia hơn nữa hắn cũng khẳng định rằng đây là cái giá thích hợp vậy
mà lại không thể bán được, không biết khi vị khách quý kia trở lại thì sẽ xảy
ra sự tình như thế nào nữa. Nếu không phải vì vị khách kia yêu cầu thanh toán
bằng kim tệ cộng với tiền mặt trong thương hội không còn nhiều và phải dùng để
giao dịch nhu yếu phẩm cho dân chúng trong thành thì nắm đã đề nghị vị khách
kia tùy ý chọn lựa các bảo vật có ở trong thương hội rồi, tuy chỉ là một phân
hội nhưng Ngô Diệp Phàm tin tưởng những bảo vật có trong kho tại đây giá trị
cũng không có thua kém khỏa bảo thạch kia.

Một lúc sau thì gần như tất cả mọi người đều đã rời khỏi hội trường thì Từ
Phúc cũng được một nhân viên của thương hội mời tới một căn phòng khác. Khi
hắn vừa bước vào trong phòng thì đã thấy Ngô Diệp Phàm ngồi ở trong này trầm
tư suy nghĩ, tên nhân viên phải tiến tới gọi thì hắn mới biết là Từ Phúc đã
tới.

- Thật không thể ngờ buổi đấu giá lần này lại thành công đến như vậy! Vạn Kim
thương hội đúng là thâm sâu khó lường a.

Từ Phúc hướng tới Ngô Diệp Phàm cười nói, quả thật là sự xuất hiện của một món
bảo vật như Long Viêm huyết thạch khiến hắn cũng bất ngờ không thôi.

Ngô Diệp Phàm nhăn mặt cười khổ đáp lại:

- Quý khách đừng nói như vậy, khỏa bảo thạch này xuất hiện ta cũng không biết
nên vui hay nên buồn nữa.

- Đương nhiên phải là nên vui rồi, tại sao lại có thể là chuyện xấu được cơ
chứ.

Ngô Diệp Phàm thở dài:

- Ta cũng mong đó không phải là chuyện xấu.

Rồi như nhớ ra điều gì đó hắn đứng dậy hơi cúi người nói:

- Ta mời quý khách đến đây là để thanh toán khoản tiền đấu giá cho quý khách
vậy mà lại lan man sang vấn đề khác, thật xin lỗi!

Từ Phúc vội xua tay rồi ra dấu mời hắn ngồi xuống.

- Đâu có việc gì mà Ngô hội trưởng phải xin lỗi ta. Ta còn phải cảm ơn Vạn
Kim thương hội đã đối đãi với ta rất tốt trong thời gian ta ở đây!

Sau một màn khách khí qua lại giữa hai người thì Ngô Diệp Phàm lấy ra từ trong
nhẫn trữ vật của hắn một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trước mặt Từ Phúc rồi làm dấu
mời. Từ Phúc có thể đoán được đây chính là tiền đấu giá song sinh Địa Linh Sâm
nhưng nó có vẻ nhỏ hơn so với trong tưởng tượng của hắn, phải chăng đây cũng
là một loại đồ trữ vật. Từ Phúc tò mò mở chiếc hộp ra thì mới phát hiện bên
trong đó có năm khối kim loại nhỏ có ánh kim bên trên có khắc một chữ “Vạn”.

- Đây là...?

Từ Phúc nghi hoặc hỏi.

- Đây là Kim Nguyên Bảo của thương hội chúng ta, mỗi một khối này có giá trị
tương đương một vạn kim tệ. Quý khạc có thể sử dụng để giao dịch tại mọi phân
hội của Vạn Kim thương hội trên toàn đại lục hơn nữa sẽ có được đặc quyền ưu
tiên phục vụ từ phía thương hội.

Từ Phúc nghe xong thì có hơi kinh ngạc nhưng không phải hắn kinh ngạc vì Kim
Nguyên Bảo mà là vì một thứ khác.

Hắn liền hỏi lại Ngô Diệp Phàm:

- Không phải đã nói là sẽ thu lấy mười phần trăm phí giao dịch hay sao? Tại
sao vẫn đưa cho ta đủ năm vạn kim tệ vậy? Nếu như Ngô hội trưởng muốn lấy thứ
gì khác để làm phí giao dịch vậy thì xin thứ lỗi ta hiện đã không còn lại gì!

Nói đoạn Từ Phúc lấy một khối từ trong hộp ra đưa về phía Ngô Diệp Phàm. Quả
nhiên là hàng thật giá thật, chỉ một khối nhỏ như vậy nhưng trọng lượng cũng
chừng ba, bốn cân.

Nhưng Ngô Diệp Phàm lại nhanh tay đẩy lại về phía Từ Phúc tươi cười nói:

- Quý khách xin đừng hiểu lầm! Chúng ta không phải vì muốn đòi thêm bảo vật
từ chỗ quý khách mà làm như vậy, chỉ là việc này có một chút quan hệ trong đó.

Ánh mắt Từ Phúc nhìn hắn có chút nghi hoặc ý muốn hỏi Ngô Diệp Phàm là liệu có
mối quan hệ như thế nào khiến cho Từ Phúc lại có được nhiều ưu đãi đến vậy.
Ngô Diệp Phàm hiểu ý nên cũng tươi cười mà nói tiếp:

- Xét cả về công lẫn tư thì thương hộ chúng ta đều có lí do để làm như vậy
cả. Xét về việc công thì bảo vật của quý khách là bảo chứng giúp cho đại hội
lần này của chúng ta thành công như vậy thì làm sao chúng ta có thể thu phí
của ngài được. Còn về việc tư thì theo ta được biết ngài cũng là khách quý của
Chu viện trưởng, mà Chu viện trưởng với thương hội chính ta có mối liên hệ mật
thiết, chính vì thế nên chúng ta lại càng không thể làm vậy.

- Quả nhiên là nhân viên của Ngô hội trưởng thật là mẫn cán, luôn chăm chỉ
làm việc bất kể là ở nơi đâu.

Nghe thấy Ngô Diệp Phàm nói vậy thì Từ Phúc mới vỡ lẽ rằng suốt thời gian ở
lại đây mình đã bị người của Vạn Kim thương hội theo dõi. Từ Phúc thấy rằng
tuy hắn có bị theo dõi một chút nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì vả lại
còn được lợi không ít nên cũng không có phản ứng gì thái quá. Hắn chỉ tươi
cười khen ngợi cách làm việc của Ngô Diệp Phàm mà thôi.

- Nếu quý khách có ý định ở lại đây dăm bữa nửa tháng nữa vậy thì xin cứ tự
nhiên ở lại trong khách điếm của thương hội chúng ta!

Ngô Diệp Phàm vẻ mặt trịnh trọng hướng Từ Phúc ngỏ ý mời nhưng Từ Phúc vội xua
tay đáp:

- Cảm ơn ý tốt của Ngô hội trưởng nhưng ta vẫn còn hai đứa nhỏ ở nhà, lần này
đi đã lâu nên cũng đến lúc ta phải trở về với bọn chúng thôi!

Nói rồi Từ Phúc chắp tay hơi cúi người cảm ơn.

Đến lúc Từ Phúc rời khỏi cửa thương hội để trở về khách điếm thì trời lúc này
đã tối. Từ Phúc rảo bước trên đại lộ sáng rực ánh đèn nhưng trong đầu hắn thì
nghĩ ngợi vài chuyện.

Sau khi dùng xong bữa tối tại phòng ăn của khách điếm thì Từ Phúc trở về phòng
của mình, hắn đã quyết định rằng ngày mai sẽ rời khỏi đây. Nằm dài trên giường
nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ, suy nghĩ về những lời hôm nay mà Ngô Diệp Phàm
nói với hắn. Rồi hắn lại vuốt ve chiếc nhẫn trữ vật trên tay nghĩ về số tiền
có ở trong đó.

“Người ta vì thấy quan hệ giữa hắn và Chu Khiêm mà ưu đãi cho hắn nhiều như
vậy thì liệu hắn có thể thoải mái sử dụng số tiền này được hay không? Chu
Khiêm đối đãi với hắn không tệ nên liệu cầm tiền của người ta hắn có thoải mái
chi tiêu được hay không? Liệu hắn có nên đem trả số tiền này cho Chu Khiêm hay
không? Nhưng dù sao thì hắn cũng đã đem bán bảo vật để lấy tiền thì liệu trả
lại người ta có phải là ngu ngốc hay không?”

Những suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu hắn khiến hắn không tài nào chợp
mắt được.

Sáng sớm hôm sau.

Từ Phúc sau khi rời khỏi khách điếm thì hắn không đi ra khỏi thành ngay mà lại
hướng về phía trung tâm thành đi lại. Chừng một lúc sau thì hắn đã đứng trước
cổng chính của Hưng Duy học viện. Vừa đi vào cổng học viện thì hắn đã thấy
bóng người quen thuộc, đó chẳng phải là Chu viện trưởng hay sao.

Khi thấy Chu Khiêm thì Từ Phúc ngay lập tức tăng nhanh cước bộ đi về phía Chu
Khiêm chào hỏi:

- Xin chào Chu viện trưởng! Không biết sáng sớm ngài đã ra ngoài là có việc
gì?

Nhìn thấy Từ Phúc đi tới thì vẻ mặt Chu Khiêm sáng lên cứ như là bắt được vàng
vậy.

- May quá ngươi chưa rời khỏi, ta đang định đến tìm ngươi đây. Đi, đến chỗ
ta! Ở đây không tiện nói chuyện.

Từ Phúc vui vẻ gật đầu rồi đi theo Chu Khiêm đến phòng của hắn.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #9