Vạn Kim Thương Hội.


Người đăng: GuYue

Mất chừng một khắc thời gian thì cũng đã tới lượt của Từ Phúc, hắn tiến lại
gần quầy tiếp tân thì thấy đứng tại đây là một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi,
mặc một bộ quần áo màu trắng bên trên có kim tuyến thêu lại thành hình những
con cá chép màu vàng.

Khi thấy Từ Phúc tới thì thiếu nữ mỉm cười cúi đầu chào:

- Xin chào mừng khách quan tới với Vạn Kim thương hội, không biết tôi có thể
giúp gì cho ngài?

Từ Phúc cũng mỉm cười đáp lại:

- Hiện tại ở đây ta có mang theo một chút thảo dược, không biết Vạn Kim
thương hội có chấp nhận giao dịch hay không?

Thiếu nữ nghe thấy lời hắn nói vậy thì liền đáp:

- Thì ra là khách quan đến để bán dược thảo. Vậy xin khách quan đói ở đây một
chút để ta đi thông báo cho người đến dẫn quý khách tới nơi làm thủ tục giao
dịch.

Từ Phúc lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

- Giao dịch không phải thực hiện ở đây sao?

Thiếu nữ hơi chút kinh ngạc nhưng rất nhanh bình thường trở lại đáp:

- Chắc là quý khách lần đầu tới với thương hội của chúng ta nên không nắm rõ
quy tắc tại đây, vậy ta xin giảng giải qua một lượt cho ngài về thương hội của
chúng ta.

Đúng vậy, Từ Phúc tuy rằng trước đây có đi lại trên đại lục một thời gian
nhưng chưa bao giờ hắn tới Vạn Kim thương hội cả. Để tránh rắc rối hắn chỉ
thực hiện những giao dịch với những thương hội nhỏ, ở đó thủ tục cũng đơn giản
hơn và quan trọng nhất là đôi khi “xù nợ” cũng dễ dàng hơn nhiều.

- Vạn Kim thương hội của chúng ta kinh doanh trên rất nhiều lĩnh vực. Từ
những lĩnh vực lớn như giao thương với các đế quốc, bất động sản, bảo hiểm,
ngân hàng cho tới những lĩnh vực nhỏ lẻ như giao dịch cá nhân, trung gian giao
dịch. Chỉ cần là việc tạo ra lợi nhuận thì hầu như Vạn Kim thương hội chúng ta
đều có tham gia kinh doanh.

Nói dứt lời thì trong ánh mắt của thiếu nữ lóe lên chút sắc bén. Ý nghĩa trong
câu cuối cùng của thiếu nữ chắc ai nghe cũng đều hiểu ra, từ những giao dịch
ngoài sáng cho đến những công việc trong bóng tối chỉ cần có lợi nhuận thì kể
cả giết người họ cũng làm.

Thấy vẻ mặt của Từ Phúc thoáng chút sợ hãi thì lúc này thiếu nữ lại mỉm cười
nói tiếp:

- Tất nhiên là những việc đó đều không được trái với luân thường đạo lý.

Nói xong thiếu nữ xoay người đi vào cánh cửa ở phía đằng sau. Không lâu sau
thì thiếu nữ trở lại, đi phía sau làm một nam tử mặc một bộ trường bào, có vẻ
như trang phục của tất cả những nhân viên ở đây đều là đồ trắng có thêu cá
chép vàng.

Nam tử đi tới gần Từ Phúc rồi cúi người chào hắn. Đúng là đại lục đệ nhất
thương hội tác phong của nhân viên khác hẳn so với những thương hội khác.

- Vì để đảm bảo an toàn và bí mật cho mọi giao dịch, xin mời khách quan đi
theo ta đến một gian phòng khác.

Nói xong nam tử ra dấu xin mời, Từ Phúc theo hắn đi đến một cánh cửa, đứng hai
bên cửa là hai tên tráng hán. Khi bọn họ thấy nam tử áo trắng cũng với Từ Phúc
đi tới thì liền hơi cúi người sau đó với tay mở cửa cho hai người đi.

Từ Phúc được nam tử dẫn đi qua nhiều hành lang, dọc những hành lang này có rất
nhiều cánh cửa nhỏ cách đều nhau, điều này làm cho Từ Phúc không khỏi hiếu kỳ,
hắn định hỏi nam tử nhưng rồi lại thôi. Ước chừng đi một lúc sau thì nam tử
dừng lại trước một căn phòng có đánh số tám mươi mốt ở trên cửa. Lấy từ trong
ống tay áo ra một chùm chìa khóa, nam tử cẩn thận tìm một chiếc chìa khóa có
ký hiệu giống với trên cánh cửa.

Sau khi mở cửa thì nam tử đứng ở bên ngoài cửa làm dấu mời Từ Phúc vào trong
phòng sau đó hắn nói:

- Đây là phòng chờ của khách quan, xin ngài ngồi ở đây chờ một chút sẽ có
người đến. Mọi công việc từ kiểm tra, giám định đến giao dịch, thanh toán tại
thương hội chính ta đều thực hiện ở trong những căn phòng này để đảm bảo an
toàn và bí mật cho khách hàng!

Nói xong nam tử đóng cửa phòng lại. Lúc này đây Từ Phúc mới có thể biết được
tất cả những căn phòng mình vừa đi qua đó là cái gì, tất cả chúng đều giống
như căn phòng này. Diện tích căn phòng chỉ chừng hai mươi thước vuông, nếu so
sánh căn phòng này với đại sảnh thì thật khập khiễng những nếu so diện tích
của toàn bộ như ngươi căn phòng chờ này với đại sảnh ngoài kia thì mới có thể
thấy hết quy mô rộng lớn của tòa nhà này.

Trong căn phòng không có như ở đại sảnh trang trí nhiều món đồ quý giá, ở đây
chỉ có đơn giản một chiếc bàn và bốn chiếc ghế, ngoài ra không còn thứ gì
khác. Điểm đặc biệt là trên tường căn phòng được làm rất gồ ghề, xù xì chứ
không láng mịn như những căn phòng bình thường, có lẽ là để cách âm đề phòng
trường hợp bị nghe lén. Quả nhiên là đệ nhất thương hội, bảo mật thật là tốt.
Khi Từ Phúc đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên từ phía cánh cửa phát ra một
thanh âm. Cánh cửa mở ra, đi vào trong căn phòng là hai người một nam một nữ.
Nữ tử mặc đồng phục của thương hội, hai tay đang bê một chiếc khay trên đó có
hai chén trà. Người nam tử tướng mạo cũng có thể là tuấn tú nhưng điểm đặc
biệt là hắn lại không mặc đồng phục của thương hội, phải chăng hắn không phải
người của thương hội.

Nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi hoặc của Từ Phúc thì nam tử vội tiến đến chào hỏi:

- Xin tự giới thiệu ta là Ngô Diệp Phàm, phân hội trưởng của Vạn Kim thương
hội tại Hưng Duy thành.

Nói xong hắn liền ra dấu mời Từ Phúc ngồi xuống. Từ Phúc cũng vội đáp lễ:

- Thì ra là Ngô hội trưởng. Ta là Từ Phúc!

Đến lúc này thì nữ tử cũng đã đặt hai chén trà xuống bàn sau đó rời khỏi
phòng. Hai người ngồi xuống bàn, Từ Phúc lúc này liền mở lời trước:

- Ta chỉ đến đây bán chút dược thảo lại không ngờ làm kinh động đến Ngô hội
trưởng phải đích thân tới tiếp đón, thật sự là ta thấy có đôi chút lo lắng.

Đúng là lúc này trong lòng của Từ Phúc đang lo lắng, hắn chỉ đến đây bán chút
thảo dược vậy mà lại được đưa đến một căn phòng kín, sau đó lại còn được hội
trưởng đích thân tới tiếp đón nữa chứ, quả thực làm cho người ta nghĩ ngợi
không thôi. Nhưng rất nhanh Ngô Diệp Phàm đã lên tiếng trấn an hắn:

- Khách quan đừng nói như vậy. Thật ra bình thường thì ta cũng sẽ không phải
trực tiếp tiếp xúc với khách hàng như vậy nhưng từ khi quân đội được điều động
đến đây thì bắt đầu kéo theo sói lượng khách hàng cũng ngày một tăng lên.
Chính vì số lượng khách hàng tăng mà nhân viên của thương hội chúng ta tại đây
không đủ nên ngay cả hội trưởng như ta cũng phải đi thực hiện giao dịch với
khách hàng. Ta nói mong ngài đừng chê cười chứ từ sáng đến giờ ngày là vị
khách thứ năm mà ta đã tiếp rồi đó.

Nghe thấy Ngô Diệp Phàm nói vậy thì Từ Phúc cũng thấy cảm thấy an tâm hơn
nhiều rồi, nhưng rồi hắn lại hỏi :

- Không biết Ngô hội trưởng có thể giải thích giúp ta tại sao lại xảy ra tình
cảnh số lượng thương nhân tới Hưng Duy thành nhiều như vậy có được hay không?
Ta cứ nghĩ rằng nơi có chiến tranh thì mọi người phải muốn tránh càng xa càng
tốt chứ.

Ngô Diệp Phàm nở nụ cười hơi chút cổ quái đáp lại:

- Đúng là vùng chiến sự thì nên tránh xa nhưng với các thương nhân thì đây
lại là một cơ hội buôn bán có lời. Đột nhiên có một số lượng lớn binh lính
được điều động tới một thành thị sẽ kéo theo như cầu về mọi thứ tăng lên, hơn
nữa những người dân từ các thôn trang lân cận cũng cần tìm về một nơi an toàn
để tạm lánh nạn nên Hưng Duy thành là thành thị lớn nhất trong vòng vài trăm
dặm quanh đây mới có thêm nhiều người đến vậy. Những kẻ gian thương này nhân
cơ hội này đầu cơ tích trữ hàng hóa để tăng giá các mặt hàng thiết yếu lên
nhằm thu lợi bất chính từ người dân. Những kẻ giàu thì có lẽ không lo lắng lắm
nhưng với những người dân bình thường thì đây đúng là khổ càng thêm khổ.

Nói xong Ngô Diệp Phàm cũng lắc đầu ngán ngẩm. Đúng lúc này thì Từ Phúc lại
nói:

- Vậy chẳng phải Vạn Kim thương hội làm ăn rộng sẽ có được lợi ích lớn nhất
hay sao.

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Từ Phúc thì Ngô Diệp Phàm vội xua tay cười
khổ nói:

- Xin khách quan đứng hiểu lầm, thương hội chúng ta cũng có chút quan hệ mật
thiết với đế quốc nên tuyệt đối sẽ không làm những việc đầu cơ tích trữ như
vậy. Hội trưởng chúng ta đã dặn dò xuống là dù hàng hóa có khan hiếm cũng
không được tăng giá, vậy nên thương hội chính ta mới tấp nập buôn bán như vậy.
Lúc đầu khi mới hay tin quân đội tới thì số lượng thương nhân tới thương hội
chúng ta mua hàng tăng lên rất nhiều nhưng chúng ta biết rằng bọn chúng đều là
muốn đến mua hàng hóa của chúng ta để đầu cơ tích trữ nên chúng ta đã không
bán cho chúng. Và từ đó thì thương hội của chúng ta cũng không thực hiện những
giao dịch với khối lượng hàng hóa lớn nữa mà chỉ nhận giao dịch số lượng ít.
Lúc này thì lý gian thương kia lại nghĩ ra một cách là chính liền thuê nhiều
người đến đây thực hiện giao dịch, chúng không mua được một lần thì sẽ mua
thành nhiều lần. Đó cũng là lí do chính khiến cho thương hội của chúng ta trở
nên quá tải như hiện nay.

- Vậy chẳng nhẽ thương hội không có biện pháp gì hay sao?

Từ Phúc nghi hoặc hỏi nhưng Ngô Diệp Phàm chỉ bất đắc dĩ lắc đầu đáp:

- Chúng ta đâu thể đi điều tra từng người từng người một đến đây giao dịch
được như vậy quá mất thời gian. Vả lại nếu chúng ta từ chối bán ra thì như vậy
sẽ gây nên làm sóng phản đối trong dân chúng. Bọn chúng làm như vậy vừa là mua
rẻ bán đắt mà lại còn ngăn cản chúng ta bình ổn thị trường, khiến cho những
người dân nghèo càng ngày càng khổ. Quả thật là chính ta bị đẩy vào tình thế
tiến thoái lưỡng nan a! Chúng ta thật sự mong là lần động binh này sớm kết
thúc để cuộc sống của người dân được trở lại bình thường!

Nghe Ngô hội trưởng kể chuyện như vậy thì Từ Phúc cũng phải đồng tình, thật
đúng là bọn gian thương đáng giận dám làm giàu trên cuộc sống của người khác.
Đúng lúc này thì lời nói của Ngô Diệp Phàm vang lên:

- Thật xin lỗi quý khách vì đã làm tốn thời gian của ngài. Không biết hôm nay
ngài tới đây là muốn bán những cái gì cho thương hội của chúng ta?

Từ Phúc từ trong suy nghĩ trở lại liền nói:

- Ta đây có mang theo chút thảo dược hái được từ trên núi xuống, không biết
Vạn Kim thương hội có thể đưa ra những hình thức giao dịch nào?

Vì ta đang cần gấp một số tiền lớn nên mong quý thương hội có thể giúp ta chọn
một hình thức giao dịch có lợi nhất!

Ngô Diệp nghe xong thì liền gật đầu rồi nói:

- Chỉ cần là hàng hóa đem đến đây giao dịch sau khi được giám định có thể
chọn một trong ba phương thức sau. Thứ nhất là giao dịch trực tiếp, ngài bán
hàng cho thương hội thì thương hội sẽ trả tiền mặt cho ngài. Thứ hai là quy
đổi sang các loại hàng hóa khác có giá trị tương đương nếu muốn. Cuối cùng là
phương thức đấu giá chỉ dành cho các loại hàng hóa có độ quý hiếm cao.

Đợi cho Từ Phúc có thể nghe hết những lời mìn vừa nói thì Ngô Diệp Phàm mới
nói tiếp:

- Hai hình thức đầu tiên hoàn toàn miễn phí còn nếu như ngài chọn đấu giá vậy
thì thương hội sẽ thu một phần mười của giá khởi điểm coi như là phí tổn.

Từ Phúc lại thoáng suy nghĩ một lát: “Một phần mười giá khởi điểm, nếu nói nhỏ
thì không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn. Với những giao dịch vài chục, thậm
chí vào trăm vạn thì một phần mười cũng là con số trên trời rồi, nhưng nếu so
với giá trị của món đồ thì thật sự là chẳng thấm vào đâu. Nhưng hiện nay ta
đang cần tiền gấp, có lẽ nên chọn phương thức giao dịch trực tiếp thì hơn.”.

Nghĩ xong Từ Phúc hướng Ngô Diệp Phàm nói:

- Ta muốn giao dịch trực tiếp lấy kim tệ!

Nói đoạn hắn đem chiếc giỏ từ đằng sau lưng xuống rồi cẩn thận đem từng thứ
dược thảo trong giỏ đặt lên bàn. Từ thức từng thứ dược thảo dần dần xuất hiện
trước mặt Ngô Diệp Phàm nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi, có lẽ đối với hắn
những loại thảo dược này chỉ là đồ bình thường. Nhưng đến khi Từ Phúc lấy ra
một vật bọc trong một tấm vải thì ánh mắt hắn lại hơi đổi vì hắn không ngửi
được mùi thảo dược phát ra từ đây. Cẩn thận đặt vật đó lên bàn sau đó Từ Phúc
mới nhẹ nhàng tháo lớp vải bọc xung quanh nó ra.

Nhìn thấy vật này Ngô Diệp Phàm bất giác thốt lên:

- Địa Linh Sâm... Không! Phải là song sinh Địa Linh Sâm.

Từ Phúc lúc này tươi cười nói:

- Quả nhiên là Ngô hội trưởng hiểu biết nhiều! Đây chín là song sinh Địa Linh
Sâm, tuy chỉ là bách niên nhưng chắc cũng không phải những thứ thảo dược này
có thể so sánh được!

Ngô Diệp Phàm cũng là người trong nghề nên làm sao lại không biết đến loại này
cơ chứ. Nếu để xếp hạng thì có lẽ nó cũng sẽ có mặt trong mười loại thảo dược
trân quý nhất thiên hạ. Nghe đồn song sinh Địa Linh Sâm trên toàn đại lục trân
quý nhất chỉ có vài cây thiên niên, còn loại vạn niên thì gần như chưa từng
xuất hiện. Hắn cẩn thận cầm gốc song sinh Địa Linh Sâm lên nhìn ngắm không
thôi, lúc này dường như trong tâm trí hắn chỉ còn lại có bảo vật trước mặt mà
thôi.

Ước chừng một khắc sau hắn mới đặt gốc sâm xuống bàn sau đó hướng Từ Phúc nói:

- Ta đã kiểm tra kĩ rồi, đây đúng là Song Sinh Địa Linh Sâm bách niên. Dựa
theo phẩm chất của gốc sâm này thì thương hội chúng ta có thể ra giá một vạn
rưỡi kim tệ. Tuy nhiên khi nãy ta có nghe nói là khách quan đang cần một số
tiền lớn nên ta xin gợi ý là khách quan nên đưa gốc sâm này đến sàn đấu giá,
như vậy có thể sẽ được giá hơn!

Từ Phúc thầm nghĩ trong lòng: “Một vạn rưỡi kim tệ quả nhiên là con số lớn,
nếu như chi tiêu hợp lý thì mấy năm học tại học viện của hai đứa nhỏ cũng
không cần lo lắng. Nhưng nếu như gửi đến sàn đấu giá biết đâu có thể có được
một số tiền lớn hơn, tuy vậy lại mất một phần phí tổn. Nếu như đấu giá mà thấp
hơn hoặc bằng một vạn rưỡi vậy thì chẳng phải là ta bị thiệt hay sao?”.

Thấy vẻ do dự của Từ thúc thì Ngô Diệp Phàm rất nhanh liền nói:

- Khách quan không cần lo lắng, nếu như không bán đấu giá được thì thương hội
chúng ta vẫn đồng ý mua lại gốc song sinh Địa Linh Sâm này.

Nghe thấy Ngô Diệp Phàm nói như vậy thì Từ Phúc cũng cảm thấy an tâm phần nào,
hắn mỉm cười nói:

- Ta muốn đem gốc sâm này đi bán đấu giá, xin Ngô hội trưởng lo liệu giải
quyết các thủ tục cần thiết giúp ta có được không?

Ngô Diệp Phàm cũng tươi cười đáp lại:

- Được! không vấn đề gì! Xin khách quan cứ yên tâm! Vừa hay năm nhày nữa
thương hội chúng ta sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá, ta đảm bảo là gốc song
sinh địa Linh Sâm này là vật trân quý nhất trong buổi đấu giá hôm đó.

- Đã phiền Ngô hội trưởng rồi!

Từ Phúc hơi cúi người cảm ơn Ngô Diệp Phàm. Ngô Diệp Phàm cũng liền đáp lễ rồi
nói:

- Không biết quý khách đã có nơi nghỉ lại hay chưa? Nếu chưa có thì xin mời
quý khách đến nghỉ tại khách điếm của Vạn Kim thương hội chúng ta trong lúc
đợi buổi đấu giá được diễn ra! Tất nhiên là mọi thứ đều được miễn phí.

- Vậy thì lại phải phiền Ngô hội trưởng sắp xếp cho ta rồi.

Ngoại trừ gốc song sinh Địa Linh Sâm được để bán đấu giá thì mấy gốc dược liệu
còn lại đều rất nhanh được định giá vào giao dịch. Ngô Diệp Phàm sau khi đem
tất cả dược liệu rời khỏi phòng thì một lúc sau hắn quay lại đưa cho Từ Phúc
một chiếc nhẫn.

-Đây chính là một ngàn hai trăm kim tệ tiền các loại dược thảo của quý khách. Về phần chiếc nhẫn thì coi như là quà thương hội tặng cho quý khách, mong sau này có thể tiếp tục được làm ăn với ngài!

- Cảm ơn Ngô hội trưởng!

Sau khi rời khỏi thương hội thì Từ Phúc được một nhân viên an bài cho một gian
phòng hạng thương gia tại Vạn Kim khách điếm ở gần đó. Vốn chẳng mang theo
nhiều đồ đạc gì nên Từ Phúc chỉ trở về khách điếm cũ để thu dọn một chút sau
đó liền trả phòng.

“Quả nhiên không hổ danh là Vạn Kim thương hội, khách điếm cũng thật là xa hoa
lộng lẫy!”. Từ Phúc trong lòng thầm khen, hắn lúc này đang ngồi tại phòng ăn
của Vạn Kim khách điếm dùng bữa tối. Căn phòng này tuy trần nhà có thấp hơn so
với đại sảnh ở thương hội nhưng diện tích có lẽ không sai biệt lắm, khắp nơi
trong căn phòng đều được bài trí xa hoa, số lượng khách đến dùng bữa và nhân
viên phục vụ cũng không hề nhỏ.

Sau khi dùng xong cơm tối thì Từ Phúc không vội trở về phòng mà tiến đến quầy
lễ tân. Thấy hắn tới thì nhân viên phục vụ đứng đó sau khi chào hổ hắn liền
cúi người xuống phía dưới bàn lấy ra một cuộn giấy đưa cho hắn. Nhận lấy cuộn
giấy, Từ Phúc không khỏi ngạc nhiên khi mở nó ra xem.

- Làm sao ngươi biết được ta muốn tới hỏi đường mà chuẩn bị trước bản đồ vậy?

Nhân viên tươi cười trả lời:

- Ngài là khách quý của thương hội chúng ta. Ta có nghe nhân viên dẫn ngài
tới đây nói rằng ngài là người từ nơi khác đến nên chắc hẳn là ngài không
thông thuộc đường xá ở đây. Với lại khách điếm của Vạn Kim thương hội luôn lấy
việc phục vụ tốt nhất để làm danh tiếng, trước ngài cũng có rất nhiều vị khách
từ nơi khác lần đầu tới Hưng Duy thành, vì vậy bản đồ chúng ta luôn để ở trong
quầy để sẵn sàng phục vụ cho các vị khách có nhu cầu.

Từ Phúc gật đầu tán thưởng:

- Thì ra là vậy! Quả nhiên là phục vụ tốt!

Nhân viên thấy hắn khen như vậy thì cũng mỉm cười đáp lại.

- Xin hỏi ngài còn cần ta hỗ trợ gì không?

Từ Phúc xua tay.

- Không cần, cảm ơn ngươi! Như vậy là đủ rồi!

Đến lúc này Từ thúc mới rời khỏi phòng ăn để trở về căn phòng của mình ở tại
lầu ba.

Căn phòng này được bố trí giống như một căn nhà nhỏ tuy chỉ thiếu là không có
phòng bếp nhưng thay vào đó là một quầy rượu. Trên kệ tại quầy rượu bày mấy
chục loại rượu tuy không thể nói là mỹ tửu thượng hạng nhưng cũng không phải
là những loại rượu bình thường được bày bán ở các cửa hàng bên ngoài. Phía
ngoài cùng là phòng khách rộng chừng năm mươi thước vuông, có đầy đủ bàn ghế
sofa, lại thêm cả một góc có vài kệ sách và một chiếc bàn làm việc. Nhưng do
đã quen với cuộc sống bình dị nên Từ thúc cũng không quan tâm đến những thứ
này. Ở một góc khác vẫn còn một cánh cửa đôi, mở cửa ra là phòng ngủ, chỉ
riêng chiếc giường thôi cũng đã chiếm tới một phần ba diện tích của phòng ngủ,
trên giường chăn đệm đều là loại thượng hạng, nằm trên đây ngủ thật không khác
gì ngủ trên mây. Phía bên phải chiếc giường cũng có một bộ bàn ghế nhỏ với một
chiếc gương đặt trên đó, chắc chắn là dành cho nữ nhân làm những công việc
trang điểm thường ngày rồi.

Từ Phúc liền đi về phía cửa sổ của căn phòng, từ đây có thể nhìn xuống con phố
ở phía dưới. Khung cảnh buổi tối ở đây cực kỳ hoa lệ, những chiếc đèn được
thắp sáng dọc đường đi khiến cho khung cảnh càng thêm phần hoa lệ. Nhưng hắn
không nhìn xuống phía dưới con phố mà lại đưa mắt nhìn xa xăm.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #5