Thành Viên Mới.


Người đăng: GuYue

Sau khi rời khỏi nhà Châu thẩm thì Từ thúc vừa đi vừa nghĩ:

-”Ba tháng, còn ba tháng nữa sao? Liệu trong ba tháng này ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây? Nếu dựa vào các mối quan hệ trước kia thì việc để tiểu Vũ đi học ở học viện không khó, nhưng ta lại không muốn phải chịu ơn của người khác nữa”. Nghĩ đến đến cước bộ của Từ thúc liền trở nên nhanh hơn, hắn liền đi thẳng lên núi.

Sau cơn mưa xối xả, toàn thân Từ thúc ướt nhẹp lấm lem bùn đất nhưng trên mặt
ông lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ. Đó là vì trong lúc đang chạy đi tìm chỗ
trú mưa ở trên núi thì ông đã vô tình phát hiện ra một gốc Song Sinh Địa Linh
sâm trăm năm. Địa Linh sâm tích tụ thiên linh địa khí, dùng để bồi bổ sức khỏe
rất tốt, lại còn mang theo năng lượng thổ hệ, thích hợp nhất cho các pháp sư
thổ hệ phục dựng, Địa Linh sâm ngàn năm đã có thể xếp vào hàng bảo vật nhưng
vẫn là loại có thể dùng tiền mua được nhưng Song Sinh Địa Linh sâm thì lại
khác. Điều kiện để có Song Sinh Địa Linh sâm vô cùng ngặt nghèo, khi hai cây
Địa Linh sâm ở gần nhau sẽ đồng thời hấp thu thiên địa năng lượng để phát
triển nhưng như vậy cũng đồng thời áp chế sự sinh trưởng của nhau, kéo dài
thời gian trưởng thành lên trăm lần, vì vậy để có một gốc Song Sinh Địa Linh
sâm trăm năm thì thời gian để tiêu tốn cũng không chỉ đơn giản vạn năm. Tuy
nhiên chính vì khó khăn hiếm có nên độ trân quý càng khỏi phải bàn, dược tính
của một gốc bách niên Song Sinh Địa Linh sâm không phải là hai gốc Địa Linh
Sâm có thể so sánh đươc. Đây không chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai, mà
đúng ra phải là hai lần hai là bốn. Độ trân quý của gốc Song Sinh Địa Linh sâm
này khó có thể tưởng tượng, nếu đem nó đến các thương hội để giao dịch thì
chuyện tiền bạc coi như là đã được giải quyết. Càng nghĩ như vậy tâm tình của
Từ thúc lại càng tốt hơn.

Khi về gần đến nhà thì hắn đột nhiên thấy tiểu Vũ đang đứng ở cửa, vẻ mặt
ngóng trông pha chút lo lắng. Tiểu Vũ tuy còn nhỏ nhưng khuôn mặt cũng không
được như những đứa thẻ khác mà cực kỳ bình thường, dáng người thậm chí còn hơi
nhỏ hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nếu đặt giữa một đám trẻ em thì chắc
chắn người lạ không thể nào nhận ra, duy chỉ có đôi mắt sáng ngời hơn người
thường. Vừa thấy Từ thúc thúc thì tiểu Vũ hớt ha hớt hải chạy tới kéo tay áo
nói:

- Thúc thúc, có người bị bệnh! Ngươi mau tới cứu người!

Từ thúc lúc này vội thu lại tâm tình vui vẻ, thân là thầy lang thì cứu người
là quan trọng nhất, hắn vội vàng chạy vào trong nhà mặc kệ việc trên người vẫn
còn đang dính bẩn.

Khi vừa bước vào phòng thì hắn nhìn thấy một cô bé nhìn qua chừng năm, sáu
tuổi, một đầu tóc đen dài ngang vai đối lập với làn da trắng, một thân quần
áo trắng nhưng lại ướt đẫm nước mưa. Khuôn mặt xinh xắn lúc này đang đỏ bừng
lên nhăn hó, hai mắt nhắm chặt, cơ thể nhỏ bé thỉnh thoảng lại run lên khe
khẽ. Có lẽ cô bé này đã ngấm nước mưa nên bắt đầu lên cơn sốt. Từ thúc đặt tay
lên trán cô bé thì đột ngột cả kinh, trong lòng thầm nghĩ “nóng quá phải mau
hạ nhiệt cho cô bé nếu không tình hình sẽ không ổn”. Sau đó quay qua tiểu Vũ
nói:

- Ngươi mau đi chuẩn bị một cái khăn ướt để hạ sốt, một cái khăn khô to và
một bộ quần áo khô sạch lại đây!

Tiểu Vũ không chậm trễ chạy ngay đi chuẩn bị. Rồi cả đêm hôm đó Từ thúc khuyên
bảo thế nào cũng không chịu đi ngủ, nhất nhất quyết quyết đòi ở bên cạnh chăm
sóc cô bé. Nhưng rồi vẫn không thể chống chịu với cơn buồn ngủ, đến nửa đêm Từ
thúc phải bế thằng bé về giường.


- Ngày hôm qua sau khi ta đem thuốc qua cho Cổ đại thẩm thì đại thẩm có tặng
ta mấy cây nấm.

Vừa nói tiểu Vũ vừa giơ mấy cây nắm nhỏ ra khoe trước mặt Từ Phúc, rồi lại nói
tiếp:

- Ta có về nhà nhưng đợi mãi không thấy thúc thúc về nên ta mới chạy đi ìm.,
đột nhiên ta nhớ lại buổi sáng thúc thúc có nói là sẽ qua nhà Châu đại thẩm
nên ta liền qua đó. Khi tới nhà Châu thẩm hỏi thì được biết là thúc thúc đã về
rồi, trên đường ta có hỏi mọi người thì biết là thúc thúc đã đi lên núi nên ta
nghĩ chắc thúc lên núi hái thuốc rồi, vì vậy ta liền trở về nhà đợi thúc. Đúng
lúc này thì trời đổ mưa to, trên đường về ta gặp muội ấy toàn thân quần áo đầu
tóc ướt sũng đang tìm chỗ trú mưa nên ta mới dẫn muội ấy về nhà. Ai ngờ đâu
vừa vào trong nhà thì muội ấy đã lăn ra ngất xỉu rồi, muội ấy thở dốc, người
lại còn rất nóng, lúc đó ta không biết phải làm như thế nào nữa.

Ánh mắt Từ thúc thúc hiền từ nhìn tiểu Vũ:

- Ngươi làm vậy là đúng, gặp người hoạn nạn ra tay cứu giúp là một việc tốt.
Tuy nhiên lần sau nếu như ngươi gặp lại trường hợp này thì phải nhanh chóng
thay cho người ta một bộ quần áo khô, nếu như cứ để mặc quần áo ướt thì sẽ làm
cho bệnh tình càng nặng hơn đó, ngươi hiểu chưa?

Tiểu Vũ gật đầu, nhưng đột nhiên hắn mặt đỏ bừng đáp:

- Không phải ta không muốn thay quần áo cho muội ấy mà là ta sợ.

Từ Phúc vội giật mình. Liệu còn có thứ hì khẩn cấp hơn cứu người cơ chứ? Hắn
vội hỏi tiểu Vũ:

- Ngươi sợ cái gì? Cứu người là quan trọng nhất, những thứ khác để sau.

Tiểu Vũ vội cúi đầu, hai ngón trỏ chỉ vào nhau làm ra bộ dáng hài tử phạm lỗi
nói:

- Ta sợ ta và muội ấy có em bé.

Nói xong mặt tiểu Vũ càng đỏ hơn, mi mắt Từ Phúc giật giật, điệu bộ cổ quá hỏi
lại tiểu Vũ:

- Ai bảo ngươi thay quần áo là sẽ có em bé vậy?

Tiểu Vũ hồn nhiên trả lời:

- Ta nghe mấy vị đại ca trong thôn nói chuyện với nhau như vậy. Họ nói muốn
có em bé chỉ cần một nam một nữ vào trong phòng rồi sau đó cởi đồ...

Tiểu Vũ nói tới đây thì Từ Phúc không nhịn được mà mắng một câu:

- Thật sự là không còn ra cái thể thống gì nữa. Chuyện nam nữ mà bọn chúng
dám nói trước mặt một đứa trẻ mới có sâu tuổi, thật không biết bọn chúng nghĩ
cái gì nữa?

Nói xong Từ Phúc mới chợt nhớ ra là trước mặt mình có tiểu Vũ nên vội bình
tĩnh lại nói:

- Ngươi đừng nghe lời bọn chúng nói lung tung! Lần sau nếu gặp phải trường
hợp như thế này thì phải làm như ta dặn.

Từ Phúc nói qua một lượt về các bước xử lý khi gặp phải tình huống như vậy cho
hiểu Vũ nghe. Nghe xong tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu đáp:

- Vâng! Thúc thúc cứ yên tâm, ta nhớ rồi!

Dứt lời thì đột nhiên từ trong phòng truyền ra một vài âm thanh kẽo kẹt từ
chiếc giường phát ra, có lẽ cô bé đã tỉnh rồi.

Căn phòng không lớn lắm, chỉ rồng chừng mười thước vuông, trong phòng không có
bày biện gì mà chỉ đơn giản một chiếc giường với một cái tủ nhỏ dùng để đựng
đồ. Lúc này mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng rọi vào trong phòng qua ô cửa
sổ làm cả phòng ngập tràn không khí ấm áp, có lẽ ánh nắng đã đánh thức cô bé
dậy. Đến lúc này có vẻ như đã hết sốt nên mới mới thấy rõ khuôn mặt xinh xắn,
hai má tròn trịa như có thể búng ra sữa, hai mắt to tròn với con ngươi đen
nhánh và hàng lông mi cong vút đầy mị hoặc. Từ người cô bé toát ra một chút
khí tức cao sang quyền quý mà người bình thường không thể có được.

Cô bé nhìn quanh căn phòng rồi như cảm giác được có điều gì đó không đúng liên
lật chiếc chăn đang đắp trên người lên. Từ thúc lúc này đi vào thấy vậy vội
lên tiếng, thanh âm có chút luống cuống:

- Là..., là hôm qua cháu bị dính mưa cảm lạnh, quần áo lại ướt hết nên ta
đành phải thay bộ quần áo khác cho cháu, nếu không thay đồ khô thì cháu sẽ
không thể mau khỏi được.

Cô bé nghe thấy Từ thúc nói vậy thì cúi đầu nhẹ giọng đáp lại:

- Cảm ơn ngài!

Từ Phúc vội lắc đầu xua tay đáp:

- Người ngươi nên cảm ơn là tiểu tử này, nếu không phải hắn dọc đường nhìn
thấy ngươi và đưa ngươi về đây thì ngươi giờ này đã mất mạng rồi.

Từ thúc vừa dứt lời thì bốn mắt của tiểu Vũ và tiểu cô nương kia đã nhìn chằm
chằm vào nhau. Hai má cô bé lại bất chợt ửng đỏ khiến cho tiểu Vũ không khỏi
ngẩn ngơ. Thấy vậy Từ thúc như hiểu được chuyện gì đó vội hỏi:

- Tên của ngươi là gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình ngươi ở đâu, tại sao lại để
ngươi đi một mình bên ngoài như thế này?

Cô bé suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Ta chỉ nhớ mình tên Linh Nhi. Khi ta tỉnh dậy thì phát hiện mình ở dưới một
gốc cây, đầu ta rất đau, không thể nhớ được những sự việc trước đây! Vừa rồi
ta nằm mơ, trong giấc mơ ta thấy mình đứng giữa một nơi có rất nhiều, rất
nhiều lửa, đến đó thì ta liền tỉnh lại.

Nghe cô bé kể như vậy thì Từ thúc thúc không khỏi trầm ngâm. Cô bé mơ đứng
giữa một biển lửa, hơn nữa vẻ bề ngoài của cô bé có gì đó không tầm thường.
Phải chăng cô bé thuộc một gia đình giàu có nhưng gặp phải đại nạn nên lưu lạc
đến đây. Mà thôi, người dù sao cũng đã cứu rồi, sau này nếu có chuyện gì xảy
ra thì từ từ giải quyết vậy.

Thấy dáng vẻ trầm ngâm của Từ thúc thì tiểu Vũ vội nói:

- Thúc thúc, chúng ta cho muội ấy ở lại đây có được không? Tình cảnh của muội
ấy như vậy ta thật không nỡ để muội ấy rời đi a!

Sau đó không đợi Từ thúc trả lời thì hắn đã quay sang nói với cô bé:

- Muội sẽ ngủ ở gian phòng này.

- Vậy ngươi ngủ ở đâu?

Câu hỏi này không phải là do cô bé hỏi mà là Từ thúc hỏi. Tiểu Vũ vẫn hướng
mặt về phía cô bé hồn nhiên đáp:

- Đương nhiên là ở phòng bên kia rồi!

Nghe vậy Từ Phúc khuôn mặt hơi cổ quái hỏi tiếp:

- Vậy còn Từ thúc thúc của ngươi, hắn ngủ ở đâu?

Đột nhiên bị hỏi câu hỏi khó khiến tiểu Vũ ngẩn người, hắn gãi đầu quay ra
nhìn Từ thúc. Khuôn mặt Từ Phúc lúc này đã hơi chút ửng đỏ chứng tỏ đã bắt đầu
tức giận, hắn định đưa tay lên gõ đầu tiểu Vũ một cái nhưng rất nhanh liền đưa
tay xuống dưới xách tai hắn lên.

Từ Phúc giọng điệu tức giận nói:

- Tên tiểu tử nhà ngươi vừa thấy người ta thì đã liền không nhớ tới ta nữa
rồi! Uổng công ta nuôi dưỡng ngươi mấy năm vừa qua.

Tiểu Vũ bị xách tai lên thì kêu oai oái đáp:

- Thúc thúc ngươi mau bỏ tay ra, tai ta sắp đứt ra rồi, ta không có ý đó đâu!

- Vậy ý ngươi là sao?

Từ Phúc nghiêm nghị hỏi lại, bàn tay cũng dần nới lỏng. Cảm giác tai mình được
an toàn tiểu Vũ mới nói tiếp:

- Ý ta là ta sẽ sang ở chung phòng với thúc thúc còn muội ý sẽ ở lại phòng
của ta.

- Ngươi chưa hỏi người ta có muốn ở lại đây hay không đã tự ý đưa ra quyết
định như vậy không cảm thấy quá là tự tiện hay sao? Ít nhất cũng phải hỏi nàng
ta trước một tiếng chứ!

Nói xong Từ Phúc mỉm cười hướng về phía Linh Nhi hỏi:

- Ngươi có muốn ở lại đây cùng với ta và tiểu Vũ hay không? Cuộc sống ở đây
cũng không có gì dư giả, mỗi ngày chỉ có cơm rau dưa thôi nhưng chúng ta luôn
hoan nghênh có người khác tới đây. Nếu ngươi đồng ý vậy thì từ nay ngươi sẽ là
một thành viên của nhà chúng ta!

- Ta đồng ý!

Ngay khi những lời của Từ thúc vừa dứt thì Linh Nhi đã trả lời, trong thanh âm
chứa đầy sự chắc chắn. Nghe thấy cô bé trả lời như vậy thì tiểu Vũ bần thần
một lúc như thể không tin vào những gì mình vừa nghe, mất một lúc sau hắn liền
nhảy lên reo hò:

- Từ nay ta có muội muội rồi! Tiểu Vũ ta không còn bé nhất nhà nữa rồi!

Nhưng câu nói tiếp theo của Từ thúc đã dội lên đầu hắn một gáo nước lạnh:

- Ngươi không biết người ta bao nhiêu tuổi thì sao lại biết mình không còn bé
nhất nhà? Nhỡ đâu người ta lớn tuổi hơn ngươi thì sao?

Tiểu Vũ gãi đầu vẻ mặt hơi chút buồn bực quay sang định hỏi Linh Nhi cái gì
thì rất nhanh nàng mỉm cười nói:

- Không có sao hết, nhìn qua thì tuổi của ta và hắn không sai biệt lắm với
lại ta bây giờ đã mất đi trí nhớ lúc trước nên có . lọt người ca ca để ta
nương tựa cũng rất tốt mà!

Dứt lời nàng quay sang tiểu Vũ gọi hai tiếng “Ca ca” khiến cho hắn có cảm giác
vui sướng khó tả. Nhưng một lần nữa Từ thúc lại kéo hắn về với thực tại, tay
Từ thúc vỗ vai tiểu Vũ rồi nói:

- À đúng rồi! Hôm qua Đường trưởng thôn đến gặp ta nói về việc đưa ngươi đi
học ở học viện, ta không biết ngươi quyết định ra sao nên vẫn chưa trả lời ông
ta. Bây giờ ngươi đem thuốc qua cho Châu thẩm giúp ta rồi tranh thủ qua nhà
trưởng thôn trả lời cho ông ta biết ý kiến của ngươi đi! Nói luôn với trưởng
thôn rằng vấn đề học phí ta sẽ lo liệu nên ông takhoong cần bận tâm nữa!

Tiểu Vũ nghe xong lễ phép đáp:

- Được! Ta đi ngay đây!

Dứt lời hắn nhanh nhảu chạy ra ngoài nhưng vừa bước một chân ra khỏi cửa thì
đã liền quay trở lại, hắn thò đầu vào hỏi:

- Vậy còn Linh Nhi thì sao? Muội ấu có thể đi đến học viện cùng ta được hay
không? Tuổi muội ấy cũng không sai biệt lắm với ta mà!

Từ thúc chỉ biết cười khổ đáp:

- Cũng được! Không vấn đề gì nhưng ngươi cũng nên hỏi muội muội của ngươi một
câu đã.

- Ta cũng không có vấn đề gì, được ở canh ca ca là Linh Nhi cảm thấy yên lòng
rồi!

Nghe thấy Linh Nhi trả lời như vậy tiểu Vũ tươi cười, lúc này hắn mới nhảy
chân sáo ra khỏi nhà.

Từ thúc bất đắc dĩ lắc đầu vẻ mặt hơi trầm ngâm, chắc có lẽ là lo lắng về vấn
đề học phí rồi. Đột nhiên giọng nói của Linh Nhi vang lên:

- Cảm ơn ngài!

- Chẳng phải ta đã nói rồi sao, người ngươi phải cảm ơn là tiểu Vũ kia kìa,
không phải ta. Ta là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người là bổn phận rồi.

- Không phải chuyện đó, ta muốn cảm ơn ngài vì đã không phản đối cho ta ở lại
đây. Tuy ta mất trí nhớ nhưng ta cũng đủ hiểu biết để thấy được rằng ngài lo
lắng cho tiểu Vũ, ngài lo sợ ta sẽ gây bất lợi cho hắn nhưng xin ngài yên tâm,
ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ việc gì tổn hại đến hắn đâu.

Từ thúc nghe Linh Nhi nói vậy thì cũng gật đầu đáp:

- Ta không biết việc ngươi mất trí nhớ là thật hay giả nhưng ta chỉ muốn nói
với ngươi là nếu đã ở đây thì phải tuân theo lối sống ở đây, nhập gia tùy tục.
Bất kể trước đây như thế nào thì một khi đã ở đây ngươi chỉ là một cô bé bình
thường thôi, ngươi hiểu chứ?

Linh Nhi gật đầu đáp:

- Ta hiểu!

Lúc này dáng vẻ của Từ thúc đã hòa hoãn hơn, hắn nhìn Linh Nhi một cái rồi
nói:

- Như lời tiểu Vũ nói thì từ giờ đây sẽ là phòng của ngươi, ta và hắn sẽ ngủ
ở phòng bên kia! Giờ ngươi cứ nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi, những việc khác
không cần quan tâm nữa!


Từ Phúc lưng đeo giỏ dược thảo hướng đến hai đứa trẻ dặn dò:

- Ta phải vào thành vài hôm để mua một số vật dụng cần thiết dù sao Linh Nhi
cũng là con gái, không thể dùng chung đồ với hai người chúng ta được. Hai đứa
ở nhà nhớ phải tự chăm sóc lẫn nhau, ta đi nhanh thì năm ngày chậm thì mười
ngày sẽ trở về.

Cả hai đứa trẻ cùng lễ phép chào:

- Thúc thúc thượng lộ bình an!

Lần này Từ Phúc đến Hưng Duy thành một phần vì để đi bán gốc Song Sinh Địa
Linh sâm và mua một số món đồ cần thiết cho tiểu Vũ và Linh Nhi thì còn là để
đưa thư của trưởng thôn cho học viện. Mọi năm dù có hay không trẻ con đến tuổi
đi học lão đều tự mình đến thông báo cho học viện để học viện có thể sắp xếp
điều chỉnh. Năm nay thì lão do vấn đề sức khỏe nên không tự đến được, một phần
nữa là Từ thúc bảo cũng tiện đường vào thành nên lão Đường mới quyết định viết
thư.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #3