Người đăng: GuYue
- Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài không sợ người khác nhìn sao? Nếu ngay từ đầu
ngươi giấu đôi tai với cái đuôi đó đi thì có lẽ đã thuận lợi thuê được phòng
rồi!
Linh Nhi hướng về phía tiểu Hồng hỏi. Trái với vẻ rụt rè hàng ngày thì bây giờ
Linh Nhi nhìn qua rất tự tin khi nói chuyện với tiểu Hồng. Có lẽ do cả hai đều
là con gái nên Linh Nhi không cần e ngại.
- Tại sao phải che dấu chứ, chẳng phải mọi người luôn nói nhân loại cùng thú
loại chung sống hòa bình sao? Nhân loại không phải che dấu thì thú loại chúng
ta tại sao phải che dấu đâu này!
Tiểu Hồng bình thản trả lời, dường như ánh nhìn của mọi người xung quanh không
thể xúc phạm tới cô bé vậy.
- Ngươi không sợ sẽ gây chú ý của người khác hay sao? Ngươi không sợ sẽ bị
người ta bắt cóc rồi đem đi bán làm nô lệ hay sao? Chẳng phải ngươi nói giá
trị của ngươi trên chợ đen cũng không thấp hay sao?
Lúc này đến lượt Linh Nhi bình thản nói ra, có vẻ như khi nãy tiểu Hồng nói
rằng Từ thúc có ý định bắt cóc nàng đã khiến Linh Nhi hơi giận.
- Ồ, nếu như vậy thì ta sẽ… Hi...hi...hi.
Tiểu Hồng ghé sát vào tai Linh Nhi nói nhỏ vài câu gì đó. Nghe xong sắc mặt
Linh Nhi hơi đổi, nàng không nói gì nữa. Đúng lúc đó thì từ ngoài cửa truyền
vào tiếng gõ cửa, Linh Nhi lên tiếng:
- Cửa không khóa, xin mời vào!
Cánh cửa mở ra, Từ thúc đứng trước cửa nói vào:
- Linh Nhi! Đến giờ dùng cơm trưa rồi! Còn vị tiểu cô nương này có muốn dùng
cơm cùng chúng ta hay không?
-Cũng được!
Tiểu Hồng ngay lập tức đáp lời, có vẻ bây giờ cô bé không còn thận trọng như
trước nữa hoặc đã hoàn toàn tin tưởng và Từ thúc. Từ thúc gật đầu:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Bây giờ là giờ dùng cơm trưa nên nơi này rất đông đúc, miễn cưỡng tìm được một
chiếc bàn để ngồi xuống, Từ thúc liền gọi mấy món ăn đơn giản, trong lúc ngồi
đợi thức ăn được đưa lên thì mọi người ngồi nói chuyện nhưng thực ra chỉ là ba
đứa nhóc nói chuyện với nhau còn Từ thúc thì chăm chú lắng nghe những cuộc nói
chuyện của mọi người xung quanh để xem có thể biết được một chút tình hình
trong thành hay không.
Một lát sau thì đồ ăn đã được đem lên, làm ba người Từ thúc kinh ngạc chính là
cách ăn của tiểu Hồng, trái với điệu bộ có phần bướng bỉnh lúc đầu mới gặp thì
khi ngồi ăn tiểu Hồng lại cực kì từ tốn, ăn uống nhỏ nhẹ, tựa như là tiểu thư
con nhà giàu được giáo dục cẩn thận, nhìn qua cũng có thể đoán gia cảnh của
tiểu Hồng không tầm thường rồi.
Sau khi dùng cơm trưa xong thì mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Ước chừng một
canh giờ sau thì Linh Nhi và tiểu Hồng có qua xin phép Từ thúc đi ra ngoài,
tiểu Vũ cũng đòi đi theo nhưng bị Từ thúc ngăn lại, Từ thúc bảo rằng đó là
chuyện riêng của con gái hắn không nên quan tâm.
Trong căn phòng được bài trí rất nhiều những món đồ quý giá, trên tường cũng
treo đầu những đồ trang trí đắt tiền, nhìn qua cực kì hoa lệ, nếu nói rằng đây
là một phòng trong hoàng cung của một nước nào đó thì cũng không phải là quá
khó tin. Ở giữa phòng bày một bộ bàn ghế phong cách cổ xưa, nhìn qua chất gỗ
thì cũng biết rằng giá trị của nó cũng không thua kém những món đồ được bày
biện trong căn phòng này. Ngồi trên ghế là một nữ tử mặc áo choàng đen, một
đầu tóc đỏ rực để xõa, trên mặt đeo một tấm mạng che lại chỉ để lộ đôi mắt màu
đỏ rực như lửa.
Cánh cửa phòng mở ra, một nam tử vội vàng bước vào, nhìn thấy nữ tử ngồi đó vị
nam tử này liền hơi khom người hành lễ:
- Nghe đám người dưới nói có một nữ khách nhân đeo mạng che mặt tới ta đã
đoán là ngài, xin thứ lỗi vì không nghênh đón từ xa!
- Ngô hội trưởng sao lại nói vậy, Ngô hội trưởng bận trăm công ngàn việc làm
sao ta dám kinh động tới ngài chứ!
Đúng vậy, người nam tử vừa bước vào chính là Ngô Diệp - hội trưởng phân hội
tại Hưng Duy thành của Vạn Kim thương hội.
- Hôm nay lí do mà ta đến đây chắc Ngô hội trưởng cũng đã biết.
Giọng nói của nữ tử này nhẹ nhàng, thái độ tao nhã nhưng tạo ra một uy áp
khiến cho mặt Ngô Diệp cũng phải biến sắc, vội vàng nói:
- Thật sự là xin lỗi quý khách nhưng món đồ mà ngài gửi phân hội chúng ta đến
giờ vẫn chưa thể bán được. Không phải là không muốn bán mà là Hưng Duy thành
tìm không ra người có thể mua được nó. Nếu khách quan còn có món đồ nào khác
muốn gửi bán thương hội chúng ta vẫn sẵn sàng tiếp nhận.
Nói xong hắn liền lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một chiếc hộp ngọc nhỏ
đặt lên trên bàn.
- Chỉ là một viên Long Viêm huyết thạch hạ phẩm mà cũng không ai mua được,
chả nhẽ phú hào xung quanh đây chết hết rồi sao?
Tay phải của nữ tử vẽ một vòng tròn vào trong không khí, tức thì bên trong
vòng tròn biến thành một màu đỏ rực, nữ tử tiện tay tóm lấy cái hộp ngọc ném
vào trong đó rồi phẩy tay một cái vòng tròn liền biến mất.
Nhìn thấy cảnh này Ngô Diệp cảm thấy không rét mà run. Khai mở không gian, cái
này chẳng phải chỉ có cường giả đạt tới Hỗn Nguyên cảnh giới mới có thể làm
được hay sao. Nên biết rằng Ngô Diệp đã đạt tới Độ Kiếp cảnh thì mới có thể
tiếp nhận chức hội trưởng phân hội của Vạn Kim thương hội. Vậy mà nữ tử đang
ngồi trước mặt này ít nhất đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên, thảo nào nàng ta
có thể tùy tiện lấy ra Long Viêm huyết thạch.
- Nếu như đã không bán được thì ta cũng không nên ở lại đây làm phiền Ngô hội
trưởng nữa! Thứ này đã là thứ kém nhất ta mang theo rồi, nếu ngay cả nó mà
cũng không bán được thì có lẽ những thứ còn lại chắc nhìn thôi cũng đủ giết
người rồi!
Dứt lời nữ tử đứng dậy hướng về phía cửa phòng đi tới, Ngô Diệp lúc này thái
độ đã biến thành càng thêm cung kính. Khi cửa phòng mở ra thì nữ tử đột nhiên
quay đầu lại nói:
-Thực ra tu vi của ta không phải là Hỗn Nguyên cảnh nhưng cũng không sai biệt lắm. Ngô hổi trưởng, xin cáo từ!
Nói xong nàng quay đầu đi thẳng, còn Ngô Diệp lúc này đã ngã khụy, hắn không
rét mà run, mồ hôi hắn đã chảy ướt đẫm quần áo. Đọc tâm chẳng phải là khả năng
của cường giả Chí Thánh hay sao? Chí Thánh cái cảnh giới này chẳng phải là
đỉnh phong nghịch thiên tồn tại hay sao. Khai mở không gian đã là cái gì chứ,
cường giả bậc này tự tạo không gian riêng cũng chỉ như lấy đồ trong túi mà
thôi. Phải biết rằng trên toàn bộ tinh cầu này số cường giả Chí Thánh chỉ có
mười tám người, đừng nghĩ rằng mười tám là nhiều, đó chính là bao gồm cả Nhân
Loại, Linh thú và Ma thú cộng lại. Chia ra trung bình thì mỗi loại chỉ có sáu
vị trí, Tộc trưởng Lục đại Linh tộc chiếm sáu vị trí, Nhân loại cũng chỉ có
sáu người và sáu vị trí còn lại của Ma thú. Không những yêu cầu tổng hợp cả
thiên phú và cố gắng để có thể tu luyện đến cảnh giới này mà còn yêu cầu cả
vận khí nữa. Vì vị diện này chỉ có thể chịu tải mười tám vị Chí Thánh, chính
vì vậy nó sẽ áp chế tất cả những kẻ ngoài danh sách mười tám người này. Muốn
đột phá Chí Thánh trừ khi có một trong mười tám vị trí kia khuyết trống nhưng
hiện tại cả mười tám vị trí này đều đã có người ngồi.
Những kiến thức này Ngô Diệp được hội trưởng của Vạn Kim thương hội là một
cường giả đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong nói cho trước khi hắn đến
đây. Tuy cơ hội gặp được những kẻ này là cực thấp nhưng không phải là không
có. Chẳng phải vừa rồi hắn đã được gặp một vị trong số đó hay sao? Nếu vừa rồi
mà hắn có nghĩ ngợi linh tinh thì có lẽ giờ này hắn đã thi cốt vô tồn.