Tiểu Hồng.


Người đăng: GuYue

Mất gần hai ngày đi đường để có thể tới Hưng Duy thành, nguyên nhân chính là
do Linh Nhi không quen đi đường núi nhưng nàng cũng không chịu để cho Từ thúc
hay tiểu Vũ giúp, nàng bảo rằng mình cũng phải cố gắng nhiều hơn, nếu chỉ mỗi
một đoạn đường này mà cũng không thể tự mình đi được thì sau này làm sao có
thể ở học viện học tập được.

- Hai đứa các ngươi nhìn xem, kia chín là Hưng Duy thành đó, chúng ta đến nơi
rồi!

- Oa, thành thị thật là lớn!

Gần như cả hai đứa nhóc đều cùng trầm trồ mà thốt lên, từ nhỏ sống ở trong
núi, đây là lần đầu tiên chúng đến một thành thị như này nên ngạc nhiên là
điều dễ hiểu. Xong rồi ba người lại đi nhanh về phía Hưng Duy thành.

Trời lúc này đã gần trưa, ngoài thành lúc này tấp nập người qua lại nhưng lại
không hề có cảnh ùn ứ diễn ra, Từ thúc kinh ngạc phát hiện so với lần trước
đến đây thì bây giờ ngoài thành đã không còn quân lính tuần tra nữa. Đúng vậy,
ngoại trừ vài tên lính gác đứng ở cổng thành ra thì không còn thấy bất kì một
bóng quan binh nào, ngay cả những chòi canh cũng chỉ có lác đác vài binh lính,
trên tường thành cũng không còn thấy những đội ngũ tuần tra đi lại nữa.

“Chả cõ lẽ thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện gì?”.

Thấy từ thúc có vẻ hơi thầm tư suy nghĩ, tiểu Vũ hỏi dò:

- Thúc thúc, có chuyện gì không ổn sao?

- À không, chúng ta nhanh vào thành thôi! Sau đó ta sẽ dẫn hai đứa đi tìm một
khách điếm để nghỉ lại, sáng mai chúng ta sẽ tới học viện.

- Vâng!

Cả hai đứa trẻ đồng thanh trả lời.

Nửa canh giờ sau ba người đã tìm đến được một khách điếm nho nhỏ nhưng nằm ở
vị trí khá là yên tĩnh. Vừa bước chân vào cửa thì từ phía quầy tiếp tân đã
vang lên tiếng cự cãi:

- Tại sao không cho ta thuê phòng cơ chứ, ta có tiền đây mà, chả nhẽ cái
khách điếm này của các ngươi mở ra không phải để kinh doanh? Hay do ta không
phải nhân loại nên các ngươi không muốn cho ta ở lại, sợ rằng khách của các
ngươi thấy ta sẽ bỏ chạy?

Lời vừa nói ra là là của một cô bé chạc tuổi tiểu Vũ và Linh Nhi, từ đằng sau
nhìn tới chỉ thấy một đầu tóc đỏ dài đến lưng, cô bé mặc một bộ váy màu hồng.
Nhưng điểm đáng chú ý là cô bé có một đôi tai và một chiếc đuôi cáo tất nhiên
chúng cũng màu đỏ. Cô bé chỉ cao đủ để đưa mắt lên nhìn trên mặt bàn tiếp tân,
lúc này thì cô bé lại đang kiễng chân, cố gắng lấy tay chỉ về phía nhân viên
đang đứng đó, cái đuôi của cô bé cũng cong lên, điệu bộ nhìn qua khá là ngộ
nghĩnh.

- Không phải chúng ta có ý đó mà là có quy định trẻ con phải có người lớn đi
cùng, bây giờ nếu chúng ta cho ngươi thuê phòng ngộ nhỡ quan binh tới kiểm tra
thì chúng ta sẽ bị phiền phức, chúng ta chỉ là khách điếm nhỏ, tiểu cô nương
mong cô thông cảm cho!

- Chẳng nhẽ ta chỉ thuê một ngày cũng không được sao? Làm ơn đi mà, ta chỉ
muốn thuê một ngày hôm nay thôi, ngày mai ta sẽ vào nhập học trong Hưng Duy
học viện rồi, chắc chắn sẽ không làm phiền ngươi nữa! Cầu xin ngươi! Ta cầu
xin ngươi!

Lúc này cô bé đã không với tay lên nữa mà trở lại đứng trước bàn tiếp tân, hai
tay đưa lên dụi dụi mắt, tai và đuôi cùng rủ xuống, miệng bắt đầu phát ta
những tiếng ư ư, bộ dạng như sắp khóc.

Tiểu Vũ lay lay tay của Từ thúc, như hiểu ý hắn Từ thúc liền đi tới quầy tiếp
tân:

- Có thể cho ta thuê hai phòng đôi được không? Nhớ là hai phòng phải cạnh
nhau đấy.

- Được! Xin quý khách đợi một chút!

Trong lúc tiểu nhị đang đi lấy chìa khóa thì Từ thúc quay qua chỗ cô bé hỏi:

- Chúng ta chỉ có ba người, nếu không ngại ngươi có muốn ở cùng với Linh Nhi
nhà chúng ta hay không? Dù sao chúng ta cũng thuê hai phòng đôi mà chỉ có một
mình Linh Nhi ở thì cũng hơi lãng phí!

Cô bé bỏ hai tay xuống, cảnh giác quay sang nhìn Từ thúc:

- Ngươi không sợ bán nhân loại chúng ta hay sao? Hay các ngươi muốn bắt cóc
ta? Giá của bán nhân loại chúng ta ở trên chợ đen cũng không tồi đâu! Hay là
ngươi có sở thích đối với trẻ con?

Thái độ thay đổi nhanh như trở bàn tay, thì ra cô bé chỉ là giả bộ đáng thương
chứ thực ra cũng cực kì tinh ranh. Cô bé còn cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bắt
cóc” làm mọi người xung quanh đều quay qua nhìn Từ thúc. Đúng thật là tự nhiên
mời người ta ở cùng phòng mà nói không có ý đồ gì thì cũng thật khó tin.

- Tùy ngươi thôi!

Lúc này nhân viên đã đem hai chiếc chìa khóa đến đặt trên mặt bàn.

- Hai phòng của ngài ở lầu hai, đi lên cầu thang rồi rẽ phải là tới.

- Cảm ơn ngươi!

Khi Từ thúc chuẩn bị lấy hai chiếc chìa khóa thì một bàn tay nhỏ bé liền lướt
qua nắm lấy một cái. Bàn tay vừa lướt qua đó không ai khác chính là của cô bé
hồ ly tóc đỏ kia.

- Ta gọi là tiểu Hồng, chúng ta đi thôi!

Nói xong cô bé liền nắm lấy tay Linh Nhi kéo đi, trước khi lên cầu thang cũng
không quên quay lại thè lưỡi với nhân viên tiếp tân. Nhìn thấy cảnh này mọi
người đều phì cười còn người nhân viên kia chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó
Từ thúc cùng tiểu Vũ cũng lên phòng.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #25