Mộc Nghiên


Người đăng: GuYue

Đá chiếc bẫy qua một bên hắn quay qua nhìn cô bé đang nhăn mặt, mắt rơm rớm
nước mắt vì đau. Hắn vội lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít lá thuốc cùng với
vài quả rừng ra. Đưa mấy quả cho cô bé rồi sau đó lấy đá đập dậy mấy lá thuốc
đắp vào vết thương, lúc này hắn mới nhìn kĩ thấy mấy vết thương sâu tới nửa
thốn vẫn còn đang rỉ “máu” của cô bé, mùi máu của cô bé không có mùi tanh như
mùi máu người mà ngước lại là một mùi thơm nồng đậm của thảo mộc, hắn hít một
hơi thật sâu rồi lấy ra một cái khăn tay rồi buộc xung quanh vết thương.

- Cảm…cảm ơn!

Giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn một chút sợ hãi của cô bé vang lên làm tiểu Vũ có
chút đờ người.

- À, không có gì đâu! Ngươi không sao chứ? Mau ăn đi, không có độc đâu, chỉ
là một ít trái cây rừng ta kiếm được dùng để ăn dọc đường thôi.

Tiểu Vũ dù có hơi giật mình nhưng lại nhìn thấy cô bé tay vẫn cầm mấy trái cây
trong tay mà không ăn thì không nhịn được mà giục. Cô bé lúc này mới đưa lên
miệng ăn, nước mắt cũng không kìm được mà lăn dài trên má, nàng lúc này hai
tay bưng mặt mà khóc. Tiểu Vũ bất đắc dĩ nhìn cô bé khóc rồi lại lấy ra thêm
một chiếc khăn đưa cho nàng ý bảo nàng dùng nó mà lau nước mắt.

- Ta là tiểu Vũ, ngươi tên là gì?

Cô bé lúc này mới ngừng khóc nhưng vẫn thút thít trả lời:

- Mộc... Mộc Nghiên. Cảm... Cảm ơn ngươi!

-“Không có gì đâu, việc nên làm thôi mà.”. Hắn gãi gãi đầu cười hì hì!

Cô bé lúc này dường như nhớ ra điều gì đó vội ngẩng mặt lên nhìn tiểu Vũ nói,
nhưng lúc này tiểu Vũ hắn còn đang ngẩn người vì dung mạo của nàng. Mộc Nghiên
tuy không thể đẹp như Linh Nhi nhưng cũng không kém bao nhiêu đi, Linh Nhi thì
ôn nhu xinh xắn còn nàng đây thì có một vẻ gì đó tượng như một đóa hoa, tươi
trẻ, tràn đầy sức sống, tuy hai mắt xưng lên vì khóc nhưng cũng không làm giảm
đi bao nhiêu.

- Này ngươi có nghe ta nói gì không vậy?

- A, thật xin lỗi, ta mải suy nghĩ quá, ngươi có thể nói lại được không?

Cô bé có vẻ hơi giận nhưng rốt cuộc vẫn nhắc lại:

- Cha ta bảo với ta là tuyệt đối không được nói chuyện với người lạ nên ngươi
hãy quên tất cả những gì ta vừa nói đi! Hãy coi như ta chưa nói gì cả!

Tiểu Vũ không nói gì cả chỉ im lặng gật đầu. Một lúc sau thì hắn đứng dậy đi
vào trong rừng, khi trở lại thì có thêm vài cành củi khô. Nhìn ánh sáng truyền
qua những tán cây thì biết được mặt tri đã sắp lặn, hắn liền khoanh chân bắt
đầu minh tưởng, sau khi tiểu Vũ kết thúc minh tưởng thì trời cũng đã tối đen
vì sự rậm rạp trong rừng. Đang định nhóm lửa thì đột nhiên hắn nhìn sang Mộc
Nghiên đang ngồi cạnh đó rồi lại thôi.

Một lúc sau Mộc Nghiên lên tiếng, trong thanh âm mang theo vài phần tức giận,
dường như quên cả lời dặn của cha nàng.

- Tại sao ngươi không nhóm lửa, ngươi có biết buổi tối trong rừng này rất
lạnh hay không?

Tiểu Vũ lúc này gãi gãi đầu nhìn về phía Mộc Nghiên nói:

- Ta sợ nhóm lửa lên sẽ ảnh hưởng tới ngươi. Nếu ngươi đã nói vậy thì để ta
nhóm lửa vậy.

Đoán được suy nghĩ của tiểu Vũ nên Mộc Nghiên cũng chỉ biết dở khóc dở cười,
ai bảo trên người nàng quá nửa là cây cối cơ chứ.

- Nếu chỉ một chút lửa này làm thương tổn thì Linh tộc bọn ta đã sớm biến mất
khỏi đại lục rồi, ngươi mau mau nhóm lửa, ta… lạnh!!!

Tiểu Vũ không hề chậm trễ lấy đá lửa ra, một lúc sau lửa đã được nhóm lên. Hắn
lại ngồi khoanh chân lại, lấy từ trong nhẫn trữ vật thêm một đống trái cây,
đưa một nửa cho Mộc Nghiên còn một nửa thì bắt đầu đưa lên miệng ăn.

Lúc này tiểu Vũ nhìn vào phần thân dưới của nàng bản tính tò mò của hắn lại
nổi lên, không nhịn được hắn liền hỏi:

- Ngươi còn thấy đau không?

Một cách mở đầu khá là ngô nghê, cách nói chuyện này sao có thể qua nổi mắt
của Mộc Nghiên được chứ, nàng hừ lạnh một tiếng:

-Nhân loại các ngươi tên nào cũng ngu ngốc vậy sao? Tại sao ngươi không hỏi luôn rằng những thứ này có phải là thân thể của ta luôn đi, mất công đi đường vong như vậy làm gì? Để ta trả lời cho ngươi biết luôn là những thứ này cũng giống như máu thịt của nhân loại các ngươi vậy, đó là một phần thân thể của ta. Linh tộc chúng ta khi sinh ra thì đã như thế này rồi, sau khi đến tuổi trưởng thành thì có thể biến thành giống hệt nhân loại các ngươi.

- Thì ra là vậy, cảm ơn đã giải đáp thắc mắc cho ta! Xin lỗi vì đã tò mò như
vậy.

Mộc Nghiên phất tay ý bảo không có gì. Dù sao thì tiểu Vũ cũng là một đứa trẻ
như nàng, nàng có tính hiếu kì thì chẳng nhẽ hắn lại không có.

Đêm đó cứ như vậy yên tĩnh mà trôi qua, không ai nói thêm một câu nào.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #19