Lão Già Cổ Quái.


Người đăng: GuYue

- Ngươi nhìn cái gì? Ta ở đây!

Âm thanh vừa dứt thì một đạo quang mang phóng ra từ gốc Hồi Hồn Thảo sau đó từ
từ ngưng tụ thành một thân ảnh mờ nhạt huyền phù giữa không trung. Đây là một
lão giả râu tóc xuề xòa bạc trắng, dáng người bình thường, lưng có vẻ hơi
còng, lão giả mặc một bộ quần áo của khoa học gia màu trắng, tay áo xắn lên.
Nhìn qua cũng có thể đoán được là một học giả nhưng có vẻ hơi điên điên khùng
khùng không được bình thường cho lắm.

- Ồ, xin chào lão tiền bối! Ta là tiểu Vũ.

Tiểu Vũ lễ phép cúi người chào lão giả.

- Được rồi!

Lão giả phất tay, miệng lẩm bẩm:

- Xui xẻo, thật quá xui xẻo mà! Cứ tưởng sẽ dụ được một cái vỏ tốt để dùng
vậy mà lại gặp phải một cái túi rách, thật là đen đủi không để đâu cho hết.
Lại phải đợi nữa sao? Thôi thì tự hài lòng vậy, có nó dùng tạm cũng không tệ
mà.

- Lão tiền bối, ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?

Tiểu Vũ tò mò hướng lão giả hỏi.

Lão giả vỗ ngực, cao giọng nói:

- Ta là… Ta là…

Lão giả hình như đang cố nhớ lại điều gì đó, hai mắt suy tư đảo qua lại,
khoanh tay lại trước ngực, một tay đưa lên mân mê bộ râu bạc trắng của mình
lẩm bẩm:

- Ta là ai nhỉ? Tại sao ta lại ở đây? Điều này cũng đáng để làm một cái
nghiên cứu đấy.

Lúc này cái chân đau của tiểu Vũ lại phát tác, hắn từ từ ngồi xuống.

- Lão tiền bối, ta có một thắc mắc mong tiền bối có thể giải đáp cho ta: Vừa
rồi ta chưa có nói ra mà ngươi đã biết điều ta muốn hỏi là sao? Ngươi có thể
đọc tâm trí của người khác sao?

Lão giả lắc lắc đầu, khuôn mặt sáng bừng, đôi mắt lanh lệ thấy rõ. Có vẻ khi
nhắc tới vấn đề học thuật thì lão giả lại tỏ ra nhanh nhạy lạ thường:

- Không phải ta đọc tâm trí của ngươi mà tự suy nghĩ của ngươi nói ra cho ta
biết.

- Tự suy nghĩ của ta nói ra sao?

- Đúng vậy, khi ngươi suy nghĩ thì trong đại não sẽ hình thành những tín
hiệu, chỉ cần tu vi tinh thần đủ cường đại thì sẽ cảm nhận được những tín hiệu
đó. Tuy ta không nhớ bản thân mình là ai nhưng ta vẫn còn nhớ rõ tinh thần lực
của mình đã đạt tới Thánh giai, ở trước tinh thần lực của ta thì cái tu vi phế
vật của ngươi không khác gì một tờ giấy trắng tinh, trên đó hiện ra cái gì ta
đều thấy rõ như ban ngày vậy. Muốn chống lại ta trừ khi tu vi tinh thần của
ngươi tiếp cận tới Thánh giai còn không thì mọi thứ ngươi nghĩ ta đều biết
hết.

Trong khi lão giả thao thao bất tuyệt thì tiểu Vũ trầm trồ:

- Lão tiền bối thật là lợi hại nha! Nhưng như vậy cũng thật bất lịch sự, ta
đề nghị lão tiền bối không nên làm như vậy nữa!

Lão giả bất mãn:

- Ngươi nghĩ ta thèm cái suy nghĩ của tên phế vật nhà ngươi chắc. Không làm
thì không làm.

Tiểu Vũ gật đầu rồi hỏi tiếp:

- Vậy tiền bối có thể cho ta biết cây Hồi Hồn Thảo này là gì được không? Tại
sao ngươi lại chui ra từ nó?

- Đây là kết tinh của tinh thần cùng với linh hồn của ta. Linh hồn của Thần
là bất tử bất diệt, Chí Thánh chính là cảnh giới gần với Thần nhất nên linh
hồn cũng có thể miễn cưỡng tồn tại ngoài cơ thể. Như đã nói thì tinh thần lực
của ta đạt tới Thánh giai nên có thể làm cho linh hồn ngưng tụ và tồn tại dưới
dang này. Chỉ cần gốc Hồi Hồn Thảo này còn tồn tại thì ta vẫn có thể tồn tại
được, chỉ có điều là không có thật thể nên không cầm nắm được mọi vật thôi.

Nói tới đây trong thanh âm của lão giả có chút buồn bã.

Tiểu Vũ nghe xong dường như đắm chìm vào những gì lão giả vừa mới giảng giải,
mất một lúc sau hắn mới bừng tỉnh hướng lão giả nói:

- Lão tiền bối người có thể truyền dạy cho ta kiến thức của người về tinh
thần lực được hay không, ta sẽ bái người làm sư phụ. Mục đích của ta là trở
nên mạnh mẽ hơn, có như vậy mới có thể bảo vệ được người thân của ta!

Lời tiểu Vũ vừa nó ra dứt khoát như chém đinh chặt sắt. Nghe xong những lời
này thì lão giả lại như vừa nghe được một câu chuyện cười. Lão cười ha hả:

- Đồ phế vật nhà ngươi thì học tập cái nỗi gì chứ, thân hình nheo nhóc, người
đầy thương tích, không biết có sống qua nổi mấy hôm nữa hay không vậy mà cũng
đòi theo ta học tập.

Giọng điệu lão chuyển từ châm chọc sang phẫn nộ:

- Vốn khi ta cảm nhận thấy có người đến đây ta còn tưởng là một thanh niên
khỏe mạnh nên mới dẫn dụ vào trong này định chiếm lấy thân thể của hắn để rời
khỏi đây. Ai ngờ chỉ là một tên nhóc con lại còn bị thương nữa chứ. Thật đúng
là xui xẻo không để đâu cho hết. Ngươi mau cút khỏi đây đi để tránh khi ngươi
chết sẽ làm ô nhiễm không khí ở trong này!

Dứt lời thì thân ảnh lão giả hóa thành một luồng sáng bay trở lại dung nhập
vào Hồi Hồn Thảo. Tiểu Vũ ngồi đó ngẩn người mất một lúc rồi mới khó nhọc
chống tay đứng dậy, quay người về hướng lối ra chậm chậm lết tới. Khi bóng
lưng tiểu Vũ vừa mới đi khuất thì thân ảnh lão giả lại hiện ra, miệng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ lại sai sao? Lời của tên đó nói chưa bao giờ sai nhưng lần này tại
sao lại sai? Vốn ta chỉ định thử ý chí cùng sự nhẫn nại của tên tiểu tử này
một chút thôi mà, nếu hắn chai mặt thêm một lúc nữa hoặc cầu xin ta thì ta đã
nhận hắn rồi! Thôi thì hắn cũng đã bỏ đi rồi, không nghĩ nhiều nữa, nếu tên
kia có đến thì cứ bảo là đi rồi là được, cùng lắm hắn sẽ ở đây ca thán mấy năm
rồi lại đi thôi.

Nói xong mấy câu này lão giả mới “biến mất”.

Nửa ngày sau.

Cạch!... Cạch!... Cach!...

Những tiếng động đều đặn cứ vang lên phá tan sự yên tĩnh trong không gian.
Tiểu Vũ một tay chống một cành cây chậm chậm đi từng bước trở lại chỗ gốc cây
Hồi Hồn Thảo. Lúc này nhìn qua thì hắn đã khá hơn so với lúc mới vào đây, cái
chân bị đau cũng đã được băng bó lại, những vết thương nhỏ cũng đã được làm
sạch, hắn cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, bây giờ hắn đã không còn cái bộ
dạng ăn mày như trước nữa.

Hắn trở lại chỗ lúc trước khi nói chuyện với lão giả rồi lại ngồi xuống, lấy
từ trong nhẫn trữ đồ ra mấy trái cây rừng rồi bắt đầu ăn, ăn xong thì lại lết
tới tựa lưng vào măng đá gần nó nghỉ ngơi. Trong hang động trừ những lúc tiểu
Vũ ăn ra thì hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước từ trên những nhũ đá nhỏ
xuống phía dưới.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #13