Kỳ Ngộ Sao?


Người đăng: GuYue

- Lão đại à, lần này chúng ta giàu to rồi, chỉ cần truy sát một thằng bé thôi
cũng đã được mười vạn rồi, đến khi nhận đủ tiền thì chúng ta không cần phải đi
cướp nữa!

- Câm miệng! Cẩn thận tai vách mạch rừng!

- Lời hắn nói ta nghe thấy hết rồi đấy, cứ như vậy mà muốn làm ăn lâu dài
thì… khó đấy!

Từ phía sau truyền đến một giọng nói kì dị, không thể phân biệt nam nữ, chủ
nhân của thanh âm này mặc một chiếc áo choàng màu xám, đội mũ trùm đầu nên
không nhìn rõ mặt.

- Đại gia, việc ngài giao phó mấy huynh đệ chúng tôi đã làm xong rồi, hiện
giờ chúng tôi có thể nhận nốt số tiền còn lại chứ?

Tên thủ lĩnh toán cướp có vẻ khá khép nép trước người này.

Chỉ thấy người áo xám vung tay thì một chiếc nhẫn đã nằm trong lòng bàn tay
tên thủ lĩnh.

- Các ngươi làm rất tốt, thậm chí còn vượt cả mong đợi của ta. Trong đó có
mười lăm vạn, năm vạn ta còn thiếu các ngươi cộng với mười vạn thưởng thêm cho
các ngươi vì hoàn thành xuất sắc. Chuyện này hy vọng chỉ mười một người chúng
ta biết với nhau thôi, nếu có kẻ thứ mười hai biết được thì...

- Đa tạ đại gia! Xin ngài cứ yên tâm, mười huynh đệ chúng tôi tuyệt đối sẽ
mang chuyện này xuống mộ…

Người áo xám lại tiếp tục nói, thanh âm có vẻ cực kì bình tĩnh.

- Tên kia nói đúng một điều, sau hôm nay các ngươi không phải làm cướp nữa…

Đột nhiên ngữ điệu của người áo xám chuyển thành lạnh băng.

- Mà sẽ làm ma.

Hồng quang lóe lên, cả mười tên cướp ngay cả kêu cũng không kịp, cứ như vậy mà
hư không tiêu thất.

- Bây giờ chỉ còn một người biết đến chuyện này.

Nói xong câu này người đó cũng biến mất thần kì như khi xuất hiện.


Tiểu Vũ chân bị trẹo, người đầy những vết thương ngoài da nhưng may mắn là vẫn
chưa mất mạng. Lúc hắn rơi từ trên vực xuống thì đầu tiên là va phải một cái
cây, cái cây này tán rộng và rậm rạp nên đã giảm một phần tốc độ rơi của hắn
cộng thêm phía dưới là một hồ nước nên mới không bị thương nặng. Vất vả bò lên
bờ, hắn nằm vật ra đấy thở hổn hển.

Đột nhiên như cảm thấy được gì đó kêu gọi mình từ phía sau thác nước lòng hiếu
kì - thứ suýt nữa đã hại chết hắn lại nổi lên. Bất chấp cái chân đau của mình
hắn lết tới bên canh thác nước, lúc này có một lối đi nhỏ dẫn đến phía sau
thác nước. Quả nhiên phía sau thác nước có một sơn động, lối vào sơn động chỉ
cao khoảng một thước, tiểu Vũ phải bò thì mới có thể vào được. Nhưng càng đi
vào sâu bên trong thì không gian càng mở rộng ra, vào sâu tầm chục thước thì
độ cao trần hang đã hơn hai thước, tiểu Vũ đã có thể đứng dậy chứ không cần
phải bò nữa. Chỗ này của hang đã bắt đầu có những nhũ đá và mang đá, tuy nhiên
chưa có dấu hiệu gì của thứ mà đang kêu gọi hắn. Mang theo cái chân đau lết
tiếp một canh giờ với mấy lần nghỉ giữa chừng thì tiểu Vũ cuối cùng cũng đến
một cuối cùng của hang.

Nơi này rộng chừng hai trăm thước vuông, trần hang cao tới hơn mười thước, từ
trên thần hang vô số nhũ đá rủ xuống, điều đặc biệt là những nhũ đá này tỏa ra
quang mang màu lam làm cho không gian xung quanh sáng bừng lên. Nhưng thứ thu
hút tiểu Vũ lại là một tiểu hồ - đúng hơn nên gọi là vũng nước vì nó chỉ có
đường kính ước chừng hai thước. Chính giữa vũng nước đó là một măng đá cao
chừng một thước, trên đó có một cây cỏ nhỏ chỉ có bảy chiếc lá, cái cây phát
ra quang mang hai màu bích lục và lam luân chuyển, trên ngọn của cây cỏ hình
như đang mắc một thứ gì đó.

- Đó là Hồi Hồn Thảo.

Một thanh âm già nua nhưng vẫn ẩn chưa vài phần uy nghiêm vang lên trong tai
tiểu Vũ. Hắn bất giác nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng bất kì
một ai.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #12