Cướp!!!!


Người đăng: GuYue

- Thúc thúc người đi đâu mà sớm vậy?

Tiểu Vũ còn ngái ngủ tay dụi dụi mắt bước ra khỏi cửa nhà hướng về Từ thúc
hỏi, sau đó ngoác miệng ngáp một cái. Từ ngày hắn hướng Linh Nhi nói những câu
đó thì hắn đã tự đặt mục tiêu cho mình phải mau chóng trở nên mạnh mẽ. Mỗi
ngày hắn đều dậy sớm theo Từ thúc lên núi, Từ thúc dạy hắn một bài thể dục đơn
giản để giãn gân cốt, tăng cường lưu thông khí huyết, tuy nó không thể giúp
hắn trở nên mạnh mẽ nhưng Từ thúc bảo hắn rằng cái gì cũng cần có nền tảng,
tuy những thứ này không giúp hắn mạnh mẽ lên ngay nhưng cũng có ích lợi cho
việc tu luyện của hắn sau này. Vậy mà cũng đã một tháng liền, ngày nào cũng
vậy bất kể nắng mưa hắn cũng dậy sớm để lên núi luyện tập. Tuy nhiên hôm nay
Từ thúc lại dậy còn sớm hơn mọi khi nên hắn mới thấy lạ.

- Hôm qua ta được một tiều phu mời về nhà để khám bệnh cho mẹ hắn nhưng ta
lại không mang theo đủ thuốc nên hôm nay định đem nốt sang cho lão bà đó. Nếu
không tới sớm một chút ta sợ rằng bệnh của bà lão sẽ chuyển biến xấu. Ngươi
cũng dậy rồi thì đi luyện tập đi!

Đúng lúc này có một thanh niên hớt hải chạy vào:

- Từ thúc, Từ thúc xảy, xảy ra chuyện rồi!!!

- A Đại có chuyện gì? Ngươi bình tĩnh kể cho ta nghe!

- Là cha ta, hôm qua ông ấy lên núi săn thú rừng nhưng đến tối vẫn chưa thấy
về, cả tối qua nhà chúng ta cho người đi tìm, đến vừa rồi mới tìm được nhưng
ông ấy bị thương nặng nên chúng ta không dám tự ý di chuyển ông ấy. Ngài mau
tới xem giúp ta!

A Đại vừa thở dô s từng tràng trong mắt nước mắt đã chực chờ rơi.

- Ta đi ngay đây! Ngươi mau dẫn đường!

Dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn nhìn vào bọc thuốc trên tay rồi rồi
nhìn về phía A Đại nói:

- Còn chỗ thuốc này cũng đang có người cần tới, ngươi có thể chuyển giúp ta
được không?

- Được, sau khi dẫn ngài tới chỗ cha ta thì ta sẽ đi ngay.

Vì đang rất gấp gáp nên A Đại ngay lập tức đáp ứng.

- Từ thúc hay là để con đi cho, dù sao con cũng không làm gì hết.

Đúng lúc này giọng nói tiểu Vũ vang lên. Từ thúc quay sang nhìn hắn một cái,
thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, hắn đưa bọc thuốc cho tiểu Vũ,
chỉ phương hướng cho tiểu Vũ rồi sau đó quay đi nhưng vẫn không quên dặn dò
tiểu Vũ phải cẩn thận.


- Từ nhà đi về phía Đông đi đến ngọn núi thứ hai thì men theo sườn núi phía
Tây, đi theo dòng suối nhỏ lên tới một thác nước, ngôi nhà nằm cạnh thác nước.

Vừa đi tiểu Vũ vừa lầm bẩm để tránh bị lạc đường. Suốt một tháng liền tập
luyện mấy động tác mà Từ thúc hướng dẫn đúng là không uổng phí. Hắn đi hết một
quả núi mới phải dừng lại nghỉ ngơi, trên đường tiện tay hái vài quả dại để
lót dạ, vì hồi còn bé hắn hay được Từ thúc cho đi theo lên núi hái thuốc nên
hiểu biết về một số loài thực vật của hắn cũng không kém.

Tiểu Vũ ngồi xuống một tảng đá lớn ở cạnh một gốc cây, lấy nước từ trong nhẫn
trữ vật của mình ra uống rồi ăn quả dại, nghỉ ngơi chừng một khắc rồi lại tiếp
tục lên đường.

Tới chân núi tiểu Vũ rất nhanh nhìn thấy dòng suối, dòng suối trong vắt nhìn
thấy rõ cả những chú cá nhỏ đang bơi trong đó nữa, hắn ngồi xuống uống thử một
ngụm nước suối thì thấy nước rất ngọt và mát, cảm giác khoan khoái lan khắp tứ
chi, dường như mọi mỏi mệt đã tiêu biến. Nhưng không đắm chìm vào cảm giác đó
mà hắn xoay người đi một mạch lên núi, cứu người quan trọng hơn.

Mất khoảng nửa canh giờ để đi lên tới thác nước trong lời của Từ thúc, thác
nước có ba bậc, mỗi bậc chỉ khoảng hai thước nên khi chảy xuống tiểu hồ ở dưới
thì nước không có bọt. Bên cạnh tiểu hồ đúng là có một căn nhà gỗ nhỏ, đứng ở
ngoài cửa gọi vọng vào thì bên trong rất nhanh có một nam tử đi ra, không đợi
hắn lên tiếng tiểu Vũ đã nói trước:

-Xin chào đại thúc, ta là tiểu Vũ, ta được Từ thúc thúc dặn là ở đây có người bị ốm nên ta thay thúc thúc mang thuốc tới.


Một bóng người nhỏ bé vụt qua và ngay phía sau là khoảng hơn chục tên tay cầm
đao sáng loáng đuổi theo. Kẻ chạy đằng trước chẳng phải là tiểu Vũ hay sao,
còn đám người đang đuổi theo kia nhìn thế nào cũng ra một chữ “Cướp”.

Sau khi đưa thuốc xong cho vị nam tử thì hắn ngỏ ý muốn mời tiểu Vũ ở lại ăn
trưa nhưng tiểu Vũ một mực từ chối bảo là phải trở về gấp nên không thể ở lại,
nghe vậy nam tử cũng không miễn cưỡng hắn nữa. Đi đến lưng chừng núi thì chợt
cảm thấy không khí tĩnh lặng đến kì lạ, nhưng lại mơ hồ có thể nghe thấy tiếng
người nói chuyện. “Nghé con không sợ cọp” cộng với bản tính tò mò vốn có nên
tiểu Vũ mới đến gần để nghe thử xem có chuyện gì nhưng thật không may là hắn
lại dẫm vào một cảnh cây, ngay lập tức một loạt đao quang lóe lên cùng với
tiếng kêu gọi truy đuổi. Nếu không phải nhanh chân bỏ chạy thì có lẽ giờ này
hắn đã thành thịt băm rồi.

Trong rừng cây cối rậm rạp nên tốc độ truy đuổi của bọn cướp cũng không được
nhanh như bình thường cộng thêm thân hình nhỏ bé dễ luồn lách của tiểu Vũ nên
chúng cũng chưa thể bắt kịp hắn ngay được. Nếu để nói có điều gì đen đủi nhất
xảy ra với tiểu Vũ thì chắc chắn đó không phải là việc gặp bọn cướp mà chính
là vấp ngã khi bị bọn cướp truy đuổi. Khi hắn đang cắm đầu chạy thì tự nhiên
dưới đất “mọc lên” một cái rễ cây và như thế hắn vấp ngã, thật đúng là họa vô
đơn chí. Tiểu Vũ lộn vài vòng mới miễn cưỡng dừng lại nhưng chân hắn có vẻ đã
bị thương không thể chạy tiếp, ngẩng đầu lên thì hắn nhìn thấy phía dưới là
một vực sâu ước chừng trăm trượng. Nén nỗi đau hắn quay người lại ngồi bệt
xuống đất thở gấp, lúc này thì bọn cướp cũng đã đuổi tới. Trong tâm trí hắn
thoáng hiện lên hai bóng người, nước mắt chảy ra miệng lẩm bẩm:

- Từ thúc, Linh Nhi.

Lúc này một tên trong bọn cướp bước lên phía trước cách tiểu Vũ chừng ba thước
thì dừng lại, nhìn qua chắc là tên cầm đầu, hắn cũng đang thở nhưng trên mặt
hiện ra nét cười:

- Tiểu tử sao không chạy nữa đi? Ngươi có phải đã nghe được chúng ta nói
chuyện rồi đúng không? Nếu vậy ngươi phải...

Đột nhiên mặt đất dưới chỗ tiểu Vũ đang ngồi sụt xuống. Thì ra chỗ này chỉ là
một mỏm đất chìa ra và cái rễ cây lúc nãy chính là thứ giữ cho mỏm đất không
rời ra. Vừa rồi khi tiểu Vũ vấp phải cái rễ cây đó đã vô tình làm lỏng liên
kết của mỏm đất, cộng thêm trọng lượng của tiểu Vũ và mấy tên cướp nên cuối
cùng mỏm đất cũng không chịu nổi mà sụt xuống.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #11