Khởi Đầu Của Mọi Kết Thúc


Người đăng: GuYue

Đây là một cánh rừng nguyên sinh tọa lạc tại phía nam của hòn đảo quanh năm
mây mù bao phủ. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng của muông thú trong
khu rừng đem lại cho người ta cảm giác hoang sơ, không hề có tác động của con
người. Đó là phần lớn mọi người nghĩ vậy nếu như không có có tiếng đàn len lỏi
giữa tiếng xào xạc của rừng cây.

Lần theo tiếng đàn sẽ tới trung tâm của khu rừng, ở đây là một hồ nước nhỏ
trong vắt nhìn được thấy đáy. Chính giữa hồ tồn tại một tiểu đảo, trên tiểu
đảo có một nữ tử đang ngồi đánh đàn. Nhìn từ xa thì sẽ thấy nàng như một vị
tiên nữ đang ngồi trên mây trắng mà tấu nhạc, mái tóc màu trắng để xõa cùng
với chiếc váy dài đồng màu càng làm nổi lên vẻ siêu phàm thoát tục, băng thanh
ngọc khiết của nàng. Cây đàn màu để trên đùi nàng toàn thân được làm từ bạch
ngọc tỏa ra quang mang thất sắc, hai đầu có chạm khắc hình rồng phượng, nếu có
người nhìn thấy chắc chắn sẽ đoán được cây đàn này có xuất xứ tuyệt đối không
tầm thường. Tuy nhiên nếu để so sánh với dung nhan hoàn mỹ vô khuyết, hoa
nhường nguyệt thẹn của nàng thì thật đúng là thiên soa địa viễn.

Khi lại gần sẽ thấy rằng những đám mây đó không phải là mây mà đều là những
chiếc đuôi của nàng, những chiếc đuôi mềm mại, trắng muốt khẽ đung đưa theo
mỗi một nốt nhạc nàng tấu lên. Nàng ngồi đó dưới một gốc cây hoa anh đào,
trong cặp mắt nàng toát lên vẻ u buồn. Nếu có người nghe được tiếng đàn của
nàng đồng thời thấy được cặp mắt của nàng thì chắc sẽ không thể kìm lòng mà
bất giác rơi lệ.

Đột nhiên không gian gần đó khẽ rung động như mặt hồ gợn sóng, Có một bóng
người đi ra từ đó. Người này toàn thân phủ một lớp áo choàng màu đen, chiếc
mũ trùm che đi dung mạo nhưng qua dáng người thì có thể đoán được đây là một
nam tử.

Thấy người này thì vị tiên tử của chúng ta bỏ cây đàn sang một bên, đứng dậy
khom người hành lễ:

- Nguyệt Nhi tham kiến nghĩa phụ!

Đến lúc này chúng ta mới thấy rõ những chiếc đuôi của nàng . Thì là nàng là hồ
ly tinh nhưng điều kỳ lạ lại là số lượng đuôi của nàng . Một, hai, ba, … ,
chín, mười . Mười chiếc đuôi trắng muốt chứ không phải là chín như cửu vĩ hồ
thông thường.

Nam tử thấy vậy vội vàng tiến đến đỡ nàng dậy.

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa cha con chúng ta không cần phải lễ tiết
rườm rà làm gì.

- Dạ! Không biết hôm nay người tới có chuyện gì chỉ dạy?

Nam tử trầm giọng:

- Chả nhẽ cứ phải có việc ta mới được qua thăm con gái của mình sao?

- Nữ nhi không có ý đó!

Nàng vội vã cúi đầu, trong đôi mắt của nàng lại càng thêm mấy phần u buồn.

Đột nhiên nam tử cười lớn:

- Nhìn thấy con lúc nào cũng ủ dột như vậy nên chỉ muốn giỡn với con chút
thôi . Thực ra thì ta có chuyện vui muốn báo cho con biết.. Dám cá là tin này
chắc chắn sẽ làm con vui!

Nghe thấy ngữ điệu của nam tử như vậy thì nàng như hiểu được điều gì đó. Khuôn
mặt nàng hơi mỉm cười, cặp mắt u buồn lúc này đã trở nên sáng ngời:

- Có phải là người đó...

- Không sai! Người mà chúng ta mòn mòi đợi chờ suốt thời gian qua cuối cùng
cũng xuất hiện rồi. Tuy có hơi muộn nhưng vẫn hơn là không.

Nghe tới đây thì bất giác hai má nàng đã hơi đỏ lên:

- Vậy con có thể …

Nam tử vội xua tay đáp:

- Đừng nóng vội! Người ta mới tới nên chúng ta cần đợi thêm một thời gian
nữa, bây giờ chưa phải là lúc đâu!

Nàng vội cúi đầu để che dấu đôi gò má đang dần chín đỏ như hai quả táo của
mình Thanh âm nàng đột trở nên dồn dập:

- Vậy khi nào con có thể gặp người đó ?

- Khi nào thời cơ đến thì người ta sẽ tự tới trước mặt con thôi. Từ giờ đến
lúc đó con phải biết kiềm chế bản thân mình! Kế hoạch của chúng ta đã bị trì
hoãn quá lâu rồi. Lần này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại,
nếu không thì …

- Vâng, con hiểu được!

Nam tử lúc này mới nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng.

- Con yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố người đó. Hắn sẽ không có việc gì
đâu!

Nghe thấy nam tử nói như vậy khuôn mặt nàng thoáng mỉm cười đáp:

- Người nói vậy thì con cũng yên tâm rồi ạ!

Nam tử phất tay nói:

- Thôi ta đi đây! Nhớ lời ta phải bình tĩnh đấy nhé! Chưa gặp người ta mà hai
má con đỏ bừng hết cả lên rồi kìa, đến lúc gặp rồi chả nhẽ con lại ngất trước
mặt người ta.

Bị nói trúng tim đen nàng hai má đỏ bừng vội quay mặt đi nói:

- Người đi mau đi! Đừng ở lại trêu chọc nữ nhi nữa!

Nam tử cười lớn rồi biến mất y như khi hắn xuất hiện. Tiên tử lúc này mới dần
bình tĩnh lại tâm tình, khuôn mặt nàng đã trở lại như lúc ban đầu nhưng trên
miệng vẫn còn nhàn nhạt mỉm cười. Nhạc khúc nàng tấu lên lúc này tuy vẫn là
giống như lúc trước nhưng bây giờ đã chịu ảnh hưởng của tâm tình nàng mà trở
nên vui tươi lên ít nhiều.

Nhìn qua cách xuất hiện thì nam tử chắc chắn không phải người bình thường, cả
vị thập vĩ tiên tử kia cũng vậy nhưng cả hai người đều không thể ngờ rằng ở
đằng xa phía sau một cái cây to có một bóng người đã quan sát hành động của cả
hai người từ đầu đến giờ. Ngay khi nam tử biến mất thì người này cũng biến mất
theo.


Trong một khu rừng có một trung niên nhân đang thong dong tản bộ, vừa đi người
này vừa tự nói:

- Thật là xui xẻo mà, vừa rồi mưa to làm thảo dược trên núi bị dập nát hết cả
. Sớm biết như vậy thì ta đã lên núi từ mấy hôm trước rồi, ai bảo cứ phải đợi
Hoa Mật nở cơ chứ, thật đúng là tham bát bỏ mâm mà.

Đột nhiên trung niên nhân dừng lại, tựa như nghe được điều gì đó, đôi mắt hắn
đảo quanh miệng hắn lẩm bẩm:

- Hình như có tiếng trẻ con đang khóc thì phải? Không đúng, xung quanh đây
vài chục dặm làm gì có nhà nào có người mang thai mà có tiếng trẻ con khóc.
Chắc là mấy con mèo cái đến mùa nó kêu thôi.

Nghĩ vậy người đó đi tiếp nhưng tiếng khóc lại càng to hơn khiến hắn không thể
không chú ý. Lần theo tiếng khóc hắn phát hiện ra một đứa bé nằm ở trong một
cái hốc dưới một gốc cây đại thụ.

- Tội nghiệp tiểu hài tử nhà ai lại bị bỏ rơi ở nơi này! Cha mẹ của ngươi đâu
rồi mà lại bị bỏ lại tại nơi hoang vu như vậy chứ?

Nhìn ngó xung quanh một hồi để tìm kiếm nhưng không thấy dấu vết gì của cha mẹ
đứa bé cả, lúc này tên trung niên nhẹ giọng dỗ dành đứa bé:

- Ngoan nào tiểu hài tử, cha mẹ của ngươi có thể vì lí do nào đó mà bỏ rơi
ngươi nhưng ngươi yên tâm Từ thúc thúc đã tìm thấy ngươi thì quyết sẽ không bỏ
lại ngươi đâu.

Hắn cẩn thận kiểm tra người đứa bé thì thấy trên cổ đứa nhỏ có đeo 1 miếng
ngọc hình dáng giống như một miếng lân phiến ngũ giác màu trắng bạc to chừng
ngón tay, mặt sau có khắc một chữ Vũ. Chắc hẳn đây là thứ mà cha mẹ đứa bé đã
để lại cho nó, trung niên nhẹ giọng nói với đứa trẻ:

-Vũ sao? Vậy từ nay Từ thúc thúc sẽ gọi ngươi là tiểu Vũ nhé, có được không?

Kỳ lạ là sau khi nghe thấy hắn nói hai chữ tiểu Vũ thì đứa bé dần dần nín
khóc, nó nằm yên trong lòng trung niên mà ngủ ngon lành. Thấy vậy hắn cười lớn
rồi nói:

-Nào, chúng ta về nhà thôi!


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #1