Người đăng: ruamichael
Cha mẹ Mạc Vũ chết trong một tai nạn từ khi Mạc Vũ mới 3 tuổi, những thân
thích họ hàng nhanh chóng đẩy hắn vào trại trẻ mồ côi để tránh gánh nặng phải
nuôi dưỡng hắn. Từ khi biết nhớ tới khi rời khỏi trái đất, hắn chưa từng cảm
nhận được sự ấm áp của tình thân, của gia đình.
Vì vậy 6 nắm qua cuộc sống của hắn hoàn toàn mới mẻ, hoàn toàn hạnh phúc. Mặc
dù thân thể trưởng thành từ một đứa bé sơ sinh, nhưng ý thức của hắn vẫn đầy
đủ nguyên vẹn. Hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, của những người dân
trong sơn trang dành cho hắn, những thứ mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Có đôi lúc Mạc Vũ nghĩ, nếu như kiếp này cứ bình yên như vậy trôi qua thì tốt
biết mấy. Chỉ một kiếp này thôi với hắn cũng đủ rồi.
Ngoại trừ một số vướng mắc khi còn là một đứa bé sơ sinh như việc được bú sữa
mẹ, có người thường xuyên thay tã lót và tắm rửa cho mình thì hắn đã hoàn toàn
hoà nhập vào cuộc sống hiện tại. Cuộc sống của hắn mỗi ngày trôi qua đều rất
vui vẻ và hạnh phúc.
Người mẹ thứ hai của Mạc Vũ, Lâm Tịnh Ngọc, thậm chí còn ít tuổi hơn tuổi đời
thực của Mạc Vũ. Ở thời điểm Mạc Vũ nhập thể đứa bé Vĩnh An, Lâm Tịnh Ngọc mới
28 tuổi, vậy nên Mạc Vũ đã khó khăn cỡ nào khi phải bú sữa của người mẹ còn ít
hơn mình tới mấy tuổi như vậy. Nên nhớ ý thức của hắn vẫn là một gã tráng niên
33 tuổi a.
Lâm Tịnh Ngọc tu vi không cao, bất quá chỉ là một Chiến Đồ cấp 2, so với người
bình thường chỉ mạnh mẽ hơn một chút. Tiêu chuẩn của tân binh đế quốc cũng là
Chiến Đồ cấp 2. Bình thường bà rất ít nói, nhưng sự quan tâm ân cần sâu sắc
dành cho đứa con trai suýt mất đi khi mới sinh ra này thì ai cũng có thể thấy
được.
Chiến Bình Nhi là tỉ tỉ của Mạc Vũ, năm nay 12 tuổi, chính xác là một cô bé
đáng yêu và tinh quái. Ngoài ra, Chiến Bình Nhi còn là một thiên tài tu luyện
hiếm gặp, mới 12 tuổi, chưa qua linh lực tẩy lễ, thậm chí chưa từng bái sư tu
luyện mà đã có thể ngưng kết thành linh ấn trong tinh thần hải. Chỉ là chưa rõ
thuộc tính của linh ấn, nhưng dù sao thì một linh ấn ngưng kết trong tinh thần
hải, điều này đủ để minh chứng cho thực lực hiện tại của Chiến Bình Nhi, Linh
Đồ cấp 1.
Bản thân Chiến Hạo Thiên tuy là một cường giả Chiến Tôn 19 cấp, nhưng thuần
tuý luyện thể, chưa từng tiếp nhận phương pháp tu luyện nào từ các học viện
hay tông môn. Chỉ duy nhất một lần tiếp nhận linh lực tẩy lể khi còn nhỏ mà
xác định được mình là Chiến Tôn phong hệ. Vì vậy đối với phương pháp Linh
luyện ông cũng không đoán biết được gì. Có đôi lần thử hỏi Chiến Bình Nhi đã
tu luyện thế nào, Bình Nhi chỉ đơn thuần sờ sờ dấu ấn linh ấn trên mi tâm trả
lời:
- Con không hề tu luyện gì cả a. Mỗi ngày đều chơi đùa với Vĩnh An và những
đứa trẻ trong sơn trang. Thế rồi tự nhiên nó mọc ra cái nốt ruồi này, thật là
làm xấu gương mặt xinh đẹp của người ta mà. Ba ba, có cách nào trị khỏi cái
nốt ruồi này không?
Chiến Thiên Hạo cũng dở khóc dở cười. Nếu linh luyện giả nghe được đứa bé này
gọi linh ấn của họ là cái nốt ruồi chắc tất cả những kẻ linh luyện đều nghẹn
tức mà chết. Trong cuộc đời binh trường của mình, Chiến Thiên Hạo từng gặp qua
vài vị Linh Luyện Giả làm việc cho đế quốc. Họ đều là những người được đãi ngộ
hậu hĩnh, mức độ đãi ngộ của đế quốc với Linh Luyện Giả đến tướng lĩnh cũng
không bì được.
Đã từng một lần trong chiến tranh, Chiến Thiên Hạo nhìn thấy một Linh Sư có 2
linh ấn thi triển thần thông trên chiến trường. Từng đạo phong nhận rộng hàng
trượng như những cái liềm gặt phóng về phía kẻ địch, những nơi phong nhận đi
qua đều để lại một thi thể bị cắt ngang eo đẫm máu.
Thân là Chiến Tôn phong hệ, Chiến Hạo Thiên cũng có thể sử dụng phong nhận từ
quyền đầu để cắt ngang một địch thủ như vậy. Nhưng cắt ngang hàng trăm người
thì Chiến Hạo Thiên tự nhận mình không thể làm được. Phong nhận của ông chỉ có
thể bám trên cánh tay, xuất ra được vài thước đã biến mất. Không thể đủ lực để
tạo thành sát thương khủng bố như vậy.
Thế nhưng cả Chiến Thiên Hạo và vợ mình đều không có ý định đưa Bình Nhi tới
một học viên hay tông môn tu luyện nào. Thân từng là tướng lĩnh cấp cao, Chiến
Thiên Hạo biết được thế giới của những người tu luyện thậm chí còn bạo lực và
máu tanh hơn cả chiến trường. Đứa bé này nếu bị các thế lực lớn phát hiện, đối
với nó là phúc hay là hoạ còn chưa biết chừng. Chi bằng cứ để nó ở Vĩnh An Sơn
Trang sống cuộc sống an bình đi.
Đúng lúc này, một bé trai kháu khỉnh đi vào, giọng nói non nớt đáng yêu nhưng
đầy hậm hực:
- Ba ba, Nhạc lão không cho con lên tầng 2 của thư phòng. Còn nói con phải đi
luyện thể nữa.
Chiến Thiên Hạo mỉm cười, ngưng lại những suy nghĩ về Bình Nhi, trìu mến xoa
đầu đứa bé:
- Vĩnh An, trên tầng 2 của thư phòng chỉ toàn là sách về lịch sử và địa lý
khô khan thôi. Đâu hợp với những hài tử như con chứ.
- Ba ba, con ko còn là hài tử nữa, con đã ba… à không sáu tuổi rồi. Con
trưởng thành rồi.
Đứa bé kháu khỉnh này tất nhiên là Mạc Vũ, vừa nãy vì đang ấm ức vì không được
lên tầng 2 của thư phòng, suýt chút nữa hắn đã buột miệng "con đã 39 tuổi
rồi".
Chiến Thiên Hạo cười híp mắt, cái biểu tình này trên gương gặt quân nhân góc
cạnh rắn rỏi thực sự hiếm thấy. Nhưng vui vẻ chính là cảm giác của Chiến Thiên
Hạo lúc này. Nếu hỏi cuộc đời Chiến Thiên Hạo tự hào nhất điều gì, chắc chắn
câu trả lời không phải là chức vị tướng lĩnh hay bản lĩnh xông pha trận mạc.
Cuộc đời này Chiến Thiên Hạo tự hào nhất là có hai người con này. Bình Nhi
thiên phú tu luyện thiên tài, chưa hề qua tu luyện hay linh lực tẩy lễ đã có
thể ngưng kết được Linh Ấn, dù chỉ là Không Ấn (Linh Ấn chưa xác định thuộc
tính) nhưng phóng tầm mắt khắp đại lục liệu có được bao nhiêu người có thiên
phú tu luyện ấy. Đó là còn chưa kể cô bé năm nay mới 12 tuổi, phải biết rằng
mầm non tu luyện ở các thế lực lớn với vô vàn ưu thế mà có thể đạt được cấp độ
Linh Đồ khi 12 tuổi tuyệt đối trở thành hạch tâm đào tạo, tuyệt tối là thiên
tài sáng chói. Còn Bình Nhi ư? - "Ta chỉ chơi với đệ đệ và những đứa trẻ trong
sơn trang thôi a!!"
Niềm tự hào thứ hai hẳn nhiên là Chiến Vĩnh An, đứa nhỏ này 6 tháng đã biết
nói, 8 tháng biết đi, 2 tuổi đã có thể đọc sách. Tới nay 6 tuổi ngoại trừ
ngoại hình non nớt thì chẳng ai dám xem nó là hài tử nữa. Tâm tính trầm ổn của
nó còn vượt xa tỷ tỷ Bình Nhi, và đặc biệt là ham đọc sách. Chỉ trong 4 năm
ngắn ngủi từ khi biết đọc, nó đã đọc hết hàng ngàn quyển sách trong thư phòng.
Đến mức Nhạc lão giữ thư phòng còn phải e sợ gọi nó là Ngạ Thư Quỷ (Quỷ đói
sách).
Mặc dù đối với Vĩnh An, Chiến Thiên Hạo còn chút lo lắng vì thân thể hắn hoàn
toàn không phù hợp để tu luyện. Nhưng cũng không hẳn là vấn đề quan trọng, đứa
nhỏ này tên đã là Vĩnh An, vậy để cuộc đời nó cũng vĩnh an đi. Thân làm phụ
mẫu, có 2 đứa con như vậy, hỏi sao mà hắn không tự hào cho được.
Chiến Thiên Hạo mặc dù không biết vì sao con trai mình lại ham mê đọc sách đến
vậy, vốn dĩ thư phòng chẳng có gì bí mật, chỉ là vài cuốn điển tịch về đại lục
được lưu truyền trong dân gian thôi. Nhạc lão không cho Vĩnh An lên tầng 2 hẳn
là sợ nó lại vùi đầu vào đọc sách khiến thân thể đã yếu nhược lại thêm suy
nhược mà thôi.
Ngẫm nghĩ một lát, Chiến Thiên Hạo cũng chiều lòng con trai mà lên tiếng:
- Con đi nói với Nhạc lão là ta đã đồng ý rồi. Nhưng mỗi ngày con chỉ được
đọc 2 canh giờ thôi. Nên dành nhiều thời gian chơi cùng mẹ và tỷ tỷ chứ. Mấy
ngày nay con ham mê đọc sách nhiến mẹ con lo lắng lắm đó biết không.
Mạc Vũ trầm ngâm một chút, thực sự mấy ngày nay hắn đắm chìm trong các điển
tịch nên cũng không có ghé thăm mẹ:
- Con nhớ rồi, cảm ơn ba ba đã nhắc nhở. Con sẽ qua với mẹ ngay đây ạ. Từ sau
con sẽ không để ba mẹ lo lắng nữa.
Nói rồi hắn cũng quay lưng chạy ra ngoài. Chiến Thiên Hạo mỉm cười, đứa nhỏ
này lúc nào cũng trầm ổn vượt xa bạn bè cùng lứa, không biết là mừng hay lo
đây.
Mạc Vũ cũng là bất đắc dĩ, 3 tuổi hắn đã nằng nặc đòi ở phòng riêng, dù mẹ hắn
có lo lắng thế nào hắn cũng kiên quyết cho bằng được. Cuối cùng thì Chiến
Thiên Hạo cũng đành cấp cho hắn một cái phòng riêng dù bản thân cũng không
muốn chút nào. Mạc Vũ dù không muốn đến cho ba mẹ mình buồn, nhưng hắn không
thể nói rằng hắn cảm giác ngại khi được người mẹ chính ra còn ít tuổi hơn mình
ôm vào lòng ngủ mỗi đêm. Và quan trọng nhất là hắn ko thể để cho người khác
phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Vũ.
6 năm nay, Tiểu Vũ đều phát tán linh thức của mình đi quan sát khắp nơi trên
đại lục, mỗi khi phát hiện điều gì mới là nó đều kể lại cho Mạc Vũ. Khổ nỗi
Tiểu Vũ đối với cái đại lục đã tồn tại vài tỉ năm này cũng mù tịt giống Mạc
Vũ, nên câu chuyện mà Tiểu Vũ kể lại thường sẽ mơ hồ như sau:
- Mạc Vũ, ta vừa thấy một con chim thật lớn nhưng đầu nó lại giống sói, bốn
chân thì hai chân trước là chân chim hai chân sau là chân thú. Trên lưng nó
chở theo 5 năm đang bay về phía Tây với tốc độ lớn… oa, cưỡi con chim này cũng
thật oai nha.
Còn Mạc Vũ thì dựa theo lời kể của Tiểu Vũ mà tìm kiếm trong các điển tịch thư
phòng để biết rằng con vật mà Tiểu Vũ miêu tả là Lang Ưng Điêu, một yêu thú
mạnh mẽ phong hệ. Những người cưỡi trên lưng nó hẳn phải thuộc một thế lực
cường đại nào đó. Lang Ưng Điêu trưởng thành có thực lực không hề thua kém
Chiến Đế, thu phục được nó làm toạ kị không đơn giản chút nào.
Cả hai cứ vậy dựa vào nhau khám phá đại lục này không mỏi mệt suốt 4 năm nay.
Mạc Vũ càng lúc càng háo hức với phiến đại lục này, những gì cả hai phát hiện
4 năm nay chỉ là một phần nhỏ của đại lục. Chừng đó cũng đủ để Mạc Vũ than thở
không thôi, quá rộng lớn, quà thần kỳ.
6 năm nay, tâm tình của Mạc Vũ đã giải khai nhiều. Hắn thực sự đã hoà nhập
thành 1 thành viên của thế giới này, mở lòng đón nhận tình cảm ấm áp của gia
đình và những người dân trong sơn trang. 6 năm này hạnh phúc hơn nhiều 33 năm
cuộc đời hắn trước đó.
Đặc biệt là hạt mưa lắm mồm Tiểu Vũ, 6 năm tồn tại cùng nhau, Mạc Vũ đã thực
sự coi Tiểu Vũ thành một người huynh đệ thực sự, một vị ca ca lắm mồm nhưng
lúc nào cũng lo cho hắn. Với Tiểu Vũ, cảm giác của hắn là bạn bè, là huynh đệ,
là người thân và cũng là ân nhân. Dù sứ mệnh của Tiểu Vũ có là gì thì cũng
chính là nó đã ban cho Mạc Vũ một cuộc sống mới, một sinh mệnh mới. Vì vậy
tình cảm Mạc Vũ dành cho Tiểu Vũ ngày càng trở nên thân thiết khăng khít.
Cuộc sống của Mạc Vũ lúc này chính xác là vạn phần hạnh phúc.
Sau khi qua thăm Lâm Tịnh Ngọc, ngồi ngoan ngoãn trong lòng người mẹ trẻ hơn
mình để nghe những lời dặn dò ân cần. Mạc Vũ quyết định sử dụng cho tốt 2 canh
giờ đọc sách ở trên thư phòng tầng 2. Hôm qua Tiểu Vũ kể cho hắn loài cây kỳ
lạ có xúc tu bắt giết yêu thú, hắn vẫn chưa tìm ra manh mối.
Bình Nhi chặn hắn ngay tại cửa thư phòng, đôi mắt láu lỉnh nháy nháy với hắn:
- Đệ đệ lại tính đi đọc sách nữa sao?
Mạc Vũ có chút đau đầu, vị tỷ tỷ này của hắn mặc dù rất quan tâm cưng chiều
hắn, thường xuyên tìm hắn đi chơi. Nhưng thân thể hắn không được tốt lắm, lần
nào đi chơi cùng tỷ tỷ về cũng mệt tới mức nằm bẹp trên giường, không thể đọc
sách tìm hiểu được.
- Ba ba cho đệ 2 canh giờ đọc sách ở thư phòng tầng 2. Tỷ tỷ có muốn lên đọc
cùng không?
Bình Nhi cổ quái nhìn hắn:
- Thư phòng tầng 2, Vĩnh An à, ta đã lên đó vài lần rồi. Sách trên đó khô
khan chết đi được, không phù hợp với trẻ con như đệ đâu. Theo ta vào rừng chơi
đi.
Mạc Vũ cười khổ:
- Đệ thấy sách đều rất hay mà tỷ tỷ. Với lại đệ không còn là trẻ con nữa.
Bình Nhi cười giòn giã, mỗi lần nói chuyện với vị đệ đệ này đều khiến cô cảm
thấy rất thú vị:
- Phải rồi, đệ đã 6 tuổi rồi, đã trưởng thành rồi. Còn ta mới 12 tuổi thôi,
ta là trẻ con. Người trưởng thành phải đưa trẻ con đi chơi chứ.
Nói rồi nàng nắm tay Mạc Vũ kéo về phía cổng sơn trang. Mạc Vũ dù bất đắc dĩ
cũng đành sải bước theo, người ta nói lý với người lớn chứ chẳng ai so đo với
trẻ con a, ta lớn rồi, thôi thì nhường nhịn vị tỷ tỷ trẻ con này vậy.
Bình Nhi vừa dắt theo Mạc Vũ vừa nói:
- Vĩnh An, đừng nói là ta làm mất thời gian của đệ nhé. Hoạt La Quả ở bìa
rừng vừa chín đỏ, chúng ta mà không nhanh chân là những đứa trẻ khác trong sơn
trang phát hiện mất đấy.
Hoạt La quả là một loại quả chỉ xuất hiện theo mùa, hương vị rất ngon. Mạc Vũ
nhớ lại hương vị của nó cũng không khỏi nuốt nước miếng đánh ực một cái. Thôi
thì hôm nay tạm dừng đọc sách để tận hưởng lại cái hương vị kia vậy.
Ba ba và các thúc thúc trong sơn trang vẫn thường dặn đám trẻ con không được
vào rừng vì đề phòng nguy hiểm. Tuy khu vực ngoại vi rừng rậm ở đây không xuất
hiện yêu thú cường đại, nhưng chỉ cần vài con mãnh thú bình thường cũng có thể
tổn thương đến những đứa trẻ này rồi. Về vấn đề này thì Mạc Vũ tuy là thân thể
yếu nhược nhất trong đám trẻ nhưng lại không hề lo lắng. Mãnh thú ư? Có "siêu
cấp vệ tinh do thám" Tiểu Vũ ca, đến con muỗi cách hắn hàng trăm trượng còn có
thể bị phát hiện. Còn gì đáng sợ nữa chứ?