Người đăng: ruamichael
Vừa bay trên không trung, Tiểu Vũ vừa kể cho Mạc Vũ những hình thái sinh mệnh
mà nó nhìn thấy. Mạc Vũ hiểu đơn giản hơn là những giống loài trên lục địa
này.
Theo lời kể của Tiểu Vũ, trên hạch tâm lục địa này có cả ngàn giống loài khác
nhau. Có lẽ đều được Tuyển Linh Thức đưa từ các tinh diện khác về từ hàng tỉ
năm trước đây. Có những giống loài biến mất theo dòng chảy thời gian, nhưng
cũng có những giống loài mới được sinh ra.
Trải qua chừng đó năm tháng, tới nay cũng chẳng ai tính được tổng cộng có bao
nhiêu giống loài, chỉ có thể định hình được vài chủng tộc mạnh mẽ và đông đúc.
Nói tới đông đúc thì phải kể tới Nhân Tộc, tuổi thọ ngắn, sức lực yếu nhược
nhưng có khả năng thích nghi hoàn cảnh sống và khả năng phát triển vô tận. Hầu
như mọi ngóc nghách của lục địa đều có dấu chân nhân tộc. Nhân Tộc cũng dần
dần trở thành cư dân chính thức của vùng lục địa này.
Số lượng cực ít, nhưng tuổi thọ dồi dào và sức mạnh mẽ chính là Long Tộc.
Không rõ tổ tiên Long Tộc đến thừ tinh diện nào, nhưng tất cả các thành viên
Long Tộc đều có chiến lực mạnh mẽ và cao ngạo, sống tách biệt rất ít khi giao
thiệp với bên ngoaài.
Ngoài ra còn có những chủng tộc yêu thú và hàng ngàn chủng tộc khác mà Tiểu Vũ
không thể biết tên, có thạch nhân, có yêu mộc, thiên hình vạn trạng.
Mạc Vũ nghe Tiểu Vũ miêu tả qua vài loài nó phát hiện ra được mà cũng một hồi
kinh sợ. Những thứ đó không phải vốn chỉ tồn tại trong truyện tranh và phim
thôi sao? Sao giờ lại sống cùng một lục địa với hắn rồi. Đây rốt cuộc là phúc
hay hoạ đây?
Tiểu Vũ càng miêu tả những giống loài mà nó phát hiện ta thì tâm trạng của Mạc
Vũ càng trở nên bình tĩnh. Đúng rồi, cái hạt mưa đang thao thao bất tuyệt bên
cạnh hắn đây còn tồn tại được thì còn gì có thể không xảy ra chứ? Nội chưa đầy
một ngày vừa qua những chuyện xảy ra với Mạc Vũ hắn đã dần quen thuộc thì
những giống loài cổ quái kia cùng là chuyện bình thường thôi.
Ngay khi Tiểu Vũ miêu tả tới loài thú kỳ dị thứ một trăm lẻ ba mà nó thấy thì
Mạc Vũ lên tiếng cắt đứt cơn hưng phấn của nó.
- Tiểu Vũ ca, đệ vẫn muốn làm nhân loại.
- Nhân loại?
Tiểu Vũ ngạc nhiên. Hẳn là so với những chủng tộc hắn vừa miêu tả thì nhân
loại có thể tính là yếu nhất trong số đó. Tuổi thọ bình thường chưa đến trăm
năm, sức lực yếu ớt chỉ chiếm ưu thế về số lượng. Trong những nhân loại mà
Tiểu Vũ dùng linh thức phát hiện ra, có bao nhiêu cường giả chứ? Tỉ lệ một
phần vạn, không, phải là tỉ lệ một phần trăm vạn.
Dường như hiểu được thắc mắc của Tiểu Vũ, Mạc Vũ nhẹ giọng trả lời:
- Tiểu Vũ ca, đệ vốn là nhân loại. Đệ quen thuộc nhân loại hơn.
- Nhưng tuổi thọ nhân loại chưa tới một trăm năm a.
Tiểu Vũ yếu ớt níu kéo. Dù sao nó vẫn phải tôn trọng quyết định của linh hồn
được chọn lựa. Đối với tồn tại đã qua hàng tỉ năm tháng như nó mà nói trăm năm
là cái gì? Một giấc ngủ có khi còn dài hơn a.
- Đệ biết, nhưng Đệ đã quyết rồi. Trăm năm với huynh tuy ngắn ngủi nhưng với
đệ đủ dài rồi. Đệ đã chết một lần rồi, còn sợ chết nữa sao. Huống chi còn có
huynh nữa mà, phải không?
Cuối cùng thì Tiểu Vũ cũng phải chấp nhận lý do của Mạc Vũ. Vốn theo kế hoạch
của Tiểu Vũ để Mạc Vũ linh hồn phụ thể vào một ấu thể sơ sinh rồi phát triển
tới khi trưởng thành để quen thuộc với thế giới này hơn. Tới lúc đó mới thực
sự cùng Tiểu Vũ ngưng tụ sinh mệnh, hoàn thành sứ mệnh của Tiểu Vũ. Nói cách
khác, Mạc Vũ vẫn bảo lưu được lần ngưng tụ sinh mệnh, hắn vẫn còn thêm một cơ
hội sống nữa.
- Được rồi, nhân loại thì nhân loại. Nhưng ta phải nhắc cho đệ nhớ là trong
trạng thái linh hồn phụ thể này ta không thể giúp được gì cho đệ. Chỉ khi nào
sử dụng năng lực của ta ngưng tụ sinh mệnh cho đệ thì ta mới kết hợp được với
đệ.
Nói tới đây, nó tự dừng lại một chút rồi lẩm bẩm:
- Mà nói thật chính ta cũng không biết được sau khi ngưng tụ sinh mệnh với đệ
xong sẽ ra cái trạng thái gì.
- Chắc chắn là không tệ. Chẳng lẽ huynh tồn tại hàng tỉ năm như vậy mà chỉ có
thể để đệ sống thêm trăm năm nữa thôi sao. Đánh chết đệ cũng không tin.
Mạc Vũ cười lớn, trong lòng đã sớm thân thiết với cái hạt mưa hàng tỉ năm tuổi
này. Dù theo giải thích của Tiểu Vũ thì nó chỉ đơn giản là một tia Tuyển Linh
Thức đi làm nhiệm vụ. Hay giải thích theo kiểu trái đất thì nó chỉ là một phần
mềm được lập trình ra cho một nhiệm vụ cố định chứ không phải linh hồn hay tồn
tại sống. Chỉ khác thường là hiện tại giờ Tiểu Vũ đã có ý thức riêng và cực kỳ
lắm mồm.
Về điểm này Tiểu Vũ cũng không biết những Tuyển Linh Thức khác có giống nó
không. Chỉ là hiện tại nó rất hài lòng với cái tên Tiểu Vũ và chức danh ca ca
này của mình. Giọng của Tiểu Vũ vang lên đầy ngạo nghễ, tới mức nếu có hình
thể chắc hẳn là nó sẽ ngẩng cao đầu ưỡn ngực:
- Dĩ nhiên, đừng xem thường Tiểu Vũ ca của đệ. Tự ta cũng cảm giác ta rất phi
thường. Nào, giờ đi thôi, ta đã cảm giác được có một ấu thể sắp ra đời cách
đây hơn ngàn dặm nhưng linh hồn của nó đã rời bỏ thân thể.
Nói xong dải hơi nước Tiểu Vũ mang theo linh hồn Mạc Vũ chuyển hướng bay về
hía một dãy sơn mạch khổng lồ ẩn hiện sau làn mây.
Mạc Vũ tự nhủ: - "Liệu ta có nên đổi lại gọi là Tiểu Vũ tỉ không? Cái kiểu tự
sướng này cũng quá giống đại tỉ rồi".
Dải sơn mạch khổng lồ kéo dài không thấy điểm cuối, dọc theo triền sơn mạch là
những thung lung bị rừng rậm bao phủ.
Lúc này tại một thôn trang bên ngoài rừng rậm, có rất nhiều người đang tụ tập
bên ngoài một gian nhà gỗ, đám đông mặc kệ những giọt mưa nặng hạt đập lên
thân thể vẫn không tìm chỗ trú ẩn. Vẻ mặt người nào cũng nôn nóng và háo hức.
Bên trong gian nhà gỗ có 4 người đang đứng ngồi và một thiếu phụ đang nằm trên
giường. Lúc này một người phụ nữ trung niên hiền hậu đang bế một hài tử mới
sinh nhưng da dẻ đã tím ngắt và không hề có dao động của sự sống. Người phụ nữ
trung niên quay về phía người đàn ông cao lớn trong phòng, khuôn mặt mếu máo,
nước mắt đã giàn giụa:
- Thiên Hạo, là nam hài… nhưng hài tử… hài tử nó không khóc…
Người đàn ông được gọi là Thiên Hạo lập tức bước tới, sau lưng ông một lão
nhân tóc bạc quắc thước và một cô bé chừng 5, 6 tuổi cũng gấp gáp chạy theo.
Thiên Hạo ôm lấy đứa bé, hoảng hốt đặt tay lên ngực truyền qua một luồng linh
khí rồi cẩn thận quan sát. Hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, đôi tay hắn
càng ngày càng run rẩy rồi dừng lại. Thiên Hạo quay sang nhìn thiếu phụ nằm
trên giường phờ phạc sau khi sinh. Thiếu phụ cũng gượng dậy yêu ớt hỏi:
- Thiên Hạo, con chúng ta… con chúng ta sao rồi?
Thiên Hạo nhắm mắt lắc đầu, hai giọt lệ chảy dài trên gương mặt góc cạnh cương
nghị của gã trung niên rắn rỏi. Thiếu phụ nấc lên một tiếng thê lương rồi ngã
vật xuống ngất đi. Người phụ nữ trung niên vội chạy lại đỡ thiếu phụ.
Cô bé và lão nhân đằng sau lúc này cũng vừa bước tới, cô bé nắm lấy vạt áo của
gã trung niên Thiên Hạo giương đôi mắt long lanh hỏi:
- Ba ba, là đệ đệ sao? Sao ba ba lại khóc?
Lão nhân tóc trắng cầm lấy cánh tay cô bé kéo về phía mình, khuôn mặt đầy tang
thương:
- Bình Nhi ngoan, đi ra ngoài với gia gia, cha con cần ở một mình.
Cô bé ngoan ngoãn bước đi cùng lão nhân tóc trắng, trước khi đi còn quay sang
hỏi:
- Gia gia, bao giờ thì con được bế đệ đệ? Con muốn đưa đệ đệ đi chơi…
Tiếng nói của Bình Nhi làm cho đôi vai của Thiên Hạo rung lên mạnh mẽ hơn, hắn
cố giấu tiếng khóc đang chực trào ra từ cuống họng. Lúc này trong phòng không
có ai để ý có một dải hơi nước lấp lánh đang dần dần ngấm vào mi tâm của đứa
bé trên tay Thiên Hạo. Một khắc sau, đôi tay tím tái của đứa bé dần dần hồng
trở lại. Một âm thanh có phân tắc nghẹn phát ra:
- Oa..
Thiên Hạo giật mình, hắn dường như không tin vào tai mắt mình. Đôi bàn tay bé
xíu đang quơ lên trong không khí, ngay sau đó là tiếng khóc như xé vải vang
lên khắp căn phòng:
- Oa oa oa…
- Ha ha! Lão thiên không phụ ta, lão thiên không phụ Chiến Thiên Hạo ta, hài
tử của ta, khóc giỏi lắm, khóc giỏi lắm…
Tiếng gầm sung sướng của Chiến Thiên Hạo bộc phát ra làm cho ngay cả những
giọt mưa sắp rơi xuống cũng bị phản chấn bay ngược lên. Đám đông đang đứng
ngoài cũng chịu không được mà đồng loạt thối lui vài bước.
Đêm hôm đó, Vĩnh An sơn trang.
Tiếng cười nói huyên nao, đuốc sáng trưng một vùng. Hôm nay đứa con đầu lòng
của trang chủ Chiến Thiên Hạo ra đời. Đó được coi là ngày đại hỉ của toàn bộ
những người đang sống trong sơn trang.
Mọi người vui mừng mở đại tiệc, còn Mạc Vũ thì lại không vui như vậy. Giờ hắn
mới cảm nhận rõ sự khó khăn khi phụ thể vào thân hình của một đứa bé mới sinh.
Mọi bộ phận trên cơ thể đều quá non nớt không thể điều khiển được. Hắn trần
truồng quơ quào chân tay với đám đông đang mừng vui xung quanh hắn. Hắn muốn
gào lên:
- Đừng nhìn ta như vậy, mau mặc quần áo cho ta…
Nhưng lúc này âm thanh phát ra từ miệng hắn lại là:
- Oa oa oa..
Những người xung quanh hắn lại càng cười to thích thú hơn. Cô bé Bình Nhi
kiễng chân nhìn vào cái nôi nơi Mạc Vũ đang nằm, cũng cười thích thú:
- Đệ đệ, khí lực thật lớn nha, lớn nhanh nhanh để chơi cùng tỷ nào.
Mạc Vũ huơ tay múa chân:
- Cô bé đừng nhìn, đừng nhìn… sẽ hỏng con mắt đó.
Nhưng âm thanh phát ra lại thành:
- Oa oa..