Thánh Phẩm Linh Căn


Người đăng: Quangbkavvn

Chương 3 : Thánh Phẩm Linh Căn

" Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?"

Toàn bộ tộc nhân có mặt đều nhao nhao hỏi cùng một câu hỏi, ba năm một lần
khảo nghiệm bên dưới đài có lão nhân thậm chí đã từng chứng kiến qua đến mấy
mươi lần, nhưng chưa bao giờ xảy ra sự việc kỳ quái đến vậy.

Tộc trưởng chau mày ủ dột, nếu bây giờ hắn công bố với chúng nhân Lạc Tiên kia
sở hửu Thánh phẩm linh căn chẳng phải lại tạo ra một hồi oanh động nữa ?

Thánh phẩm linh căn đại diện cho thứ gì? Đó chính là cấp bậc linh căn trong
truyền thuyết, đại diện cho Bách Việt sẽ lại xuất hiện một vị Lạc Tổ thứ hai
, chính xác là một việc đại cát, một tin vui cực lớn cho tộc nhân Xích Quỷ ,
nhưng làm người sống qua mấy trăm niên kỷ hắn thừa hiểu một khi lộ ra tin tức
Lạc Tiên sở hữu vô thượng linh căn đồng nghĩa sẽ dẫn đến một hồi gió tanh mưa
máu một tràng tranh giành chém giết.

Dù tương lai Lạc Tiên có thành tựu thế nào nhưng hắn bây giờ không khác gì một
chiếc lá non trên cành cây, người ta muốn ngắt sẽ ngắt được một cách dễ dàng
, xưa nay cổ nhân vẫn nói " Thất phu vô tội, hoài bích có tội " là vì vậy.

" Mọi người im lặng " Vị tộc trưởng đang trầm mặc chợt lên tiếng : " Lạc Tiên
chỉ sở hữu trung phẫm linh căn, nhưng là một dạng biến dị, trong kinh thư
người ta gọi đó là Ngũ Hành linh căn, vì vậy vừa rồi mới phát sinh dị biến".

Chúng tộc nhân cùng nhau ồ lên : " Thì ra là Trung phẩm biến dị linh căn, ta
cứ tưởng là dạng gì linh căn, hóa ra..." Dần dần không khí trở lại bình ổn như
lúc đầu.

Tộc trưởng khuôn mặt âm trầm, không mặn không nhạt lên tiếng : " Lạc Tiên,
trung phẩm linh căn, thông qua..".

Hắn vui mừng chạy một mạch xuống tế đàn, Ôm chầm lấy thân mẫu : " Mẹ ! Ta làm
được rồi .. Ta cũng sẽ trở thành một chiến sĩ mạnh mẽ, ta sẽ tu luyện thật
tốt, thật chăm chỉ, để sau này bảo hộ cho mẹ, cho thân nhân, cho cả Xích Quỷ
tộc ".

Thiếu phụ đôi mắt không ngăn được dòng lệ ướt Kẻ làm cha mẹ luôn mong con mình
trưởng thành mạnh mẽ, khi con lầm đường lạc lối mẹ khóc, khi con khôn lớn
nên người mẹ cũng khóc, khóc vì hạnh phúc, thiếu phụ ôm con vào lòng, bàn
tay mềm mại xoa xoa đầu nhỏ, bà khẽ thì thầm: " Tốt lắm con trai ! Mẹ rất
hãnh diện về con".

Buổi lễ đo lường linh căn vẫn tiếp tục diễn ra, trong một ngàn người chỉ chọn
ra được tám mươi ba người mang trung phẫm linh căn trở lên, đặc biệt có hai
tộc nhân trạc tuổi Lạc Tiên, tên gọi Lạc Viên và Lạc Hoa, cả hai cùng mang
Thiên phẩm linh căn, Lạc Viên kia chính là anh họ lạc Tiên còn Lạc Hoa là
cháu gái tộc trưởng đương nhiệm.

Buổi lễ lần này kết thúc vô cùng viên mãn, đây là lần duy nhất trong mấy trăm
năm qua, có hai tộc nhân cùng đo ra Thiên phẩm, Xích Quỷ tộc đắm chìm trong
không khí hân hoan, chúng tộc nhân cùng trông chờ, cùng hy vọng vào một ngày
mai tốt đẹp.

Những đứa trẻ kia, những chiến sĩ tương lai kia sẽ một lần nữa làm rạng danh
Xích Quỷ, cùng nhau trấn áp yêu vật, lễ hội ăn mừng kéo dài ba ngày ba đêm ,
chúng nhân giăng đèn kết hoa tiệc tùng hò hát thâu đêm suốt sáng.

Ba hôm sau Lạc Tiên cùng mẹ trở về nhà, tắm rửa xong xuôi, trên chiếc bàn ăn
đã khá cũ nát là vài món rau dưa được mẹ hắn dọn sẳn, bửa ăn tuy đạm bạc mà
ngon lành, ngập tràn tiếng cười nói. Hai mẹ con cùng nhìn nhau, trong đôi mắt
mỗi người đều long lanh ướt át, đối với Lạc Yến hôm này là ngày vui nhất đời
bà, nhưng ngày vui này lại thiếu đi một thứ vô cùng quan trọng.

Đó chính là chồng bà

Mười ngày sau chính là buổi lễ ghi danh, tám mươi chiến sĩ mới sẽ được chúng
tộc nhân cầu phúc, rồi cùng nhau đưa tiễn lên Thiên Minh sơn, nơi đặt đại
bản doanh Xích Quỷ quân đoàn, từ đó cách ly cùng với thân nhân, bộ lạc.

Tân tấn chiến sĩ mỗi năm chỉ có một lần cơ hội thăm nhà vào ngày tết thanh
minh, tám mươi ba kẻ này tuy nói không chắc chắn có thể cùng nhau trở về đầy
đủ sau năm năm, vì vốn Yêu Vực là nơi rừng thiêng nước độc, không những yêu
ma quỷ quái lộng hành, nơi này còn là nơi giao nhau, là địa phương thường bị
các thế lực, các bộ lạc khác nhòm ngó, người ta vẫn hay nói " Nơi tử địa
thường chứa đựng Thiên cơ " Là vì vậy.

Chiều hôm đó trời mưa tầm tả, từng đợt sấm chớp rạch phá không gian, trên
chín tầng trời mây đen giăng kín, thiểm điện gào thét, gió lạnh thi thoảng
thổi ngang mặt đất, đôi lúc lại đánh vào lòng người lạnh ngắt.

Lạc Tiên thẩn thờ nhìn về xa xăm, trên đại thụ một chiếc lá già nua vô lực
rơi xuống đất chiếc lá dường như còn vấn vương không muốn lìa cành, Xa xa
từng bầy chim non ríu rít kéo nhau về tổ, ấu thú thì lẩn khuất kiếm tìm hơi
ấm từ cha mẹ, hắn cảm thấy trong lòng giờ phút này có chút trống trải.

Hôm qua mẹ hắn kể câu chuyện về cha, trước kia chưa bao giờ hắn hình dung
được cha như thế nào, nhìn đám trẻ con hàng xóm được cha bồng bế, hắn chạy
thật nhanh về lao vào vòng tay mẹ, trong lòng hắn bấy giờ mặc định mẹ là mẹ
nhưng đồng thời cũng là cha
......

Mưa!!!
Mưa ào ạt đổ xuống, gió lạnh thi thoảng đập vào mặt rét buốt, đêm đó Lạc Tiên
mơ một giấc mơ kỳ lạ ......Trong mộng...

Một thôn trang nhỏ nằm trên ngọn đồi hẻo lánh, thôn trang kia chỉ thưa thớt
vài mái nhà, lúc này một tiểu hài đang ngồi bắt chéo chân trên bãi cỏ, trầm
tư mắt nhìn về phía xa.

" Lạc nhi .. Ngươi đi đâu còn không về ăn cơm thanh âm trong trẻo hình như của
một thiếu phụ, chẳng lẽ hôm nào củng để ta đánh đít mới chịu, con người ta
bằng ấy tuổi đã đi khuya về sớm
phụ giúp cha mẹ biết bao nhiêu việc, ngươi nhìn lại mình đi, đúng là vô tích
sự mà ".

" Mẹ !! ta về, ta đang về mà "

Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, tiểu hài ly khai ngọn đồi một mạch chạy về nhà ,
trong ngôi nhà tranh lá đơn sơ, một thiếu phụ tuổi tầm ba mươi diện mạo sắc
sảo, my thanh mực tú đặc biệt thiếu phụ có một đôi mắt rất đẹp, trong vắt ,
sâu thẳm và mang theo nét buồn xa xăm.

Ngồi đối diện là một trung niên nhân cao lớn, trên thân bận một bộ y phục đã
khá cũ nát, đôi cánh tay to dài vạm vỡ, tóc dài quá vai đã điểm một chút bạc
màu của năm tháng, trung niên có vẻ trầm tính, ông nhìn con mình cười nụ
cười hiền hậu.

" Hài nhi, ăn tối đi con, mẹ nó suốt ngày lải nhải con mình nó còn nhỏ, ăn
chưa no, lo chưa tới lấy đâu ra sức đi sớm về khuya " Trung niên nheo nheo
mắt nhìn vợ khuôn miệng nở ra một vòng cười âu yếm.

Hài tử nhìn cha mẹ, cười khanh khách, ngồi vào bàn, trên bàn ăn được dọn
sẵn là mấy món rau dưa đạm bạc vô cùng đơn giản, bửa cơm ngon lành đầy ắp
tiếng nói cười.

Cứ thế, ngày lại qua ngày, hài tử năm ấy đã trở thành một tráng niên cao lớn
như cha hắn, tráng niên thường ngày vào rừng săn bắt thú nhỏ, cải thiện bửa
ăn gia đình, về phần còn dư giả thì đem ra chợ huyện đổi lấy một ít muối gạo
, y phục....

Con người ta sống trên đời sợ nhất là " Thời Gian " Thời gian là thứ không bao
giờ chịu đến nhưng lại đi rất vội, nhắm mắt là chuyện của hôm qua, mở mắt ra
đã là chuyện của hôm nay, thời gian luôn luôn bất biến, nhưng nhân sinh lại
biến đổi từng giây từng phút.

Cuộc sống đầm ấm viên mãn, tiểu hài nay đã cưới vợ sinh con, nhìn đứa con
nằm trong nôi mà hắn không kìm được cảm xúc, một dòng nước mắt hạnh phúc lăn
dài trên má.

Bế hài tử trên tay mới hiểu nỗi lòng cha mẹ, con người ta sống trên đời luôn
luôn nhận thức vừa đúng kịp, nhưng nhận thức là một chuyện, thời gian có cho
phép hay không lại là một chuyện đôi khi vừa kịp cũng đồng thời đã muộn.

Phụ thân, mẫu thân hắn tuổi đã xế chiều, trên khuôn mặt đầy rẩy dấu tích của
năm tháng, thiếu phụ có đôi mắt đẹp năm đó nay đã thay bằng bảy phần buồn bã
vô hồn " Nhân sinh vô thường, Sinh - Lão - Bệnh - Tử ...là quy luật muôn đời
bất biến Hội ngộ - Chia Ly, Sinh - Tử phải chăng là một phần tất yếu của hồng
trần?" Vào một buổi chiều mưa tầm tã, phụ thân hắn trút hơi thở cuối cùng ,
nhìn thân ảnh già nua ốm yếu đôi mắt hắn chảy ra một dòng lệ ướt.....

Lão phụ nhân thì trầm mặc nhìn chồng, đôi mắt cố nặn ra một giọt lệ ngắn
nhưng vô pháp, tuổi xế chiều một đời khóc vì con cái, khi con sa ngã một
mình mẹ đau lòng mà khóc, khi con khôn lớn công danh toại nguyện mẹ cũng khóc
vì hạnh phúc, khóc đến cuối đời nước mắt cũng cạn khô nay hài tử nhìn cha mà
lòng muốn quay lại thời thơ ấu muốn bé mãi trong vòng tay cha, cha nghiêm
nghị, trầm tính nhưng hiền lành, chân chất, chưa một lần đánh mông hắn..

...................


Việt Tiên Ký - Chương #3