Lăng Vụ Khiên.


Người đăng: minhtan638865@

Sau đêm đó, Sư cọ và 4 mắt đã thăng lên được 2 cấp lên đến đấu thánh cấp 9
đỉnh phong sắp đột phá thành đấu đế cả cơ thể dường như cao to hơn 1 chút,
thành thục hơn một chút không có gì là dáng vẻ của đứa trẻ 14 tuổi cả.

4 mắt và Sư cọ còn được Đằng Sơn vứt cho chiếc áo nhỏ được xé ra từ bộ áo của
Trịnh Thiên Vũ, cái áo có thể co vào dãn ra rất kỳ diệu nên ai mặc cũng được,
có cái này che chở tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn nhiều.


  • Lão đại, người kiếm cái áo này ở đâu vậy? 4 mắt nhìn chất liệu mà không dám
    tin vào mắt mình, hắn là người xuất thân hiển hách, mấy thứ áo giáp vũ khí tốt
    cái gì mà không nhìn thấy rồi, vậy mà khi nhìn thấy cái áo giáp này cũng bị
    dọa cho hoảng sợ, hắn đảm bảo cái áo này là thứ quý giá nhất hắn từng thấy
    được, có lẽ chỉ trong bảo tàng của gia tộc mới may ra có thứ ngang hàng.


  • Cướp được đấy!


  • Có để mặc là tốt rồi! Cảm ơn ngươi lão đại! Sư cọ rơm rớm nước mắt, hắn từ
    nhỏ đã sống trong nghèo khó, cái áo này đối với Sư cọ chỉ có trong những giấc
    mơ mà thôi, hắn không thể tìm được ai đối với mình tốt hơn Đằng Sơn mà còn
    sống trên đời nữa.


  • Ngươi đừng có như vậy được không? Trông không ra dáng đàn ông tý nào! Đằng
    Sơn nhìn Sư cọ như sắp khóc.


  • Tính mạng của ta chính là của ngươi, ngươi muốn lấy bất cứ lúc nào cũng
    được! Sư cọ nghiêm trang nói không có vẻ cười đùa như hàng ngày.


  • Ta cũng vậy! 4 mắt nói ngay sau đó.


  • Các ngươi có nhất thiết phải làm như vậy không? Từ nhỏ ta cũng đâu có khác
    gì các ngươi, ngoài cha mẹ em trai và Tâm Nhi ra có ai coi ta là gì đâu? Ta
    chỉ thấy ý chí phấn đấu của 2 người cao hơn những người khác nên mới giúp đỡ,
    dù sao chúng ta đều giống nhau cùng hướng về một mục tiêu cả!


  • Vậy sao được! Lão đại ngươi có biết có bao nhiêu người sẵn sàng đổi tất cả
    để được như chúng ta không? Nếu ngươi không nhận một mạng của ta thì ta không
    còn gì để trả được ơn cho ngươi!


  • Đúng vậy! Ta cũng không chịu ơn không của người khác! Nếu lão đại ngươi
    không nhận mạng của ta thì ta sẽ bỏ đi không bao h trở lại nữa! 4 mắt biết cho
    dù mình có phế hoàn toàn gân cốt trên cơ thể thì Đằng Sơn cũng có thể làm cho
    liền lại, cách dùng chết để đe dọa không thể dùng được.


  • Được rồi được rồi, khi nào ta gặp nguy hiểm các ngươi tới cứu là được chứ
    gì! Đằng Sơn cũng không có cách nào khác.


  • Một lời đã định, nếu lão đại gặp nguy hiểm ta sẽ là người tới cứu người đầu
    tiên! Sư cọ hùng hổ nói.


  • Ta cũng là người đầu tiên! 4 mắt biết Đằng Sơn gặp nguy hiểm thì chính hắn
    cũng không có khả năng cứu thoát, chỉ có thể liều chết để Đằng Sơn chạy thoát,
    như vậy cũng coi như là một mạng.


  • Về thôi! Đằng Sơn cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, lúc hắn gặp nguy
    hiểm chắc chắn sẽ không gọi ai đến giúp, một người phải luôn đối đầu với thách
    thức như vậy mới vượt qua chính bản thân mình được.


3 người 1 trước 2 sau nối đuôi nhau chạy như gió, với tốc độ của bọn họ thì
100km cũng chỉ mất 1 đến 2 phút, quãng đường họ đi qua bất kỳ con thú nào cũng
chạy đi hết, tất cả đều là do Sư cọ và 4 mắt vừa mới thăng cấp khí thế vẫn tản
mát ra ngoài hù dọa bọn chúng.

Lâm Na và Lăng Phi Yến thấy 3 người trở về cũng ngạc nhiên nhìn đi nhìn lại
giống như là gặp phải sinh vật lạ.


  • Các ngươi trông như lớn thêm vài tuổi vậy thật sự rất….rất đẹp trai a! Lâm
    Na cuối cùng cũng phải thốt lên, trông bộ dáng thành thục của 3 người thật hấp
    dẫn, mấy cô nàng vẫn đang độ tuổi thanh xuân làm sao chịu được.

4 mắt và Sư cọ thấy biểu tình của 2 nàng thì thân thể lạnh run lên, chúng ta
mới là vị thành niên a, đừng bắt ta phải phạm tội!


  • Được rồi, chúng ta đi thôi, có lẽ mọi người đều đến nơi trước chúng ta rồi
    đó! Đằng Sơn bế Tâm Nhi lên rồi đi về phía trước, đợi mấy bà cô này lải nhải
    chắc cũng mất mấy ngày.


  • Lão đại, chờ ta với! 4 mắt và Sư cọ bị 2 nàng bâu lấy vội vàng chạy theo
    Đằng Sơn.


Cách chỗ bọn Đằng Sơn khoảng 800km, trong một khu tư nhân trên mặt đất.

Khu vực được tư nhân mua – đó là những người cực kỳ giàu có hoặc có thực lực
rất mạnh mới có thể bảo vệ được khu đất của mình.

Khu đất chỉ 100m2 có thể bán với giá 100 triệu USD vậy mà khu đất này rộng tới
4000 m2 đủ để thấy chủ nhân ở đây có thân phận rất lớn.

Trong một căn phòng lớn trông như hoàng cung thời xưa, kiến trúc ở đây hoàn
toàn trái ngược với vẻ hiện đại bên ngoài nhưng nhìn tổng thể lại thấy rất hòa
hợp với nhau, không có một chút cảm giác không hài hòa nào.

Phía trong phân ra cao thấp rõ ràng, phía dưới là sàn nhà làm bằng gỗ nguyên
chất có thảm đỏ, phía trên là một ngai vàng như vua chúa thời xưa, trên đỉnh
đầu còn có 4 chữ Thiên Hạ Vô Địch đầy khí thế.

Trong này đang có gần 20 người đang đứng ở dưới, phía trên là một lão già râu
tóc bạc phơ trông như tiên ông nhưng mấy người phía dưới thủy chung vẫn không
dám ngẩng đầu lên nhìn, khí thế của người này như vô hình bao trùm lấy toàn bộ
căn phòng, ánh mắt tuy già nhưng tinh quang trong mắt vẫn chói lọi như muốn
nhìn thấu tâm tư của người khác.

1 người ôm 1 con chó to đùng quỳ dưới chân ông già khóc lóc nhưng vẫn không
dám phát ra âm thanh hay còn gọi là khóc không thành tiếng, bên cạnh còn có
người nằm yên đấy xem ra đã mất hết tri giác phía trên đầu còn có cái mặt nạ
sư tử, cú đá của Tâm Nhi không đơn giản chút nào, tất cả kinh mạch của tên sư
tử đã nát bấy, ngay cả não bộ cũng bị chấn động, có lẽ hắn sẽ không bao h tỉnh
lại nữa.

Bốp! Ông già vỗ vào cái thành ghế bên cạnh làm nó lung lay một hồi, mấy người
phía dưới cũng giật bắn cả người.


  • Vô dụng! 2 chữ bình thường rất nhỏ nhẹ nhưng dường như mang theo khí kình
    cực mạnh làm tất cả người bên dưới cảm thấy như đứng trước một cơn bão, tất cả
    20 người đều lung lay trong cơn gió lớn, tên đang nằm phía dưới bị thổi bay ra
    ngoài, còn tên đang ôm con chó bị gió thổi đập cả đầu xuống đất.


  • Cha, con biết mình vô dụng! Xin cha hãy cứu lấy Hắc Cẩu, nó tuy còn sống
    nhưng đã không thể hoạt động được nữa rồi huhuhu……! Tên này chính là tên đầu
    gấu chủ nhân con chó săn, nhưng bây h hắn đã cửi mặt nạ ra là một trung niên
    gương mặt gãy gọn trông khá thật thà.


  • Hừ! Đúng là 1 bọn vô dụng! Có mấy thằng nhóc đấu thánh thôi mà tất cả đều
    thất bại! Ông già vừa nói vừa đi xuống, bàn tay gầy guộc đặt lên người con
    chó.


Ánh sáng trên bàn tay ông già phát ra, gần như ngay lập tức, vết thương trên
cổ sâu hoắm do Sư cọ và 4 mắt để lại tự nhiên lại động đậy, những sợi cơ như
những con giun nhỏ bắt đầu phát triển dài ra, chúng quấn lấy nhau càng lúc
càng nhiều, rõ ràng có thể thấy được quá trình hồi phục đang diễn ra cực
nhanh, sau 10 phút tất cả vết thương đều biến mất giống như chưa từng có.

Gâu gâu! Con chó đứng lên sủa, trông nó khỏe mạnh như chưa từng bị thương, cái
lưỡi còn liếm mặt tên đang quỳ khóc lóc.

Ông già mặt đầy mồ hôi, cả người dường như già đi vài tuổi nhưng vẫn không
khỏi có chút vui mừng nhìn con chó, ông ta chính là tam trưởng lão Lăng gia –
Lăng Vụ Khiên thực lực chỉ đạt đấu thánh cấp 9 nhưng lại có năng lực dùng khí
trị thương cho quái vật trời sinh, đồng thời có khả năng nuôi quái vật để
chúng phục vụ con người, chính 2 điều này đã làm địa vị trong gia tộc của hắn
được đẩy lên rất cao chỉ có thấp hơn tộc trưởng Lăng Yến.


  • Nói lại tình hình cho ta nge! Lăng Vụ Khiên quay lại ngồi trên ghế.

Tên mặt gãy phía dưới đâu dám chậm trễ ngay lập tức kể lại, nguyên hắn chính
là con ruột của Lăng Vụ Khiên – Lăng Vụ Chấn, 2 người kia là 2 anh con bác,
thân phận cao hơn hắn nhưng địa vị trong gia tộc lại thấp hơn do hắn là con
Lăng Vụ Khiên, tuy nhiên Lăng Vụ Chấn tính tình thật thà luôn lấy phận dưới
nge lệnh.

Việc diễn ra lần này hoàn toàn là do tên đầu Sư tử đảm nhận nhiệm vụ, hắn chỉ
có nhiệm vụ điều khiển Hắc Cẩu theo chỉ đạo của đầu sư tử, tuy nhiên 2 người
kia 1 người chết 1 người bị thương không dậy được là do nguyên nhân gì thì
Lăng Vụ Chấn cũng không biết tại do lúc đó hắn đã bỏ đi rồi, tất cả sự việc
hắn có thể kể được chỉ đến lúc Hắc Cẩu bị thương là dừng lại.


Vị Thần Đất Việt - Chương #59